Chương 140: Tiểu Dương Vào Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------Hai ngày sau----------

Miên Miên thuận lợi tiến vào nội cung, kỳ thật cũng không phải là do nàng lợi hại mà là hoàng cung mỗi ngày đều tuyển cung nữ, Miên Miên lại biết cách 'hối lộ' cho nên tự nhiên thuận lợi tiến vào, chỉ là thân phận của nàng lúc này cũng không tốt lắm, cung nữ hoán tẩy phòng, xem ra nàng với chỗ này thực sự có duyên a!

"Mọi người chuyên tâm làm việc, bớt lo chuyện bao đồng miễn cho đến lúc chọc giận chủ tử lại mất mạng!" Ma ma phụ trách lần nữa giảng giải lễ nghi cung đình cho người mới, tất cả cung nữ phía dưới nhất loạt gật đầu. Kỳ thực, Miên Miên đã sớm tìm hiểu được những cung nữ này cũng không thật sự muốn tiến cung mà là vì bảo vệ người nhà mới làm cung nữ. Bởi vì vào cung làm cung nô, dù cho Dạ Phong có giết người cũng sẽ không giết tới người nhà bọn họ, vì vậy, tất cả thiếu nữ đủ tuổi đều cố gắng tiến cung để cả nhà được bình an.

Xem tình cảnh hiện tại mà Miên Miên không khỏi khó chịu, hết thảy những chuyện này đến tột cùng là vì sao chứ?

"Được rồi, các ngươi đi làm việc đi!" Ma ma nói rồi để cho các cung nữ hoán tẩy phòng hướng dẫn các cung nữ mới cách làm việc, Miên Miên được Tiểu Hà, cung nữ vào cung trước nàng mấy tháng hướng dẫn.

"Ngươi tên là gì? Ta gọi là Tiểu Hà, Hà trong hoa sen!" Hoán tẩy phòng bây giờ không giống như ngày trước là mỗi người một việc, hiện tại do quần áo quá nhiều nên đều là hai người phối hợp làm chung, thường là một người cũ kèm một người mới.

"Ta gọi là Tiểu Dương!" Miên Miên bịa đại một cái tên, dù sao thì nàng cũng sẽ không lấy một cái tên ưu nhã cho mình.

"Tiểu Dương? Ha ha, tên thật đáng yêu nha, nhà của ngươi trước chăn dê đúng không? Giống như nhà ta a, trước nhà ta bán ngó sen a!" Tiểu Hà cười cười nói tiếp: "Tiểu Dương, đến đây, ta dạy ngươi cách làm việc ở đây!" Tiểu Hà tươi cười dẫn Miên Miên đến cạnh hồ nước. Hồ này đối với Miên Miên thật sự rất quen thuộc, lúc trước nàng rảnh rỗi thường rất thích đi tới đây hóng gió.

"Được rồi, chúng ta giặt đồ ngay chỗ này a, đúng rồi, đối diện có một bụi cỏ lau, bất quá nơi đó là cấm khu có thị vệ canh giữ, ngươi ngàn vạn lần đừng hiếu kỳ mà chạy tới đó, mấy hôm trước có cung nữ mới vào không biết chạy tới liền bị giết chết rồi!" Tiểu Hà nét mặt kinh sợ nói lại.

"Tại sao lại bị giết? Trong đó có gì bí mật sao?" Miên Miên lúc này đã đoán được phần nào sự tình.

"Ai biết được chứ, có cung nữ từng nói qua đã thấy bệ hạ đi vào trong đó, cái này thật sự khiến cả đám chúng ta kinh hãi một đêm liền!" Tiểu Hà thần bí nói rồi cúi người bắt đầu giặt quần áo.

Miên Miên trong lòng không khỏi mừng thầm, hắn còn nhớ rõ nơi đây, chỉ cần hắn còn nhớ thì còn có thể cứu được rồi!

"Đúng rồi Tiểu Hà, ngươi vào cung được bao lâu rồi? Tại sao nội cung mỗi ngày đều tuyển thêm nhiều cung nữ như vậy? Ta nghe nói trong cung chỉ có mỗi Xà hậu, sao ở đây lại nhiều quần áo nữ nhân như vậy?" Miên Miên cẩn trọng tìm hiểu tình hình.

Tiểu Hà nghe nàng hỏi không khỏi hạ giọng nói: "Ta cũng không biết, bất quá ta nghe nói hậu cung của nệ hạ có rất nhiều nữ nhân, quần áo này chính là của những nữ nhân kia a. Hơn nữa, theo lời đồn thì trước giờ bệ hạ chưa từng qua đêm ở cung của Xà hậu, cho dù có qua đêm cũng là ở cung điện phía sau nội cung nhưng mà những nữ nhân thần bí kia chúng ta cũng chưa từng thấy qua a!" Nói rồi bĩu môi lầm bầm: "Nếu mà bệ hạ có thể vừa ý ta thì cũng tốt rồi!"

Miên Miên nghe vậy nhịn không được cười nói: "Bệ hạ như thế nào lại thích cung nữ được chứ, hơn nữa, ta thấy làm cung nữ kỳ thực tốt hơn so với làm phi tử nhiều lắm!"

"Nào có, ta đã nói với ngươi là bệ hạ trước có thích một cung nữ chưa? Nghe nói người rất yêu thương cung nữ kia, còn phong cho nàng là Sủng phi, ngươi xem người ta may mắn ghê chưa?" Tiểu Hà tựa hồ như bất mãn với vận khí của nàng.

Miên Miên nghe vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười không nói gì, nếu nàng ta biết rõ Sủng phi năm nào đang bị đuổi giết thì không biết còn có thể giữ bộ dáng hâm mộ như lúc này chăng?

Tiểu Hà lúc này cũng không nói chuyện nữa mà chỉ cúi đầu nghiêm túc giặt quần áo, Miên Miên nhìn nàng ta khẽ mỉm cười rồi bắt đầu làm theo Tiểu Hà, nàng biết rõ đây chính là nhiệm vụ mỗi ngày của cung nữ hoán tẩy phòng, nếu là không xong thì chắc chắn không có cơm ăn rồi!

"A..." Miên Miên đột ngột kinh hô một tiếng khiến cho Tiểu Hà bên cạnh hoảng sợ kêu lên: "Tiểu Dương, ngươi làm cái gì a? Muốn hù chết ta sao?"

"Máu... ngươi xem, y phục này sao lại dính nhiều máu như vậy a?" Miên Miên cầm một bộ y phục trong đống quần áo kinh ngạc nói, đây là một bộ hồng y của phi tử trong cung, như thế nào lại dính máu đâu này?

Tiểu Hà nhìn bộ y phục trên tay Miên Miên phất tay nói: "Ai, có gì đáng ngạc nhiên đâu, ngày nào chẳng có một bộ dính máu a, nếu không phải chúng ta bốc trúng thì cung nữ khác cũng bốc trúng thôi, ngươi không cần ngạc nhiên như vậy!"

Miên Miên ngây người, lòng của nàng lúc này thật sự bất an, "Chẳng lẽ bệ hạ lại hút máu phi tử sao?" Miên Miên vừa dứt lời đã bị Tiểu Hà dùng tay bịt miệng lại. "Ngươi muốn chết à? Chuyện này là điều cấm kị trong nội cung, ngươi ngàn vạn lần không thể nói bừa mà mang họa sát thân!" Nói rồi ném cho Miên Miên một ánh mắt cảnh cáo.

Miên Miên thấy Tiểu Hà phản ứng mạnh như vậy cũng biết điều im lặng không nói gì thêm, chỉ là lòng nàng càng lúc càng rối loạn, trời ạ, chẳng lẽ Dạ Phong thật sự mỗi ngày đều hút máu nữ nhân sao? Chẳng lẽ hắn thật sự đã thành mà? Thành Qủi hút máu sao?

"Tiểu Dương, ngươi nhanh tay nhanh chân a, sắc trời cũng không còn sớm nữa, mùa đông quần áo sẽ rất khó khô a, mau lên, ta còn muốn ăn cơm tối!" Tiểu Hà bề bộn nhắc nhở.

"A, được!" Miên Miên nắm chặt tay đến độ nổi gân xanh, lòng nàng đã sớm đưa ra quyết định, tối nay nàng nhất định phải tìm hiểu rõ mọi chuyện, nàng muốn biết Dạ Phong hiện tại rốt cuộc như thế nào rồi!

----------Nửa đêm----------

"Tiểu Dương, ngươi thật lợi hại a, thật không tin được là ngươi mới vào cung đâu a..." Tiểu Hà tán thưởng nói, nàng không nghĩ tới một cung nữ mới như Miên Miên lại có thể thạo việc đến vậy, giặt đồ rất nhanh và sạch nha.

Miên Miên khẽ mỉm cười, nàng cũng không thể nói cho nàng ta biết rằng nàng mới đích thực là sư tỷ đây này!

"Được rồi, làm xong thì có thể đi ăn cơm rồi!" Thanh âm Ma ma quản sự sắc nhọn vang lên khiến Tiểu Hà có chút khẩn trương lôi kéo Miên Miên chạy đi.

"Tiểu Hà, y phục này không phải thu lại sao?" Miên Miên nhìn đống quần áo bên ngoài hỏi.

"Không cần a, trước kia thì phải thu nhưng là hiện tại ngươi cũng thấy một ngày có tới hai lượt giặt quần áo cho nên nắng không đủ a, hơn nữa bây giờ là mùa đông cho nên phía trên đều đã lợp lá chắn rồi, tuyết sẽ không bám được lên quần áo đâu!"

"Lạnh không?" cả hai vừa bước vào phòng, Tiểu Hà lập tức đưa một ly trà nóng cho Miên Miên hỏi,

"Không lạnh, mùa xuân cũng sắp tới rồi!" Miên Miên mỉm cười, nàng gần đây liên tục chạy trốn truy đuổi nên sớm đã quen với khí lạnh mùa đông rồi.

"Đúng vậy a, mùa xuân cũng sắp đến rồi, mùa xuân ở Thụy Tuyết quốc lúc nào cũng đến rất sớm a!" Tiểu Hà vui vẻ nói.

"Được rồi, ăn cơm a!" Hiệu lệnh của Ma ma quản sự vừa rơi xuống, các cung nữ lập tức chen đẩy nhau ngồi vào bán, Miên Miên có chút lơ đãng, đêm nay nàng phải làm cách nào ra khỏi hoán tẩy phòng mà không bị phát hiện đây?

"Van cầu ngươi cho ta chút đồ ăn a, ta rất đói..." phía cửa ra vào đột nhiên truyền đến thanh âm run rẩy, một thân ảnh rất nhanh chóng xuất hiện ở cửa quì trên đất nhìn Ma ma quản sự cầu xin: "Ma ma, van cầu ngươi cho ta ăn một chút a, việc hôm nay ta đã làm xong rồi!"

"Làm xong? Đã qua giờ rồi cho nên không tính!" Ma ma quản sự lạnh giọng nói.

"Ma ma, van cầu ngươi cho ta ăn chút a, ta thật sự rất đói, ta đã rất cố gắng làm việc rồi!" Thanh âm nàng ta có chút bất đắc dĩ cùng khẩn cầu.

Miên Miên cả người cứng lại, đúng vậy, người đang quì ngoài cửa kia không phải ai xa lạ mà chính là Thái hậu cao cao tại thượng, là Thái hậu cao ngạo tự phụ, là người không bao giờ chấp nhận một thứ không hoàn mỹ ngày trước, như thế nào mà bà ta lại thành bộ dạng này? Tóc tai lộn xộn, sắc mặt tái xanh nhợt nhạt, y phục đơn bạc, đôi tay non mịm thon dài hằn đầy vết chai cứng...

"Không được!" Tiểu Hà nhìn thấy Miên Miên muốn đứng dậy thì vội vàng nắm chặt tay nàng lắc đầu nói.

"Nhưng mà..."

"Không thể được, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, ngươi không thể động tâm!" Tiểu Hà nói rồi gắp cho Miên Miên một chút thịt, mà Thái hậu lúc này bị Ma ma quát đuổi ra ngoài, thấy bộ dáng này của bà ta khiến nội tâm Miên Miên khó chịu không thôi, nàng căn bản không thể nuốt trôi cơm được nữa.

----------Giờ Tý---------

Mắt thấy mọi người đã ngủ say, Miên Miên cẩn trọng từ trên giường bò xuống cầm lấy y phục mặc vào rồi nhẹ nhàng đi ra, dù thời tiết đã sắp chuyển sang mùa xuân rồi nhưng ngoài trời lúc này vẫn còn rất lạnh, Miên Miên đưa tay kéo lại quần áo trên người rồi nhanh chóng rời đi. Tối nay lúc nói chuyện với Tiểu Hà nàng đã biết được Thái hậu hiện nay chỉ là một tù nhân, trong nội cung không ai dám thương hại nàng sợ bị phát hiện sẽ bị xử tử.

Miên Miên nhanh chóng đi đến trước cửa ra vào, nàng đưa mắt nhìn chung quanh một lượt rồi phát hiện một căn lều đơn sơ đến nỗi bốn phía đều có thể bị gió thổi bay mà trên mặt đất kia toàn bộ đều là rơm rạ, nàng chú ý thấy đống rơm rạ có chút run rẩy, người bên trong đố nhất định là đang rất lạnh.

Miên Miên cẩn thận đi tới hỏi, "Ngủ rồi sao?"

...

"Xin hỏi ngươi đã ngủ chưa?" Miên Miên hướng phía lều cỏ đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ đống rơm rạ. Thái hậu nghe tiếng người không khỏi kinh hãi, rất nhanh chóng từ trong đám rơm rạ chui ra run rẩy hỏi: "Có phải muốn ta làm việc? Ta lập tức rời giường!" Nói rồi nhanh chóng ly khai đống rơm chuẩn bị đi làm việc.

Miên Miên thấy thế vội vàng nắm lấy cánh tay bà ta nói: "Không phải, bây giờ mới chỉ là giờ tý, còn lâu lắm mới tới thời gian làm việc!" Nhìn thấy phản ứng của bà, Miên Miên cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, nàng cũng từng bị Dạ Mị trừng phạt nên đương nhiên có thể hiểu được những thống khổ này!

Thái hậu kinh ngạc nhìn về phía nàng nghi hoặc hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi tới đây có chuyện gì?" ánh mắt nghi hoặc nhanh chóng chuyển sang nhìn Miên Miên một cách đề phòng, "Có phải bệ hạ phái ngươi tới không?" Nói rồi vội vàng nắm lấy cánh tau Miên Miên nói: "Ngươi nói cho hắn biết, ta không có lười biếng, ta mỗi ngày đều làm hết phần việc của mình đấy! ta không có lười biếng!"

Những vết chai trên tay Thái hậu khiến cho nàng có chút không nỡ, Miên Miên nắm lấy tay bà ta khẽ mỉm cười nói: "Đừng sợ, ta không phải do bệ hạ phái tới, ta gọi là Tiểu Dương, ta mới nhập cung hôm nay, ngươi còn chưa có ăn cơm a!" Miên Miên nói rồi từ trong ngực lấy ra hai cái bánh màn thầu đưa cho Thái hậu, đây là nàng vụng trộm giấu đi a!

"Cho ta ăn?" Thái hậu kinh ngạc hỏi.

Miên Miên khẽ gật đầu.

Thái hậu thấy vậy vội vàng bắt lấy màn thầu từ tay Miên Miên bỏ thằng vào miệng tựa hồ như sợ nàng sẽ đổi ý vậy.

Thấy Thái hậu chật vật như vậy, Miên Miên khẽ thở dài, trước kia nếm hết sơn hào hải vị có khi nào lại nghĩ tới màn thầu đâu!

"Ai, người ăn từ từ kẻo nghẹn!" Miên Miên lại lấy từ trong người ra một bình nước nhỏ đưa cho Thái hậu.

Thái hậu thấy vậy rốt cuộc cũng ngừng nhai đổi qua ngây ngốc nhìn nàng hỏi: "Ngươi là ngốc có phải không?"

Miên Miên nghe vậy bất đắc dĩ cười cười, "Ngươi thấy ta giống một kẻ ngốc sao?"

"Ngươi không ngốc sao lại có thể cho ta đồ ăn? Ngươi chẳng lẽ không biết những người kia sợ hãi ta liên lụy tới cỡ nào sao? Hơn nữa, ta trước kia chính là lòng dạ rất xấu, xấu đến nỗi giày vò không thương tiếc cả con trai ruột của mình nữa đây này!" Thái hậu duy trì sự khó hiểu nhìn nàng.

Miên Miên thấy vậy lôi kéo tay bà ta nói: "Mỗi người đều khó tránh phạm sai lầm, không thể vì một lần sai phạm mà cướp đoạt đi quyền lợi của người khác, ngươi trước kia không tốt nhưng là không phải ngươi đã hối cải rồi sao? Ngươi cũng đã chịu trừng phạt rồi không phải sao?"

"Thế nhưng... ta thật sự có lỗi với hắn... hiện tại ta rất hối hận, ta không phải là một mẫu thân tốt..."

"Không có nhưng là nữa, đã biết mình sai thì hảo hảo mà đền bù cho hắn, ta tin tưởng những cố gắng của ngươi hắn nhất định sẽ thấy và hiểu được!" Miên Miên nói rồi lần nữa tươi cười nói: "Ăn đi! Ăn no rồi mới có khí lực làm việc a!"

Thái hậu nghe vậy nước mắt thoáng cái rơi xuống, "Không thể tưởng được nữ nhân xấu xa như ta cũng có người thương cảm, ô ô..." nói rồi che mặt khóc ồ lên.

Miên Miên thấy vậy cũng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm bà vào lòng, để mặc bà ta khóc lóc bi thương, nàng rốt cuộc cũng hiểu được câu nói gieo nhân nào gặt quả ấy rồi, chỉ mong Thái hậu sớm hối cải, cũng chỉ mong thời gian trôi qua mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net