Chương 37: Án Mạng Trong Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Miên Miên cầm hộp phấn vội vã rời đi, vẫn là nhanh đi về thì hơn, tránh để lát nữa lại có nương nương nào đó gọi nàng đi a, nhưng là do quá vội vã, trong lúc vô tình nàng đụng phải một cung nữ đi ngược chiều, lực va chạm quá mạnh khiến hai người ngã nhào trên đất.

"Mắt mũi ngươi để đi đâu thế hả?" Cung nữ bị nàng đụng trúng đưa tay ôm bụng gay gắt nói.

Miên Miên lúc này cũng đang ôm bụng liền ngẩng lên nhìn nàng ta hỏi: "Ân ma ma? Người sao lại ở chỗ này a?"

"Là ngươi? Mắt người để đâu hả? Đụng ta đau chết mất!" Ân ma ma bất mãn kêu lên.

"Thực xin lỗi a, ta không phải là cố ý. " Miên Miên dẩu dẩu môi chân thành nói.

Ân ma ma đưa mắt liếc nàng rồi chống tay xuống định đứng dậy, nhưng là lúc này tay bà lại đụng phải một cái hộp, đây là cái gì? Ma ma mở hộp ra xem, thấy màu son hồng bắt mắt vô cùng lại còn rất thơm nữa.

"Ách, đây là phấn son a." Miên Miên đứng dậy cười, đưa tay đỡ nàng ta dậy.

"Phấn tốt nha!" Ân ma ma nhìn chằm chằm vào hộp phấn không chớp mắt, cảm thán nói.

"Ma ma thích ạ? Vậy cái này tặng cho người a!" Miên Miên thuần khiết cười.

"Sao? Cho ta? Thật sự cho ta sao?" Ân ma ma kinh ngạc nhìn về phía nàng, hộp phấn này nhìn sơ cũng biết là phấn hiếm nha, như thế nào lại tặng không cho nàng a?

"Ma ma, người thích thì lấy dùng đi ạ, dù sao ta cũng không có dùng tới a." Miên Miên nhún vai nói.

Ân ma ma thấy thế khóe miệng không khỏi cười vui, nhìn Miên Miên nở nụ cười ngọt ngào: "Miên Miên à, vẫn là ngươi hiểu chuyện, không uổng công ma ma ta chiếu cố ngươi như vậy nha, người đã nhiệt tình như vậy thì ta cự tuyệt cũng không phải rồi." Nói xong liền cất hộp phấn vào trong túi, "Tốt rồi, ngươi nên về nghỉ ngơi sớm đi!"

Miên Miên nghe vậy liền cúi chào nàng ta rồi nhằm hướng phòng mình đi tới.

Khẳng định nàng đã đi xa, Ân ma ma liền lần trong túi lấy hộp phấn ra lần nữa hít hà, vô cùng thỏa mãn rời đi.

Hôm sau...

"Có người chết... có người chết...", trời mới tờ mờ sáng, đã nghe thấy tiếng la hét của cung nữ hoán tẩy phòng, nguyên do là cung nữ đó thấy Ân ma ma bỗng nhiên đột tử. Thời điểm Miên miên nghe tin theo mọi người chạy đến thì Ân ma ma hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, nay đã là một cỗ thi thể lạnh lẽo. Nội tâm Miên Miên thoáng đau, người ghét nàng nhất đã chết rồi a.

"Mau giải tán đi đi, chưa thấy qua người chết hay sao?" Ân ma ma vừa mới mất, đã có một ma ma khác tới quát đuổi mọi người đi làm việc, một vài cung nữ tiến tới khiêng thi thể Ân ma ma lên xe đẩy đi. Ở thâm cung này, người này chết liền có người khác thay, bởi vậy, người ta sẽ không bởi vì có người chết mà rơi lệ ngoại trừ Miên Miên vẫn ngây ngốc đứng đó.

"Khóc cái gì mà khóc, phiền chết người ta đi được!" Hai cung nữ khác thấy Miên Miên cứ ngây ngây ngốc ngốc liền mắng.

"Ân ma ma chết rồi, nàng ta chết rồi a..." Miên Miên nức nở, các nàng sao mà một chút thương cảm cũng không có thế kia?

"Đó là đáng đời nàng ta." Một cung nữ khinh thường nói.

"Đúng đấy, ngươi có biết hay không? Ân ma ma chết nghe nói chính là vì dùng hộp phấn mà Nhu phi nương nương bỏ đi đó nha!" Một cung nữ khác xen vào nói.

"Hừ, ai bảo nàng ta muốn đẹp chứ, ta xem a, nàng ta chính là mệnh tiện nha, dùng không hợp son phấn thượng hạng, chết cũng đáng đời!" Một cung nữ khác có chút hả hê nói.

Mà Miên Miên lúc này cả người đều trở nên ngây ngốc dị thường.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net