Chương 138: Chính Là Lúc Này!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong khách điếm bình dân thỉnh thoảng truyền đến thanh âm vui đùa phi thường dễ thương của hài nhi, loại thanh âm thực sự rất dễ nghe...

"A... a..." tiểu hài tử trong lòng Miên Miên không ngừng khua khua bàn tay nhỏ bé vẻ vô cùng vui thích, toàn bộ ánh mắt kinh ngạc trong phòng đều đổ dồn về phía tiểu công chúa vừa ra đời này.

"Mẹ, nàng đẹp quá, so với người thì đẹp gấp vạn lần a!" Tử Tử đứng trước mặt Miên Miên không nhịn được kêu lên rồi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm tới gương mặt non mềm của tiểu công chúa.

"Nương nương, nàng thật đẹp, ta chưa từng thấy qua công chúa nào xinh đẹp như nàng a!" Vô Tình nhìn tiểu công chúa không giấu được kinh ngạc, nàng thật sự rất đẹp, làn da mỏng manh trắng mịn, lông mi dài cong vút mà đặc biệt là đôi tử nhãn kia, nàng chưa bao giờ thấy qua nữ hài tử nào có đôi mắt tím đẹp đến độ tỏa sáng như vậy.

Dạ Mị mỉm cười đưa tay ôm lấy tiểu công chúa từ trong lòng Miên Miên, tiểu gia hỏa đột ngột bị bế lên chớp chớp đôi mắt to nhìn Dạ Mị rồi cười rõ tươi.

"Năm ngàn năm rồi, cuối cùng thì hoàng gia cũng có được tiểu công chúa đầu tiên, không thể tin là ta lại may mắn đến vậy!" Dạ Mị trong đáy mắt hiện lên tia thán phục cùng vui mừng không thôi.

"Cái gì?" Miên Miên đứng bật dậy hỏi lại Dạ Mị, "Ngươi nói nàng là công chúa đầu tiên của Thụy Tuyết quốc suốt năm ngàn năm qua?"

"Ân!" Dạ Mị gật đầu rồi nói: "Năm ngàn năm qua hoàng gia các đời đều sinh ra hoàng tử, chưa triều đại nào ghi nhận sự ra đời của công chúa nào. Thời điểm Ngải Vân sinh Tư nhi toàn thể triều đình vô cùng mừng rỡ, đặc biệt là Thái hậu. Tuy nhiên, từ lúc người đến thăm Tư nhi thì lại nói với ta rằng đứa bé này có chút không giống, nói cái gì mà sợ đứa bé sẽ không sống được lâu nên không cần làm lễ quá long trọng, bởi vì càng long trọng thì càng nguy hiểm tới tính mạng. Ta thật không nghĩ tới những điều người nói lại ứng nghiệm như vậy, Tư nhi quả nhiên không phải là con của ta!"

"Chẳng lẽ Thái hậu biết chuyện?" Miên Miên có chút kinh ngạc.

"Có lẽ là do trực giác, đại khái là Tư nhi quả thực kém ta rất xa." Dạ Mị thản nhiên nói.

"Nếu như vậy thì tại sao Thái hậu còn đối xử với yêu nữ kia tốt đến vậy đâu này?" Vô Tình ngồi nghe bên cạnh nhịn không được xen vào hỏi.

Dạ Mị nghe vậy cũng chỉ cười cười nói: "Mỗi người đều có lòng thiên vị, Ngải Vân từ nhỏ là do người nuôi lớn lại là bà con xa, người như thế nào lại để cho nàng ta gặp chuyện không hay đâu, còn nữa, thời điểm đó chưa ai thấy qua bộ dáng của tiểu công chúa nên việc che dấu cũng sẽ dễ dàng hơn!"

Mọi người nghe vậy cũng không biết nói gì nữa, chỉ là trong lòng Miên Miên có chút khó chịu, nếu Thái hậu biết hài tử nàng nuôi từ nhỏ đã không còn là Ngải Vân trước kia nữa thì nàng sẽ khổ sở đến cỡ nào đây?

"Thái hậu nếu nhìn thấy tiểu công chúa đáng yêu như vậy nhất định sẽ rất thích nàng!" Vô Tình khẳng định nói, phải nói là tiểu công chúa đáng yêu người gặp người thích a!

"Người mong chờ nhìn thấy cháu gái như vậy có lẽ sẽ rất vui, có điều, không biết bây giờ người còn sống không?" Miên Miên có chút bắt đắc dĩ nói.

"Nàng không hận người sao?" Dạ Mị ôm tiểu công chúa nhìn Miên Miên hỏi.

"Ngươi thì sao?" Miên Miên hỏi ngược lại.

Dạ Mị bị hỏi ngược lại có chút ngây người, hắn không biết tâm trạng mình lúc này thế nào nữa, hắn hận sao? Hận nàng giết chết mẹ ruột của hắn? Hận nàng đối xử tàn nhẫn với Dạ Phong?

Miên Miên thấy hắn ngây người liền tiến tới ôn nhu nói: "Cho dù người làm sai nhiều chuyện nhưng người đối với ngươi rất tốt, kỳ thực thì ta hy vọng người còn sống, không phải vì ta rộng lượng hảo tâm mà là chỉ có người còn sống thì mới có cơ hội bù đắp những tổn thương người gây ra cho Dạ Phong. Cái gọi là người buộc nút thì phải đi gỡ nút, Dạ Phong chính là do người ép tới đường này thì người phải tự tay cứu hắn thoát khỏi tâm ma." Miên Miên chậm rãi nói.

"Đúng vậy, người thiếu nợ Dạ Phong rất nhiều..." Dạ Mị ngập ngừng, hắn cũng nợ Dạ Phong rất nhiều.

"Được rồi, mọi người đừng nói những chuyện này nữa. Tỷ tỷ, các ngươi trước hết cứ ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài tìm hiểu tình hình nơi này một chút thuận tiện mua chút thức ăn cùng với một ít đồ dùng cần thiết!" Dù gì thì bọn họ cũng không thể ở lại khách điếm bình dân này mãi được, vẫn là nên đi chuẩn bị những thứ cần thiết rồi sớm ngày rời đi.

"Ân, cực khổ cho A Tình rồi!" Miên Miên nhìn Vô Tình mỉm cười nói mà Vô Tình lúc này sớm đã khoát tay với nàng rồi đi ra.

"Đã xong rồi đây!" Đúng lúc này thì Thương từ trong phòng đi ra, trên tay hắn là mấy bộ da người, áy náy nói: "Lần trước trời mưa khiến mấy cái mặt nạ bung ra mới khiến các người bị bại lộ, thật xin lỗi!"

Dạ Mị nghe vậy đưa tiểu công chúa lại cho Miên Miên rồi đến bên cạnh hắn nói: "Tất cả mọi người là bằng hữu, ngươi không cần nói xin lỗi, dù mặt nạ không rớt xuống thì chúng ta vẫn sẽ bị phát hiện bởi vì thần khuyển thật sự rất lợi hại!"

"Ngươi không cần an ủi ta, là kỹ thuật của ta không thành thục..."

"Tỷ tỷ..." Vô Tình từ bên ngoài chạy vào thở dốc cắt ngang lời Thương.

"Làm sao vậy? Như thế nào lại vội vàng như vậy?" Miên Miên bước tới gần cửa hỏi.

"Ta vừa rồi ra ngoài mua đồ không ngờ lại thấy người dân ở đây lũ lượt mang hành lý muốn rời đi, ta tiến đến hỏi một người, nguyên lai là Vương gia vì muốn chúng ta xuất hiện mà đã hạ lệnh một ngày mười hai canh mỗi giờ sẽ giết chết một người dân!" Vô Tình khổ sở nói.

"Cái gì?" Miên Miên cùng Dạ Mị đồng thời hét lớn, hắn như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy chứ?

"Cái này cũng chưa hết, ta còn nghe nói bọn hắn không giết người trưởng thành mà là giết trẻ con a!" Vô Tình có chút run rẩy nói: "Bọn họ... bọn họ đều nói đây là chủ ý của yêu nữ kia!"

Miên Miên bước chân có chút loạng choạng, Dạ Mị thấy vậy vội bước lên ôm nàng vào lòng.

"Ngải Vân như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy?" Miên Miên hốc mắt ngập nước nhìn Dạ Mị.

"Nàng ta chính là muốn lợi dụng tình mẫu tử trong nàng để ép chúng ta xuất hiện!" Dạ Mị nhíu chặt mày, thủ đoạn này quả nhiên là đủ tàn độc, bọn hắn còn có lý do gì mà trốn tránh nữa?

"Dạ Mị..." Miên Miên ngước đôi mắt ướt nhưng vô cùng kiên định nhìn Dạ Mị.

Dạ Mị thấy vậy nói: "Ta biết rõ nàng muốn nói gì, là lúc này rồi, chúng ta cũng nên dũng cảm đối mặt rồi!"

"Thương..." Miên Miên ổn định lại tâm tình nhìn Thương nhẹ giọng gọi.

"Làm sao vậy?" Thương nhìn nàng muốn nói lại thôi, trực giác cảm thấy có gì đó không ổn.

"Tử Tử, ôm muội muội ngươi hộ mẹ!" Miên Miên đem tiểu công chúa đưa cho Tử Tử mà Tử Tử lúc này rất ra dáng đại ca, phi thương nâng niu bảo vệ cho nàng.

"Thương, yêu cầu này của ta có hơi qáu đáng, ta biết rõ bản thân mình không có tư cách yêu cầu ngươi làm việc giúp ta nhưng là ta vẫn muốn nhờ ngươi!"

"Có chuyện gì cứ nói, nếu ta có thể giúp thì ta tuyệt sẽ không từ chối!"

"Ta hi vọng ngươi cùng với Vô Tình có thể thay ta chiếu cố Tử Tử cùng tiểu công chúa!"

Thương vừa nghe Miên Miên nói xong, chân mày không tự giác nhíu chặt: "Ngươi có ý gì? Không phải là ngươi muốn cùng hắn trở về chứ?

"Chúng ta không phải là muốn gạt các ngươi qua một bên mà là có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ!" Miên Miên nhíu mày nói.

"Những chuyện này là quốc sự của nước ta cùng với ngươi không có quan hệ, ngươi không cần cố chấp can thiệp. Tử Tử cùng với tiểu bảo bối hiện tại là điều chúng ta lo lắng nhất, lần này chúng ta trở về chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết nên tất cả chỉ có thể trông cậy vào ngươi rồi. Nếu chúng ta có thể bình an thì ta sẽ phái người đến đón các ngươi!" Dạ Mị trực tiếp nói thay cho Miên Miên.

"Tỷ tỷ, người muốn ta rời đi sao?" Vô Tình thương cảm nhìn Miên Miên hỏi.

"A Tình, ta không phải muốn ngươi rời đi, ngươi tin tưởng ta, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì, ngươi nhất định phải thay ta chiếu cố Tử Tử cùng tiểu công chúa. Hai người bọn hắn còn nhỏ như vậy nếu như bị bắt cùng chúng ta e rằng khó giữ nổi mạng sống!" Miên Miên nắm lấy tay Vô Tình nói vội.

"Không được, sống cùng sống, chết cùng chết, Vô Tình đã thề rồi sao có thể chưa lâm trận mà đã bỏ chạy chứ?" Vô Tình bất mãn nói.

"A Tình, ta biết rõ ngươi đối với ta rất tốt nhưng mà ngươi phải biết rằng nếu ngươi cũng đi rồi, không may có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì Thụy Tuyết quốc không phải sẽ bị hủy trong tay kẻ ác sao?" Miên Miên trấn an Vô Vô Tình.

"Mẹ, người muốn vứt bỏ ta sao? Tử Tử ta thế nhưng cũng là bậc đại nam nhân, sao có thể sợ chết chứ?" Tử Tử thở phì phì giận dữ nói.

"Tử Tử, không phải là chúng ta muốn vứt bỏ ngươi. Ngươi nhớ kỹ, ngươi chính là người hy vọng cuối cùng của chúng ta, nếu như ta cùng mẫu thân ngươi nhập cung không thể trở về thì ngươi nhất định phải dùng thân phận tôn quí cùng với sự thông minh của ngươi cứu chúng ta ra. Nếu bây giờ tất cả chúng ta cùng đi không phải là một điểm hi vọng cũng không có sao?" Dạ Mị bước tới trấn an Tử Tử.

"Không muốn, Tử Tử ta nam tử hán đội trời đạp đất, ta không sợ chết!" Tử Tử kiên định nhìn Miên Miên nói: "Người là nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ bảo hộ người, với tư cách nam nhân của người ta đây sẽ không để người đi như vậy!" Tử Tử bĩu môi kháng nghị.

Miên Miên nghe hắn nói vậy liền mỉm cười ngồi xuống khẽ vuốt đầu hắn nói: "Ngoan, ngươi không thể tùy hứng, bốc đồng như vậy được, ta sẽ rất thương tâm a!"

"Thế nhưng mà..."

"Được rồi, ta đáp ứng các ngươi, bất quá các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình!" Thương đột ngột lên tiếng.

"Cái gì? Ngươi thật sự muốn để hai người họ đi như vậy sao? Ngươi cũng biết nếu hôm nay hai người họ đi sẽ nguy hiểm cỡ nào a!"

"Nếu như tất cả cùng đi thì chỉ có nguy hiểm hơn thôi, không bằng chúng ta đi tìm cứu binh thì may ra còn có cơ hội đảo lại thế cờ!" Thương mỉm cười tự tin nói.

"Ách, ngươi có ý gì?" Vô Tình cùng Tử Tử có chút khó hiểu nhìn Thương.

"Cảm ơn ngươi, hảo bằng hữu của ta!" Dạ Mị nhìn hắn cảm kích nói, phải biết rằng Tử Tử cùng với tiểu công chúa chính là lo lắng lớn nhất của hắn lúc này a!

"Ngươi nhớ kỹ, ta chưa bao giờ cho ngươi là hảo bằng hữu, ta làm tất cả đơn giản chỉ vì nàng!" Thương không hề cấm kỵ chỉ vào Miên Miên nói.

"Sư phụ, ngươi không phải sẽ là thích mẹ ta đi à nha?" Tử Tử thông minh phản ứng trước tiên nói.

Tử Tử vừa dứt lời, Miên Miên kinh ngạc nhìn hắn, Thương thấy thế cũng không tránh né nói: "Đúng! Ta thích mẹ ngươi nhưng là ta sẽ không ép buộc nàng!" Nói rồi lại quay sang Dạ Mị, "Ngươi nhớ kỹ cho ta, chỉ cần ngươi khiến cho nàng sống khổ sở thì ta nhất định sẽ không chần chừ mà nhất định sẽ đi cướp nàng về!" Thương đưa mặt nạ cho Dạ Mị cảnh cáo nói.

Dạ Mị nhìn hắn nói: "Ngươi yên tâm, ta cho dù chết cũng tuyệt đối không cô phụ nàng!"

Thương khẽ mỉm cười hài lòng: "Các ngươi yên tâm đi đi, ta sẽ dẫn Tử Tử cùng Vô Tình đi triệu tập anh hùng nghĩa sĩ, chắc hẳn bọn hắn đối với quân vương hiện tại cũng rất bất mãn. Các ngươi nhất định phải kéo dài thời gian chờ chúng ta tới, tin tưởng ta!" Thương rất tự tin nói.

"Thương..." Miên Miên cảm động, nàng thật sự không biết nên nói gì với hắn nữa.

"Ngươi yên tâm, cái này không phải vì ngươi mà là vì dân chúng. Nếu quân vương độc ác như vậy còn tồn tại thì chỉ khổ cho dân chúng thôi!" Thương không hi vọng Miên Miên đối với hắn cảm kích quá nhiều.

"Bất kể thế nào thì chúng ta thật sự cảm ơn ngươi!" Dạ Mị như trước cảm kích nói.

"Các ngươi nhất định phải cố gắng kiên trì, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ!" Thương liên tục dặn dò.

"Nhất định!" Miên Miên gật đầu nói.

Tử Tử thấy vậy lôi kéo tay Miên Miên nói: "Mẫu thân, ngươi yên tâm a, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố muội muội. Ta sẽ đi cùng sư phụ triệu tập anh hùng nghĩa sĩ bất mãn với triều đình, các người nhất định phải đáp ứng ta bình an chờ ta tới a!" Tử Tử nói vội, sư phụ nói đúng, cùng đi chịu chết không bằng hắn đi tìm cơ hội cứu hai người thì hơn.

Miên Miên nghe vậy ngồi xổm xuống ôm hôn hắn, "Con ngoan, mẫu thân nhất định sẽ chờ ngươi tới cứu ta a!" Nói rồi nhìn về phía Vô Tình, "Hết thảy lại phải nhờ ngươi rồi!"

Vô Tình giờ phút này phi thường không muốn để hai người Miên Miên, Dạ Mị đi nhưng là nhìn ánh mắt kiên định của hai người nàng lại không biết nên nói gì cả, có lẽ đúng là nàng nên cùng với Thương đi tập hợp anh hùng nghĩa sĩ trong thiên hạ thì hơn, "Tỷ tỷ, các ngươi nhất định phải cẩn trọng, nhất định phải chờ bọn ta tới!"

"Nhất định! Tốt rồi, các ngươi thu thập một chút rồi tranh thủ thời gian đi đi thôi!" Miên Miên nói rồi quay người nhìn về phía Dạ Mị, Dạ Mị lúc này cũng đang nhìn nàng, đáy mắt hai người kiên định, bọn họ cũng nên đối mặt với thực tế rồi!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net