chương 30: Vận Khí Lâm Hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ------------Hôm sau------------

Sáng sớm, Miên Miên liền ở trong mộng ngửi được rất nhiều hương vị bánh bao, một ngày một đêm không ăn cơm, nàng tự nhiên sẽ bị hương vị này làm cho nước miếng chảy ròng ròng, nhưng ngay lúc nàng muốn chụp lấy bánh bao, bánh bao bỗng dưng biến mất, nàng giật mình một cái liền tỉnh lại ngay, chỉ là trong một khắc nàng mở to mắt ra, nàng liền sợ thét lên, bởi vì trước mặt nàng có ba cái mặt to, mà ba cái mặt to này ở đối diện nàng cười vạn phần nịnh hót.

Miên Miên vội ngồi thẳng người lùi lại phía sau, ba cung nữ này là bọn ngày hôm qua giáo huấn nàng, mà giờ khắc này, trong tay các nàng bưng bánh bao nóng hầm hập, khóe môi nhếch lên nụ cười thật tươi, đột nhiên cầm bánh bao đưa cho nàng.

"Các cô mời ta ăn?"

Miên Miên giật mình nhìn các nàng.

Ba người vội vàng gật đầu, Miên Miên thấy thế nhẹ nhàng cắn một ngụm bánh bao nhưng vẫn nghi ngờ nhìn các nàng.

Ba cung nữ thấy nàng ăn liền cười cầm bánh bao trong chén toàn bộ đưa cho nàng, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, Miên Miên nhìn các nàng vội vã rời đi mà nhíu mi không hiểu, sau khi ăn xong nàng liền nhanh chóng rửa mặt chải đầu, chạy tới chỗ làm việc, chỉ là một khắc nàng xuất hiện, những người kia lại giống như nhìn thấy quỷ nhanh chóng chạy ra.

Thế nào? Nàng có khủng bố như vậy sao? Một lúc sau, nàng chỉnh đốn tâm tình mất mác, nhanh chóng đi tới nơi giặt quần áo, nhưng lúc nàng nhìn nhiệm vụ hôm nay phải làm liền ngây ngẩn cả người

"Di? Hôm nay sao chỉ có mấy bộ y phục thôi?"

Ngay lúc này, Ân cô cô vừa đúng lúc đi tới, Miên Miên thấy thế vội nghi ngờ đi tới hỏi

"Cô cô, hôm nay y phục như thế nào ít như vậy a?"

Ân cô cô khác thường cười ôn nhu với nàng

"Ngươi trăm ngàn lần đừng mệt mỏi a, nếu giặt không xong liền để cho các nàng giúp đỡ a, giờ ngọ phải nhớ dùng cơm a."

Nói xong, nàng cũng nhanh chóng rời khỏi, để lại Miên Miên vẻ mặt mờ mịt.

Từng giờ từng phút từng giây trôi qua, Miên Miên giặt y phục xong, sau đó liền xách y phục đi tới phía sông nhỏ, nhưng ngay khi muốn đi ra hẻm nhỏ, bên trong truyền tới tiếng đối thoại lại làm cho nàng cứng lại.

"Thật không nghĩ tới Nguyễn Miên Miên này quen Tuyết vương gia a~, trời ạ, Tuyết vương gia không phải là huyết vương gia sao! Ngày hôm qua ba nàng kia chẳng qua chỉ mắng cô ta, kết quả đầu lưỡi các nàng cũng bị cắt rớt đấy!"

"Đúng nha, thật là tàn nhẫn a, nhìn không ra cô ta ngốc ngốc mà có bản lãnh lớn như vậy, không chỉ làm bệ hạ rủ lòng thương xót còn làm vương gia ra tay cứu giúp, chúng ta nên tránh đi một chút a, đừng để sau này chết như thế nào cũng không biết!"

Một người khác vội run như cầy sấy nói.

Trong lúc Miên Miên kinh ngạc không biết nói gì, bả vai nàng đột nhiên bị người ta vỗ một cái, Miên Miên bị làm hoảng sợ lớn giọng kêu lên một tiếng, giỏ cầm trong tay thiếu chút nữa là rớt.

"Tìm ngươi đã nửa ngày a!"

"Đức... Đức công công?"

Miên Miên sờ sờ lên trái tim nhỏ bị dọa cho hết hồn, nhìn hắn.

"Vận may của ngươi tới rồi, Nghi phi nương nương cố ý chỉ đích danh ngươi tắm gội cho bệ hạ đó, đây chính là chuyện may mắn, ngươi nên nắm chắc a."

Đức công công vội dặn dò.

"Tắm...gội?"

"Lần này ngươi cần phải nắm chặt cơ hội nha, nói không chừng ngươi hầu hạ tốt sẽ trở thành tắm uyên ương a, như vậy ngươi sẽ được bay lên cây làm phượng hoàng a!"

Đức công công vội che miệng nhẹ cười lên.

"Cái gì? Tắm uyên ương?"

Miên Miên liên tiếp kinh hãi rốt cục nhịn không được phát ra thanh âm hoảng sợ thật chói tai, chói tai đến nỗi làm Đức công công vội vã bịt lỗ tai lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net