Chương 92: Ta Không Kém Lão Cha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian hai ngày nhanh chóng qua đi.

"Nương nương, bệ hạ vẫn chưa có hồi cung, trong thành đã có rất nhiều lời đồn, tất cả mọi người đều nghi hoặc không biết đã có chuyện gì xảy ra rồi!" Vô Tình ra ngoài thu thập tin tức nói.

"Tử Tử, xem ra mị lực của ngươi cũng rất lớn nha!" Miên Miên nhìn về phía Tử Tử đang ăn trái cây cười nói.

"Đúng thế, phải biết ta chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nha! Còn nữa nha, chính người còn nói là đến xe ngựa gặp ta còn phải nhường nha!" Tử Tử tự tin nói.

"Nương nương, người định làm thế nào tiếp theo?" Vô Tình khó hiểu hỏi.

Miên Miên nghe nàng hỏi cũng chỉ cười đi đến bên cạnh Tử Tử ngồi xổm xuống nói: "Nam chính, đến lượt ngươi lên sân khấu rồi nha, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Tử Tử vội vàng đem trái cây bỏ lại bàn, lau lau miệng cười nói: "Người yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!" Nói rồi còn giơ tay lên chờ nàng.

Miên Miên thấy thế cũng giơ lên đập vào bàn tay nhỏ của hắn rồi cùng hắn và Vô Tình ra khỏi mật thất. Hiện tại đã không còn phải né tránh nữa rồi!

"Nương nương, Tử Tử một mình đi ra ngoài sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu không thì ta đi theo sau bảo vệ hắn?" Nói rồi nhìn Miên Miên chờ nàng đồng ý. Để Tử Tử một mình ra ngoài nàng thật sự không yên tâm mà.

"Yên tâm đi, tên tiểu tử kia cũng không phải người yếu ớt gì. Được rồi, tranh thủ thời gian chuẩn bị một bình nước ép trái cây Tử Tử thích đi!" Miên Miên ngồi tại bàn trang điểm bắt đầu sửa sang lại mọi thứ. Năm năm rồi nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng là tin chắc rằng nàng so với ngày trước chỉ có thể kinh diễm hơn mà thôi, Dạ Mị, chuẩn bị tiếp chiêu của nàng đi!

----------

"Bệ hạ, người muốn ra ngoài?" Đức công công nhìn thấy hắn thay thường phục liền vội tới gần hỏi.

"Hai ngày rồi mà vẫn chưa tìm được nữ nhân ngốc kia!" Dạ Mị lạnh lùng nói, những hai ngày trôi qua mà bọn họ không hề tìm thấy chút dấu vết nào, hắn không thể đợi được nữa, xem ra nhất định là phải tự thân xuất mã thôi!

"Bệ hạ, người là vua của một nước, nếu cứ thế này mà ra ngoài sẽ khiến trong thành hỗn loạn mất!" Đức công công cúi người nhắc nhở.

"Ít xuất hiện thì ai sẽ biết được chứ?" Dạ Mị hỏi ngược lại nhưng rồi cũng cầm lấy mũ rộng vành đội lên, bởi vì dù hắn có ít xuất hiện thì đôi mắt tím này sẽ dễ dàng tố cáo hắn.

Đức công công cũng vội thay đổi một bộ quàn áo bình thường, hắn tuyệt đối không thể để bệ hạ xảy ta chuyện được. Tuy hắn không biết võ công nhưng nếu có nguy hiểm thì hắn nhất định sẽ xả thân bảo vệ bệ hạ.

Thủy thành là thành trì lớn nhất của Thụy Tuyết quốc, đường cái vô cùng náo nhiệt bày bán đủ mọi mặt hàng, khắp nơi đều treo lên những đèn lồng đỏ mừng sinh nhật tiểu công chúa. Toàn dân háo hức chờ đợi giây phút khai hội.

Mà trên đường, thị vệ bên cạnh Dạ Mị cũng cảnh giác âm thầm tạo thành một vòng bảo vệ, nếu không để ý thì không ai có thể phát hiện ra người được bảo vệ kia có bộ dáng rất giống vua của bọn họ.

Dạ Mị đứng ở góc đường một lúc lâu rồi lại chuyển hướng khác đi, hắn có cảm giác tên tiểu tử đó sẽ không xuất hiện ở đây.

"Bệ hạ..." Đức công công không theo kịp hắn vội la lên.

"A Đức, đi ra ngoài phải chú ý cách xưng hô!" Dạ Mị quay người nhắc nhở hắn.

"Vâng, thưa gia!" Đức công công thông minh lập tức sửa lại xưng hô rồi vội đi theo hắn rẽ sang đường khác.

Đi tới phía trước một lúc liền nghe thấy từ xa truyền tới một trận tiếng cười, Dạ Mị theo tiếng đi tới liền thấy rất nhiều người đang túm tụm lại một chỗ. Dạ Mị không khỏi nhíu mày khó hiểu tiến tới, bọn hắn tột cùng là đang làm cái gì a? Chờ hắn lách được vào trong thì thấy có hai người một lớn một nhỏ đang chơi cờ, tiểu hài tử nọ không ngần ngại ra quân, mà ông lão ngồi đối diện lại rất chần chừ không ra quân, Dạ Mị bất giác cười, tiểu hài tử này đi nước cờ này cũng quá ác đi, trực tiếp phong tỏa toàn bộ đường sinh của đối phương, mặc kệ nước tiếp theo của đối phương là gì cũng không tránh khỏi tử lộ.

Quả nhiên, bàn tay to lớn chậm rãi hạ xuống, tiểu hài tử thấy thế không khỏi cười lớn: "Ha ha, Lưu thúc thúc, người thua rồi, chiếu tướng!" Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy quân tường giơ lên cười.

"Ai nha, lại thua rồi!" Lưu đại thúc ảo não không thôi.

Đám người xung quanh thì cười lớn, "Tử Tử a, ngươi thật sự rất lợi hại nha!"

Tiểu hài tử vội đứng dậy mỉm cười, "Đâu có, đâu có...", Dạ Mị lúc này mới để ý lúc này tiểu hài tử này cũng đang mang một cái mũ rộng vành rất chính xác che đi đôi mắt.

"Tử Tử, chơi một ván nữa!" Lưu đại thúc vội nói lớn.

"Không được, ta còn có việc phải đi trước đây!" nói rồi duỗi lưng, không xong, Tử Tử đột nhiên la lên trong lòng, mẹ bảo hắn đi làm việc mà hắn lại ham chơi quên mất việc phải đi đến Duyệt Lại khách điếm, nghĩ vậy hắn vội vàng hướng bên ngoài chạy đi.

"Cẩn thận!" Thấy hắn lảo đảo muốn ngã, Dạ Mị vội cúi người đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn kia.

"Cảm ơn đại thúc a!" Tử Tử đưa mắt nhìn Dạ Mị rồi phủi phủi bụi trên người chuẩn bị rời đi thì cánh tay lại bị nắm lại.

"Đại thúc, ta có việc phải làm, ngươi buông tay a!" Tử Tử khó hiểu nhìn về nam tử đội nón rộng vành trước mặt.

Dạ Mị thấy biểu tình kia thì khóe miệng không khỏi nở nụ cười gian ác hỏi: "Sao, ngươi muốn đi làm chuyện gì đâu này?" Cùng với hành động đưa mắt lên nhìn khi nãy của Tử Tử, Dạ Mị đã kịp nhìn thấy đôi mắt màu tím dưới mũ kia.

"Làm gì? Ngươi là đang tra hỏi ta đó hả?" Tử Tử bĩu môi lầm bầm rồi lại kêu lên: "Nhanh buông tay a, ta thật sự có việc không rảnh cùng ngươi chơi đùa đâu!" Tử Tử vùng vằng muốn thoát khỏi cánh tay lớn kia, Đức công công ở bên thì lo lắng không thôi, bệ hạ là đang làm gì vậy a?

Những người xung quanh túm tụm lại bắt đầu bàn tán xôn xao rồi đồng thanh kêu lên: "Này, ngươi mua buông Tử Tử ra a!"

"Đúng đấy, ban ngày ban mặt mà ngươi làm gì a? Ngươi nếu còn không buông ra thì chúng ta sẽ báo quan a!" Mọi người vội vàng la lớn, phải biết rằng Tử Tử ở đây rất được yêu thích a.

"Nhanh buông tay ra, Tiểu Thúy, mau mau đi báo quan đi!" Lưu đại thúc nhịn không được kêu lên.

"Yes Sir! " Tiểu Thúy vội vàng từ phía sau chạy đi.

"Gia.." mắt thấy sự việc càng lúc càng lớn, Đức công công không khỏi kêu lên. Kỳ thực hắn không phải là sợ quan sai đến mà là sợ dân chúng sau khi biết thân phận của Dạ Mị sẽ có phản ứng không tốt, bệ hạ cứ nắm tay đứa bé không buông thế này làm sao được đây?

"Đại thúc, ta biết mình rất đáng yêu người gặp người thích nhưng là ta là hoa đã có chủ rồi nha, ngươi muốn tìm hài tử thì tự mình tìm nữ nhân sinh cho ngươi một đứa a!" Tử Tử bắt đầu tự kỷ!

Dạ Mị nghe vậy không khỏi cười lớn: "Cái này không cần ngươi bận tâm bởi vì ta có một nhóc rồi nha!" Nói rồi không đợi Tử Tử phản ứng đã xốc mũ của hắn lên, mọi người thấy vậy không khỏi kinh ngạc. Đức công công ở bên cạnh cũng kinh ngạc há miệng không thốt lên lời, sao có thể giống nhau đến thế, nhất là đôi tử nhãn màu tím mê người kia?

"Ngươi...Ngươi bại hoại a! Ngươi làm gì mà lại gỡ mũ của ta, ngươi đến tột cùng là muốn gì hả?" Tử Tử nổi giận. Năm năm nay Dạ Mị là người đầu tiên dám gỡ mũ của hắn xuống, phải biết rằng mắt hắn không thể để người khác thấy được a.

"Lão tử ta nhìn nhi tử của mình cũng cần lý do sao? Dạ Mị nói rồi thong thả bỏ mũ của mình xuống. Những người xung quanh lại được một phen kinh hoàng, trời ạ, giống nhau như đúc a, như thế nào mà lại giống nhau đến thế?

Lúc này thì một đám quan sai Thủy thành cùng với Tiểu Thúy cũng vừa đi vào, Phàm tướng quân vừa tới đã lớn tiếng hỏi: "Là ai ở đây làm loạn?"

Dạ Mị nghe vậy quay lại nhìn, đám quan sai vừa thấy Dạ Mị thì trừng lớn mắt rồi rất nhanh chóng lấy lại tinh thần quì xuống lớn tiếng hô: "Vi thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vĩnh phúc!"

Đám người xung quanh lại được một phen kinh hãi, tuy đã đoán hắn không phải nhân vật đơn giản nhưng cũng không thể tưởng được hắn lại là Thụy Tuyết xà vương. Cả đám người vừa mới lớn tiếng bị hù quì sụp trên đất lớn tiếng hô vang: "Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Sao bọn chúng lại ngu đến thế, đôi mắt tìm này chỉ có thẻ là hoàng tộc mới có thể có được thôi, sao bọn họ không nghĩ tới đâu này?

Tử Tử ngốc trệ đứng đó, hắn không ngờ tại nơi này sẽ gặp được lão cha mình lần nữa, hắn vừa mới nãy còn đang suy nghĩ lát nữa gặp mặt thì phải bắt đầu như thế nào thì người đã xuất hiện rồi...cái này cùng với những gì mẫu thân nói là khác nhau nha, ô ô, mẫu thân gạt người mà!

"Như thế nào? Nhìn thấy ta giật mình như vậy sao? Dạ Mị buồn cười nhìn bản sao lúc nhỏ của mình đang kinh ngạc không thốt lên lời.

Tử Tử nghe hắn trêu chọc cũng chỉ ư hử vài tiếng rồi im lặng suy tính, hắn phải mau nghĩ cách thôi, không thể để lão gia hỏa này coi thường mình được.

Đức công công một mực trừng mắt nhìn tiểu hài tử trước mặt, nguyên lai cứ tưởng bệ hạ bị ảo ác rồi không thì nhất định phải có kẻ cố ý an bài, hắn thật không ngờ hài tử này lại giống bệ hạ đến vậy, tử nhãn kia không ai có thể ngụy tạo được.

Bọn thị vệ quỳ trên đất cũng không khỏi ngây người, sự im lặng bao trùm, tĩnh lặng đến nỗi một cây kim rớt xuống cũng đủ làm đánh động cả không gian.

Dạ Mị thấy tiểu hài tử không nói gì thì tự tin cười nói: "Tiểu tử, ta là cha ngươi, mẹ ngươi đâu rồi?"

Tử Tử không khỏi nhíu mày nhìn qua nam nhân tự xưng là cha hắn, hắn vẫn còn tức giận nha, hắn đã ghét thì không thể nào nhịn xuống nha, vì vậy, bỏ qua mặt mũi bản thân, Tử Tử khinh thường nói: "Dừng! Cha ta? Ta cho ngươi biết, mẹ ta trước giờ không thiếu nam nhân bên cạnh, bởi vậy ta cũng không bao giờ thiếu cha đâu!" Tử Tử còn chưa nói hết lời đã nghe thấy nam nhân trước mặt hét lớn: "Nguyễn Miên Miên, ngươi lăn ra đây cho trẫm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net