Chương 139: Sống Chết Không Rời!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ---------- Hai ngày sau ----------

Trời đêm yên tĩnh, một cỗ xe ngựa bình dân dừng lại cạnh hồ, một con hắc mã nhàn nhã gặm cỏ gần đó thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về hướng hai người đang trò chuyện rồi lại tiếp tục gặm cỏ.

Gió nhè nhẹ thổi đem rét lạnh thổi tới hai người đang đứng cạnh bờ hồ, "Lạnh không?" Dạ Mị nhìn Miên Miên rồi vươn tay ôm nàng vào trong ngực muốn sưởi ấm cho nàng, hắn thật sự không đành lòng để nàng đứng trong đêm rét lạnh như vậy.

"Không lạnh, ngươi xem,mùa đông đã sắp qua rồi này!" Nói rồi nhìn về phía hàng liễu bên bờ hồ, tuy lúc này những cây liễu đã trụi lá nhưng Miên Miên lại cảm thấy khí xuân đang hiện hữu đâu đây.

"Còn một ngày đường nữa là tới Thủy Tinh thành rồi!" Dạ Mị nắm lấy tay Miên Miên lo lắng nói. Từ khi hai người quyết định trở về liền mua một cỗ xe ngựa bình dân, cải trang thành dân thường theo đường nhỏ từ ngoại thành mà đi.

Miên Miên nghe vâyh nhìn về phía Dạ Mị nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không có chuyên gì đâu, tất cả cứ làm theo kế hoạch đã bàn!"

"Không được!" Dạ Mị không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp cự tuyệt, suy tính của nàng hắn nhất định sẽ không đồng ý!

Miên Miên thấy hắn phản ứng thì nhẹ giọng nói: "Dạ Mị, ngươi đã sắp khôi phục lại như ngày trước rồi, chỉ là linh châu còn chưa luyện đến cực đỉnh, ngươi không thể đi mạo hiểm được. Đây chính là cơ hội duy nhất của chúng ta, nếu thất bại thì vĩnh viễn khó có khả năng xoay chuyển tình thế rồi!"

"Dạ Mị ta há lại sợ chết hay sao? Còn nữa, Dạ Mị ta cũng không cần nữ nhân của ta vì sự an toàn của ta mà hi sinh bản thân mình!" Đối với đề nghị của Miên Miên, Dạ Mị kiên trì bác bỏ.

Miên Miên nghe hắn nói vậy chỉ có thể thở dài, nàng đương nhiên biết Dạ Mị là đang lo lắng cho nàng, "Ngươi hãy nghe ta nói, ta có thể ngăn hắn dừng lại việc giết chóc tàn nhẫn kia, còn ngươi nhất định phải xuất hiện vào lúc mấu chốt nhất. Chẳng phải chúng ta đã thương lượng xong rồi hay sao? Ta sẽ giả trang cung nữ vào cung, ngươi đi tìm những cận thần trung thành ngày trước, ta thấy bọn họ không phải không tận trung với nước mà là thân bất do kỷ, thời gian này bị Dạ Phong bức bách ta nghĩ họ cũng sắp chịu không nổi rồi!"

"Thế nhưng một mình nàng vào cung như thế ta không yên tâm, ta tin tưởng là chúng ta sẽ tìm ra biện pháp khác lưỡng toàn hơn!" Dạ Mị lo lắng nắm lấy tay Miên Miên nói.

"Ngươi yên tâm, Thương không phải đã chế tạo mặt nạ da người cho ta sao? Ta mang nó chắc chắn sẽ không bị phát hiện, còn nữa, ta dùng thân phận cung nữ vào cung nhất định sẽ thăm dò được nhiều chuyện hơn. Hiện tại tình hình trong nội cung như thế nào chúng ta đều không biết rõ, việc vào cung là không thể không vào, ta khẳng định Dạ Phong sẽ không giết ta đâu!" Miên Miên tự tin nói.

"Miên Miên..."

"Mị, ngươi đừng lo lắng cho ta, Dạ Phong không xấu chỉ là nội tâm hắn bị cừu hận che lấp, nếu hắn có thể thật tâm đối với dân chúng thì ngai vị đế vương này chúng ta cũng không cần phải giành lại rồi, nhưng là hiện tại ngươi cũng thấy, dân chúng khắp nơi oán hận... hắn đã nhập mà rồi..." Miên Miên nói đến đây nội tâm khó chịu không thôi.

Hắn nhập ma rồi, Dạ Phong, đến tột cùng là ngươi có bao nhiêu cừu hận với quá khứ đây?

"Cũng bởi vì hắn đã nhập mà nên mỗi ngày phải dùng máu nữ nhân để duy trì công lực, ta không thể để cho nàng vào cung được, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chúng ta phải làm thế nào?" đôi mắt thâm thúy của Dạ Mị ngoại trừ lo lắng thì không còn gì khác nữa.

Trên đường trở về, hắn nghe thấy dân chúng đồn rằng Dạ Phong đã không còn tử nhãn nữa mà đã biến thành màu hồng liền biết ma tính của Dạ Phong càng lúc càng nặng rồi, hơn nữa trong nội cung thường xuyên có cung nữ bị lấy máu, hắn làm sao có thể yên tâm cho nàng vào đó đây?

Miên Miên nghe vậy khẽ mỉm cười: "Cho dù hắn thành ma rồi thì ta vẫn tin tưởng, bản tính hắn không xấu!" Người khác có thể không hiểu Dạ Phong nhưng mà năm năm qua hắn đối với nàng như thế nào thì nàng rất rõ, hắn chính là thật tâm che chở cho nàng, cho nên nàng tin tưởng, bản chất hắn chính là thiện lương đấy, hắn chỉ bị cừu hận che lấp thôi.

"Lo lắng vẫn là lo lắng, hắn đã không còn là Dạ Phong trước kia nữa rồi, dù chúng ta muốn giúp hắn thì ta cũng không thể để nàng đi mạo hiểm được!" Dạ Mị không hề che dấu lo lắng nhìn vào mắt Miên Miên.

"Mị, chúng ta lúc này không thể sợ hãi cũng không thể ích kỷ được, đây chính là do chúng ta thiếu nợ hắn!" Miên Miên kiên định nhìn Dạ Mị nói.

Dạ Mị có chút sửng sốt nhìn nàng nói: "Đúng vậy, chúng ta không thể ích kỷ nhưng là ta vẫn muốn có thể ích kỷ một chút!" Dạ Mị nói rồi quay người đi tới cạnh bờ hồ, nhìn mặt nước không ngừng lay động tạo thành những quầng sáng mê người phản chiếu cảnh vật trên bờ, lúc thì lan rộng, lúc thu hẹp, giống như tâm trạng hắn lúc này vậy.

"Ngươi sao lại nói như vậy?" Miên Miên đi tới cạnh hồ quay đầu nhìn Dạ Mị có chút khó hiểu.

"Dạ Phong làm mọi chuyện đều là vì ta đã cướp đi hết thảy những thứ lẽ ra thuộc về hắn, nàng nói, nếu ta chết rồi thì có phải mọi chuyện sẽ kết thúc không? Nhưng là ta thật sự không nỡ!" Dạ Mị nói rồi quay người nhìn Miên Miên, tử nhãn khiến người ta say mê lúc này lại chất chứa bi thương khiến người khác đau lòng.

"Mị, không phải, không phải như thế!" Nhìn ánh mắt bi thương của hắn, lòng nàng nhức nhối giống như bị kim châm vậy.

Nhìn Miên Miên vội vã, Dạ Mị đột nhiên cười cay đắng rồi ngẩng đầu nhìn trời thở dài, "Nàng biết không? Ta vẫn cho rằng trên thế giới này ta chính là người hạnh phúc nhất, ta có mẫu hậu yêu thương ta, một đệ đệ ôn hòa, một nữ nhân ta yêu thích, hết thảy thật tốt đẹp, thế nhưng mà hôm nay ta đột nhiên nhận ra một điều, những thứ này căn bản không thuộc về ta, là ta đã cướp của hắn, với tư cách là một ca ca thì ta quả đúng là ca ca đáng hận nhất rồi!"

Miên Miên thấy hắn như vậy thì vội vàng nắm chặt tay hắn nói: "Mị, hết thảy những chuyện này không phải là lỗi của ngươi, là ý trời, có lẽ kiếp trước ngươi thiếu nợ hắn đấy, ngươi không thể nói chết đơn giản như vậy được, ngươi chết rồi lấy ai bồi hoàn lại cho hắn đây? Ai có thể cho hắn biết hắn đã sai đây?"

"Thế nhưng chỉ cần ta còn sống thì đối với hắn vẫn là một loại châm chọc, mà ta... ta không nỡ chết, ta ích kỷ, ta không muốn rời xa nàng, không muốn rời xa Tử Tử cùng tiểu công chúa..." Dạ Mị lúc này cũng không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy có lỗi với Dạ Phong, Dạ Phong làm bao nhiêu chuyện hại người chỉ vì sự hiện hữu của hắn, nếu hắn chết rồi thì cõ lẽ Dạ Phong sẽ khôi phục lại tâm tính thiện lương của Tuyết vương gia, a không, là tâm địa thiện lương của Thụy Tuyết xà vương mới đúng!

"Dạ Mị..."

"Có lẽ ta không nên ích kỷ như vậy, có lẽ thời điểm hắn thấy thi thể của ta thì hận khí sẽ tiêu tan cùng cũng nên!" Dạ Mị thở dài nói.

Miên Miên nghe vậy không khỏi gấp gáp: "Ngươi đang nói gì vậy? Cái gì mà ngươi chết thì hắn sẽ vui chứ? Ta cho ngươi biết, sẽ không đâu, người làm vậy chỉ chọc hắn giận thêm thôi, hắn sẽ cho là ngươi vì thương cảm hắn đáng thương, hắn nhất định sẽ càng lầm lạc hơn nữa... Ngươi có biết cái gì gọi là hạnh phúc gia đình không hả?"

"Dạ Mị... Mị..." Miên Miên nhìn thấy ánh mắt Dạ Mị trống rỗng không khỏi lo lắng gọi nhưng là hắn dường như vẫn không hề nghe thấy tiếng nàng, "Dạ Mị...Dạ Mị..."

Miên Miên sợ những suy nghĩ tiêu cực sẽ khiến hắn hành động dại dột, nàng sợ hắn sẽ rời bỏ nàng, Miên Miên lần đầu tiên vung tay tát Dạ Mị một cái vang dội. Đúng vậy! nàng thật sự sợ hãi, vất vả lắm hai người mới có thể ở chung một chỗ, những lời hắn nói thật sự khiến nàng lo lắng, nàng không thể để mất hắn, không thể!

"Miên Miên..." Dạ Mị bị cái tát của Miên Miên làm cho bừng tỉnh, hắn nhíu mày nhìn nàng hai hàng nước mắt lưng tròng mà không khỏi chua xót.

"Ngươi đang suy tính chuyện gì? Trốn tránh sao? Hay là ngươi sợ hãi, ngươi sợ Dạ Phong bị thương tổn? Ngươi sợ chính mình không bồi hoàn nổi cho hắn sao?"

"Miên Miên..."

"Đừng tiêu cực như vậy, ta xin người đừng suy nghĩ những thứ tiêu cực như vậy được không? Ngươi biết không, cái này chính là chuyện nhân sinh biến đổi vô thường, hết thảy những chuyện này không phải là lỗi của ngươi, là do ý trời, trời đã cho ngươi cơ hội nhận ra là muốn ngươi đền bù cho hắn, lấy chính bản thân ta mà nói, chúng ta cách nhau mấy thế kỷ, ta vì sao lại ngàn dặm xa xôi xuyên tới đây? Cũng là vì vận mệnh, đây chính là vận mệnh của ta!"

Nhìn bộ dáng vội vàng của nàng, Dạ Mị đột nhiên cười cười vươn tay vuốt tóc nàng sủng nịch nói: "Thực xin lỗi, là lỗi của ta! Nàng nói rất đúng, chuyện đã như vậy rồi thì ta phải đền bù cho hắn xứng đàng, ta nhất định sẽ không để đệ đệ đơn thuần thiện lương của ta nhập ma đạo!"

Miên Miên nghe những lời này của hắn lập tức lau nước mắt mỉm cười nói: "Ân, ta muốn chúng ta cùng cố gắng, không thể để hắn tiếp tục sai lầm nữa!"

"Được, ta đáp ứng nàng, bất quá nàng cũng phải đáp ứng ta nhất định phải cẩn trọng hành động, dù có bị khôi phục lại hình dáng ban đầu cũng không được mạo hiểm biết không?" Dạ Mị dặn dò, cuộc nói chuyện khi nãy đã giúp hắn quyết định được rất nhiều chuyện.

"Được... ngươi yên tâm, ta mới không muốn chết đâu, phải biết rằng một ngày nữ nhân kia còn sống thì ta không thể chết được!" Miên Miên nói rồi tự tin cười, Ngải Vân, chắc ngươi đã đợi ta rất lâu rồi a, kỳ thật ta cũng đợi giây phút này lâu lắm rồi!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net