Chương 97: Tranh Đấu Nội Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một màn này của Miên Miên khiến Ngải Vân tức giận run người, son phấn nàng mang tới bị Ngải Vân hung hăng ném trên đất, nhìn màu son đỏ nàng ta lại như nhìn thấy Miên Miên đang cười đắc ý khiếm tâm trạng càng tồi tệ hơn, Ngải Vân hung hăng dẫm nát hộp son, lửa giận phừng phừng bốc lên.

"Nương nương, xin bớt giận, yêu nữ kia nhất định là cố ý chọc người tức giận!" Linh Chi vội vàng bước tới trấn an.

Ngải Vân cười lạnh nói: "Nhìn không ra năm năm qua nàng ta lại thay đổi như vậy, nhưng nàng ta cũng quá coi thường ta rồi, muốn ra oai phủ đầu sao? Bổn cung chờ xem ai mới là người lợi hại hơn đi!" Nói rồi vung tay áo ngẩng cao đầu nói: "Đi, bổn cung muốn cho nàng ta biết thế nào là những thứ không thể đụng vào!" Nói rồi cười lạnh đi ra ngoài

Không ai có thể chống lại nàng cũng không ai có thể làm nàng mất mặt, Nguyễn Miên Miên lại càng không thể!

Sủng phi cùng Thái tử trở về khiến cho Tử Tinh cung trở nên náo nhiệt chưa từng có, đám đại thần mang theo gia quyến tham dự yến hội khiến Tử Tinh cung đã náo nhiệt nay còn náo nhiệt hơn cả.

Thái hậu ngồi trên ghế phượng cười cười khẽ vuốt đầu Tử Tử, đứa nhỏ này quả thật là điềm may mà, cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật hay nói những điều bà thích khiến bà vui vẻ không thôi.

"Tử Tử thật đúng là thông minh a!" Thái hậu lần nữa khích lệ, tại nơi cao cao này tiếng cười của bà không ngớt vang lên.

"Không đúng, không phải Tử Tử thông minh mà là hoàng tổ mẫu thông minh a!" Tử Tử ngây thơ nói, nội tâm bực bội không thôi, lão thái bà này không thể ngừng nói nhảm một chút hay sao? Hắn thật sự quá mệt rồi nha!

"Hử? Sao lại có thể như vậy đâu này?" Thái hậu hiếu kỳ hỏi, bà căn bản cũng không hiểu Tử Tử đang nghĩ gì nữa.

Tử Tử nở nụ cười mê hồn trưng ra bộ dáng nghiêm trang nói: "Tử Tử là di truyền sự thông minh của phụ hoàng mới được như vậy, mà phụ hoàng thì đương nhiên di truyền từ hoàng tổ mẫu rồi, nếu phụ hoàng không thông mình thì cũng không thể trở thành một vị vua được dân chúng yêu mến, cho nên, vẫn là hoàng tổ mẫu thông minh nhất rồi!" Nói rồi giơ ngón tay cái lên ý bảo bà rất lợi hại.

Thái hậu nghe vậy không khòi cười lớn ôm Tử Tử vào lòng nói: "Ngươi thật sự là thông minh lanh lợi hơn người a, thật là đại hỷ mà!"

"Hoàng tổ mẫu, hắn rõ ràng là đang vuốt mông ngựa mà!" Tiểu công chúa Tư nhi bất mãn lầm bầm rồi u oán nhìn về Tử Tử, tiểu tử này thật đáng ghét a, phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu đều bị hắn cướp mất rồi!

"Tư nhi không thể nói như vậy nha, Tử Tử là ca ca của ngươi, sao lại có thể nói chuyện như vậy được!" Thái hậu nhìn tiểu công chúa cười nói, bà rất tin tưởng Tử Tử là thật lòng, mà những lời này đều ca ngợi bà nên bà dĩ nhiên cho là thật rồi.

"Tư nhi muội muội, Tử Tử ca ca thế nhưng là rất yêu thích ngươi nha, bởi vì Tư nhi thật đáng yêu a!" Nói rồi lôi kéo tay nàng ta trưng ra bộ dáng mê người cười nói.

Tiểu công chúa Tư nhi thoáng chốc đỏ mặt muốn rút tay về nhưng Tử Tử lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng ta đưa lên mũi hít hà để lại một câu khiến nàng ta xấu hổ không thôi: "Tư nhi, tay muội rất thơm nha!"

"Chán ghét!" Tư nhi xấu hổ vội rút tay về lườm Tử Tử, từ nhỏ tới giờ không có ai dám to gan làm vậy với nàng, mà hắn lại còn nói những lời như vậy thật là làm nàng xấu hổ quá mà.

Thái hậu thấy tiểu công chúa ngượng thì không khỏi cười lớn, Tử Tử cũng cười theo nhưng không ai có thể biết được nụ cười của hắn có bao nhiêu khinh thường. Xú nha đầu, mẹ của ngươi chẳng phải người tốt lành gì, ngươi cũng thế, bất quá ca ca ta mị lực hơn người, muốn đấu với ta sao? Không có cửa đâu!

Dạ Mị ngồi gần đo không nhịn được cười, đứa nhỏ này quả nhiên lợi hại, dẹp yên một lượt hai nhân vật lớn như vậy!

Thái hậu đang cười chợt nhớ tới Dạ Phong liền vội vàng nói với Tử Tử: "Tử Tử, kia là hoàng thúc của ngươi a, ngươi mau chào hỏi người đi!"

Tử Tử ngoan ngoãn đứng lên cười nói: "Được!" rồi hướng tới chỗ Dạ Phong đi tới, hắn đã sớm nhìn thấy Dạ Phong thúc thúc từ lâu, chỉ là mẫu thân đã dặn dò rất kỹ là phải làm như không quen biết, hắn đành nhịn xuống chờ lão thái bà kia chủ động lên tiếng, lúc này tâm trạng hắn thật vui a!

"Hoàng thúc tốt!" Tử Tử đi tới trước mặt Dạ Phong qui củ nói.

"Tiểu mỹ nam, ngươi thật lợi hại nha, lão phật gia mà cũng bị ngươi thu thập a!" Dạ Phong cười cười.

Tử Tử cười nói: "Đúng thế, Tử Tử chính là tiểu mỹ nam lợi hại nhất mà, chỉ tiếc nhiều người như vậy chỉ có người hiểu được a!" Nói rồi u oán thở dài.

Dạ Phong nhịn không được cười vang ôm lấy hắn, Tử Tử chớp thời cơ ôm cổ hắn nhào lên đùi hắn ngồi rồi cười nói: "Vẫn là đại mỹ nam hiểu chuyện, biết rõ tiểu mỹ nam thích ngồi trên đùi người nha!" Nói rồi đưa tay vuốt vuốt mặt Dạ Phong nói: "Đại mỹ nam, tiểu mỹ nam rất nhớ người nha!" Nói rồi ngả đầu vào vai Dạ Phong rồi nhìn qua Lôi Ảnh đằng sau nháy nháy mắt, "Cũng rất nhớ Lôi Ảnh thúc thúc nha!" Nói rồi nhanh chóng lùi về sau để không ai có thể phát hiện ra hành động của hắn.

"Qủy linh tinh!" Dạ Phong cười cười nhéo chóp mũi hắn mà phía sau khóe miệng Lôi Ảnh cũng có chút ý cười.

"Tư nhi, ngươi nhìn Tử Tử ca ca ngươi kìa, không phải ngươi nói hoàng thúc rất lạnh lùng ấy ư, tổ mẫu thấy hoàng thúc đối với Tử Tử rất tốt a, cho nên Tư nhi nên thân cận hơn với thoàng thúc một chút!" Nói rồi nhìn về Tử Tử cùng Dạ Phong phía xa thỏa mãn gật đầu, đứa nhỏ này đúng là bảo bối trời ban a!

Tiểu công chúa Tư nhi nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu qua, tuy nàng nói khinh thường cách làm của Tử Tử nhưng đôi mắt ti hí của nàng không biết vô tình hay cố ý mà luôn liếc nhìn qua Tử Tử.

"Đại mỹ nam, ta thật mất hứng nha, ta không thích mẫu thân tới nơi này, ngươi thật đáng trách a...Tử Tử cho ngươi cho ngươi nhiều cơ hội như vậy mà ngươi lại không hải hảo tận dụng, hiện tại mẫu thân bị người khác cướp đi rồi, thật là thương tâm mà!" Nói rồi thở dài.

"Hắn không phải người khác, hắn là phụ hoàng của ngươi a!" Dạ Phong bất đắc dĩ cười nói.

Tử Tử bĩu môi nói, đúng lúc này thì hắn thấy Miên Miên cùng Vô Tình đang từ đằng xa đi đến vội từ trên đùi Dạ Phong nhảy xuống: "Đại mỹ nam, ta muốn đi gặp mẹ, đợi lát nữa ta lại đến gặp ngươi!" Nói rồi nhanh chóng chạy đi.

"Mẫu thân!" Tử Tử vội vàng chạy tới trước mặt Miên Miên lớn tiếng gọi, Miên Miên ngồi xuống vuốt vuốt đầu hắn cười nói: "Tiểu mỹ nam, nghe nói ngươi thu phục được Thái hậu rồi?"

"Đúng thế, người không nhìn là ai xuất mã nha, bất quá ngày trước mẫu thân dậy rất đúng nha, hôm nay đúng là để ta hảo hảo có dịp tận dụng mà!"

"Hử, đạo lý gì đây?" Miên Miên có chút tò mò hỏi.

"Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên!" Nói rồi lông mày nhíu lại vẻ gian xảo cười cười. (Hàm ý câu trên là ngàn vạn cách đánh không được duy chỉ có tuyệt kỹ vỗ mông ngựa là không bao giờ thất bại!)

Miên Miên nghe vậy không nhìn được cười, "Ngươi nha!", đứa con này đúng là bảo bối trời cao ban cho nàng mà, cũng vì có hắn mà cuộc sống bấy lâu nay của nàng mới có thể vui vẻ như vậy.

"Nương nương, Tử Tử thật lợi hại nha!" Vô Tình cũng nhịn không được cười nói.

"Nô tỳ tham kiến Sủng phi nương nương, nương nương cát tường!", đúng lúc này thì một cung nữ bước đến, thấy Miên Miên thì vội cúi người thỉnh an.

Miên Miên thấy vậy liền đứng dậy nhìn nàng ta cười nói: "Đứng lên đi!"

"Nô tỳ vâng mệnh Thái hậu đến đón Thái tử qua chỗ người!" Nói rồi cúi đầu chờ Miên Miên lên tiếng.

Miên Miên nhìn Thái hậu ngồi ở đằng xa thấy bà ta nhìn mình khinh thường cũng không có tức giận mà chỉ khẽ vuốt đầu Tử Tử nói: "Tử Tử, Thái hậu thích ngươi, ngươi đi qua bên đó với người, đợi yến hội kết thúc mẫu thân đón ngươi về được không?"

Tử Tử không khỏi than nhẹ một tiếng: "Được rồi, tính ra được người ta ưa thích cũng là một loại sai lầm a!" Nói rồi bắt đắc dĩ nhún nhún vai theo cung nữ nọ rời đi.

"Xem ra Thái hậu rất ưa thích Thái tử a!" Bên tai Miên Miên vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Tiểu công chúa cũng được Thái hậu rất yêu thích a!" Miên Miên nói rồi nhìn về phía tiểu công chúa đang ngồi cạnh Thái hậu đằng xa.

"Tỷ tỷ không thể sánh được với muội muội, dù sao hài tử của muội muội chính là Thái tử xà quốc đúng không?" Nói rồi quay qua nhìn Miên Miên cười đầy ẩn ý.

Miên Miên cũng không tức giận mà chỉ cười nói: "Tỷ tỷ cũng không cần lo lắng, người nhất định sẽ có cơ hội thôi!" Nói rồi mới quay người nhìn nàng ta.

"Có thể cho thị nữ của muội tránh đi một lát không, tỷ tỷ có ít lời muốn nói với muội, chẳng phải thứ mà ta với muội muội muốn đều giống sau đó sao?" Nói rồi nhìn xuống đám phi tần đang cười vui vẻ phía dưới đợi Miên Miên đáp ứng.

"Vô Tình, ngươi lui xuống trước đi!" Miên Miên nói thẳng, Vô Tình nghe lệnh thì vội lui người về phía xa, Linh Chi cũng rất hiểu ý rời đi.

"Năm năm không gặp, ngươi đã thay đổi rất nhiều!", mắt thấy không còn ai nữa Ngải Vân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Không phải ngươi cũng vậy sao?" Miên Miên nhìn nàng ta nói.

"Ngươi quay lại là để trả thù sao?"

"Ngươi nói thế nào thì là thế đấy a!"

"Ngươi rất tự tin!"

"Những cái này không phải là do ngươi ban tặng sao?" Miên Miên nói rồi nhìn chằm chằm Ngải Vân mỉa mai cười.

"Nhưng là ta muốn nói cho ngươi biết, ở thế kỷ 21 ngươi không bằng ta thì ở đây cũng vậy, ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc, ngươi dựa vào gì mà đấu với ta?" Nói rồi cười lạnh không thôi.

"Đúng, ta thừa nhận mình có rất nhiều phương diện không bằng ngươi, nhưng đó là trước kia thôi, bây giờ thì khác rồi, nếu bây giờ ngươi nói muốn ta chết, thì ta muốn nói cho ngươi biết là, cho dù có phải chết thì ta cũng muốn ngươi chết cùng ta xuống địa ngục đấy!" Miên Miên chậm rãi kéo dài từng chữ một!

"A, muốn kéo ta đi cùng? Ngươi cho rằng mình có bản lĩnh đó sao? Ta cho ngươi biết Nguyễn Miên Miên, ngươi vĩnh viễn đều bị ta đạp xuống, ngươi vĩnh viễn không xứng ngang hàng với ta!" Ngải Vân lạnh lùng nói, trong suy nghĩ của nàng ta thì Miên vĩnh viễn chỉ là kẻ hạ đẳng.

"Vậy sao? Ta rất đáng tiếc nói cho ngươi biết, ta hiện tại lại đang đứng cùng hàng với ngươi a, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, có ta ở đây ngươi đừng mơ tưởng bệ hạ sẽ đụng tới ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ thất bại trong tình yêu!" Miên Miên cố ý nói, nàng biết rõ Ngải Vân rất yêu thích Dạ Mị, cũng biết nàng ta làm hết thảy là vì tình yêu, nàng ta đã để ý như vậy thì nàng sẽ khiến cho nàng ta không thể với tới được!

Ngữ điệu của Miên Miên khiến Ngải Vân có chút sửng sốt nhưng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: "Ngươi tin rằng mình có thể thắng được ta sao? Ngươi cho rằng bệ hạ sẽ chỉ yêu mình ngươi thôi sao? Ngươi cũng quá là tự tin đi!" Ngải Vân giảo hoạt cười nói rồi nhân lúc Miên Miên chưa kịp phản ứng đã ôm ghì lấy nàng, hành động này của nàng ta khiến Miên Miên có chút sững người, mà toàn bộ những người có mặt cũng không khỏi nhìn hai người chăm chú.

"Muội muội, chỉ cần ngươi bình an là tốt rồi, tỷ tỷ tin ngươi chỉ là vô tình mới làm vây nên chưa từng trách ngươi!" Ngải Vân nói lớn đủ cho Thái hậu ở phía xa cũng có thể nghe được.

Một màn này cũng đập vào trong mắt Dạ Mị, hắn đi tới trước hai người cười nói: "Đổng phi, ngươi thật làm cho trẫm mở rộng tầm nhìn mà!"

Ngải Vân nghe vậy liền buông Miên Miên rồi nhìn về phía hắn cười nói: "Bệ hạ, người yên tâm, thiếp chưa bao giờ trách muội muội, thiếp tin muội muội không cố ý, hơn nữa, muội muội đã sinh cho người một nhi tử đáng yêu đến thế người làm mẫu thân như thiếp đây cũng rất là hâm mộ a!" Ngải Vân cười nói trưng ra bộ dáng xinh đẹp nhất của mình.

"Hoàng nhi, ngươi xem Vân nhi hiểu chuyện biết bao!" Thái hậu đột ngột lên tiếng nói.

Dạ Mị chỉ hơi gật đầu đáp lại rồi nắm lấy tay Miên Miên cùng Ngải Vân đi tới ghế rồng trên cao, hành động này khiến các cung phi khác ghen tỵ không thôi, tại sao ngồi cạnh bệ hạ chỉ có hai nàng?

Miên Miên vừa ngồi xuống liền đưa mắt nhìn qua Ngải Vân ở bên kia, chỉ thấy khóe miệng nàng ta treo lên tia cười đắc ý nhướn mi nhìn nàng khiêu khích.

Miên Miên thấy thế không khỏi cười khổ, xem ra nàng đã đánh giá thấp nàng ta rồi. Năm không gặp tâm cơ nàng ta cũng thật nặng đi, bất quá rất có ý tứ, cuộc tranh đấu này ít ra sẽ không nhạt nhẽo quá, đêm nay xem bộ không tránh được phải giao tranh cùng nàng ta rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net