Chương 132: Tại Sao Lại Là Ngươi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -----------Tử Tinh Cung------------

"Chủ nhân!" Lôi Ảnh tiến nhanh vào quì dưới đại điện hành lễ.

Dạ Phong ngồi trên ghế cao đã sớm không chờ được lên tiếng hỏi: "Như thế nào? Có phải là có tin tức của bọn hắn rồi không?" trong lòng Dạ Phong lúc này kỳ thật rất mong chờ có tin tức của Miên Miên. Từ khi hắn quyết định làm phản, hắn không nghĩ sẽ thương tổn tới nàng, hắn biết rõ hắn và nàng đã không còn có thể trở lại như xưa nữa nhưng là hắn vẫn như trước không muốn thương tổn nàng.

"Hồi bẩm bệ hạ, thuộc hạ không hề phát hiện tung tích gì của hắn nhưng là tại một từng cây gần đó có phát hiện một xà nhân hôn mê bất tỉnh cùng với đám thị vệ do bệ hạ phái đi theo Xà hậu ngày trước, tất cả đều đã được mang về đây!" Lôi Ảnh cúi đầu báo cáo.

"Hôn mê?" Dạ Phong không chút quan tâm lạnh nhạt hỏi.

"Thưa bệ hạ, đúng vậy! Phía dưới vách núi, trong một khu rừng gần đó là một quốc gia khác, ở đó có rất nhiều tộc người quái dị, tàn độc sinh sống. Thuộc hạ tìm được Xà hậu cùng đoàn người đều đã hôn mê nên lập tức đưa các nàng trở về!" Lôi Ảnh đứng dậy nói.

Dạ Phong nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu, "Đã thỉnh ngự y chưa?", tuy hắn có chút không hài lòng với Ngải Vân nhưng mà ít nhất lúc này nàng ta vẫn còn giá trị lợi dụng.

"Ngự y nói là thân thể nương nương suy yếu, chỉ cần nghỉ ngơi tẩm bổ hai ngày là được!"

Dạ Phong hờ hững gật đầu, còn việc tại sao lại hôn mê thì phải đợi nàng ta tỉnh lại mới biết được rồi!

"Bệ hạ..." Lôi Ảnh nhìn Dạ Phong có chút e ngại không biết nên nói hay không?

"Có việc gì?" Dạ Phong khỏi nhíu mày hỏi, trong ấn tượng của hắn thì Lôi Ảnh không phải là dạng người hay ngần ngại như vậy, chắc chắn phải là chuyện rất khó giải quyết với khiến hắn có bộ dáng này.

"Bệ hạ, thuộc hạ tuy không tìm thấy tung tích của bọn hắn nhưng là có tìm thấy một người!" Lôi Ảnh nói rồi ra hiệu cho thị vệ dẫn người vào.

Thời điểm nhìn người được đám thị vệ đỡ vào trong đại điện mà không kìm nén được sự khó chịu trong người, đúng vậy, bà ta vẫn chưa chết!

"Hoàng nhi..." Thái hậu chứng kiến Dạ Phong ngồi trên bảo tọa mà không khỏi run rẩy, không phải vì bà ta sợ hãi mà là bà ta cảm thấy thật có lỗi vì ngày xưa đã đối xử với hắn quá hà khắc.

"Ngươi như thế nào vẫn chưa chết?" Dạ Phong lạnh giọng hỏi.

Thái hậu cảm thấy toàn thân bủn rủn, bà ta không nghĩ tới mình vừa tìm được đường sống trở về thì câu đầu tiên nhi tử hỏi bà lại không phải là "Người sao rồi, có khỏe không?" Mà lại là "Ngươi như thế nào vẫn chưa chết?", vẫn chưa chết? Hắn thật sự mong bà chết đến vậy sao?

"Như thế nào? Ngươi tới là muốn gặp con trai ngoan của ngươi sao? Đáng tiếc, con trai ngoan của ngươi đã đi rồi, chỉ sợ là hắn sẽ không bao giờ có thể tận hiếu với ngươi được nữa, bởi vì cho dù hắn không có chết thì hắn cũng đã biết ngươi chính là kẻ độc chết mẫu thân hắn, trộm hắn làm con mình rồi!" Dạ Phong lạnh lùng nói, mỗi câu mỗi chữ của hắn thản nhiên nhưng lại cay nghiệt vô cùng.

"Cái gì?" Thái hậu nghe hắn nói Dạ Mị đã biết rõ chân tướng mọi chuyện thì trực tiếp ngã ngồi trên đất, bộ dáng thập phần thương tâm. Một màn này trong mắt Dạ Phong biến tướng méo mó, bà ta vẫn còn thương nhớ hắn sao? Chẳng lẽ Dạ Mị trong mắt bà ta còn trọng yếu hơn cả con ruột là hắn sao?

"Hắn... hắn đã biết rồi sao?" Thái hậu kinh hãi nhìn Dạ Phong hỏi.

"Ngươi làm chuyện xấu còn cho rằng có thể che giấu cả đời sao? Hắn không chỉ biết bộ mặt thật của ngươi mà còn biết ngươi giết mẫu thân hắn ra sao nữa kìa!" Dạ Phong chậm rãi nói từng chữ từng chữ một.

Thái hậu có chút khó chịu, dù sao Dạ Mị là do bà ta một tay nuôi nấng bấy nhiêu năm, bà đã sớm xem hắn như con ruột của mình, thế nhưng mà...

"Thương tâm như vậy sao? Nếu ngươi có tình thương của một người mẹ như vậy thì ngươi có thể đi tìm hắn a, có thể trên đường sẽ đụng phải một tên ăn mày giống hắn, đến lúc đó nếu hắn bỏ qua tội lỗi của ngươi có lẽ sẽ cho người gia nhập cùng cũng nên!" Dạ Phong giương lên nụ cười vui vẻ nói.

Thái hậu nghe vậy không khỏi sửng sốt nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại lắc đầu nói: "Ta biết rõ khi ngươi còn bé ta đối với ngươi không tốt nhưng là hắn đối xử với ngươi rất tốt, bao nhiêu năm qua ngươi không thể nào không biết, ngươi cho dù có muốn lên ngôi Vua thì cũng không nên tàn nhẫn như vậy, ít nhất ngươi cũng phải cho hắn một vị trí Vương gia a!" Như vậy thì ít nhất bà ta còn có chốn nương thân!

"Ta vẫn muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi đến tột cùng là có xem ta là con trai của ngươi không hả?" Dạ Phong hai tay khoanh trước ngực hỏi, những năm tháng bị nhốt trong phòng tối, bị bà ta đánh đập vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí hắn, bà ta rốt cuộc xem hắn là cái gì? Là nơi trút giận sao? Bà ta có biết hay không, hắn là ngươi chứ không phải là súc sinh!

Thái hậu nghe hắn hỏi có chút sững người cả nửa ngày, khóe miệng run rẩy nói: "Ta biết rõ là ta có lỗi với ngươi thế nhưng...ai gia cũng không thể làm khác được, ngươi trời sinh tàn tật, nếu không phải có Dạ Mị thì ai gia làm sao có thể ngồi lên ghế Xà hậu, như thế nào muốn gió được gió, muốn mưa có mưa? Ai gia cũng là vì bảo vệ chính mình thôi!" Bà ta thản nhiên nói khiến cho người nghe được chán ghét vô cùng.

"Ích kỷ!" Lôi Ảnh nhịn không được lên tiếng, đã đến ngày hnya rồi mà bà ta một chút hối hận đều không có lại còn nói ra những lời khó nghe như vậy, bà ta rốt cuộc có đứng là mẫu thân của bệ hạ không?

"Nhưng bây giờ, nhi tử giúp ngươi có được vị trí cao quí đó đã biến mất, ngươi thì sao? Muốn đi tìm hắn?" Dạ Phong nhìn Thái hậu trên đất có chút khó chịu, như thế nào mà tới bây giờ bà ta nói chuyện vẫn có thể đả thương người như vậy chứ?

Thái hậu nghe vậy đưa mắt nhìn về Dạ Phong trên bảo tọa, đột ngột đứng dậy nói: "Phong nhi, Phong nhi bây giờ đã là Thụy Tuyết xà vương điều đó cho thấy nhi tử của ai gia vẫn là giỏi nhất!"

Dạ Phong nghe những lời này của bà ta không khỏi nhíu mày, vì cớ gì những lời này nghe lại có chút quái dị?

"Phong nhi, mẫu hậu biết ngày trước là ta đối với ngươi nghiêm khắc nhưng là mẫu hậu hiện tại hứa với ngươi là nhất định sẽ hảo hảo đối tốt với ngươi, sẽ đem tất cả tình thương của một người mẹ bù đắp cho ngươi!" Thái hậu nói rồi yêu thương nhìn về phía Dạ Phong, hành động này của bà ta khiến Dạ Phong càng thêm phản cảm.

"Ta cho ngươi biết, những ngày tháng ngươi trút giận nên ta, ta cầu xin mà ngươi không một chút thương xót thì ta đã thề với lòng mình, ngươi vĩnh viễn không phải là mẫu hậu của ta, ngươi cũng không xứng làm mẫu hậu của ta!" Dạ Phong nói rồi nhìn người đàn bà ngoan độc phía trước có chút chán ghét.

Thái hậu lần nữa run rẩy rồi chỉ thẳng vào Dạ Phong cả giận nói: "Ta chính là mẫu hậu của ngươi, là mẫu hậu thân sinh ra ngươi, ngươi như thế nào có thể bất hiếu như vậy?"

Dạ Phong thấy bà ta như vậy không những không giận mà còn cười lạnh nói: "Hiện tại ngươi mới nhớ mình là mẫu hậu thân sinh ra ta sao? Lúc trước ngươi trói ta, dùng roi trút giận lên ta sao không nghĩ đến ta là con ruột của ngươi đi? Ngươi cũng xứng làm mẫu hậu của ta sao?" giọng hắn chứa đầy trào phúng, hắn đương nhiên có tư cách nói bà ta như vậy!

Thái hậu lần nữa ngã ngồi trên đất nhìn hắn nói: "Ngươi muốn làm gì ta? Muốn giết ta sao? Ngươi giết ta nhất định sẽ bị trời phạt, cho dù trước kia ta không đúng nhưng ta vẫn là mẹ ruột của ngươi!" Có lẽ là vì sợ chết hoặc là vì thấy sống chưa đủ nên bà ta cố gắng níu kéo.

"Kỳ thật là ta cũng định như vậy!" Dạ Phong nhàn nhạt nói.

"Cái gì?" Thái hậu kinh hãi, toàn thân bởi vị sự lạnh nhạt của Dạ Phong mà không ngừng run rẩy.

"Bất quá... hiện tại ta thay đổi chủ ý, ta muốn ngươi sống mà chứng kiến nhi tử ngươi yêu thương bị ta giết như thế nào, đương nhiên, ta cũng sẽ từ từ trả lại cho ngươi những tháng ngày tủi nhục năm xưa!" Dạ Phong nói rồi nhìn qua Lôi Ảnh.

"Đưa bà ta đến hoán tẩy phòng, giữ cho bà ta sống, làm không tốt thì không cho ăn cơm!"

"Thuộc hạ hiểu!"

"Cái gì? Nghịch tử ngươi lại dám để cho ta đi giặt quần áo? Thái hậu tôn quí như ta như thế nào có thể làm những công việc đó chứ?' bà ta lớn tiếng hét lên.

"Trẫm nói, ngươi bây giờ chỉ là một cung nữ già mà thôi!" Dạ Phong từng chữ từng chữ nhấn mạnh nói.

"Ngươi tên bất hiếu, ngươi phế vật, lẽ ra ngày trước ta nên bóp chết ngươi mới đúng, tên què nhà ngươi dám hủy hoạt cuộc sống huy hoàng của ta, ta nguyền rủa ngươi đi chết đi..." Thái hậu cay nghiệt chửi bới.

Lôi Ảnh cuối cùng cũng không chịu đựng được trực tiếp lôi bà ta ra ngoài, người đàn bà này như thế nào lại độc ác đến vậy, trong lòng bà ta chỉ nghĩ tới quyền lực hoàng cung thôi sao?

Thấy bà ta đã bị Lôi Ảnh kéo đi, Dạ Phong phẩy tay cho đám cung nữ thị vệ lui xuống, đại điện yên tĩnh trở lại. Dạ Phong ngồi trên bảo tọa, nghĩ đến những lời khó nghe khi nãy của Thái hậu không tự giác đưa tay ôm ngực, hắn thật sự rất đau...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net