Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“A … a ! !”

“Hô … thật muốn cho ngươi xem bộ dạng hiện giờ của ngươi ! ! Hai chân dang rộng nằm trên bàn cho người ta thượng .”

Hơi thở nóng hổi của nam nhân từ phía sau tai truyền đến, phả từng đợt lên mặt , lại làm cho cơ thể Liễu Yển Húc run lên một trận , hậu huyệt cũng co rút nhanh hơn , mạnh mẽ ôm chặt phân thân cực đại của Mộ Dung Hoài Tần .

“Đối xử với ngươi như vậy , ngươi vẫn có cảm giác ha ! ! Ha ha … Xem ra hình bộ thượng thư của ta quả là thứ đê tiện nhất trong ngàn người a .”

Xoa xoa một cách khinh miệt phân thân của Liễu Yển Húc đã hơi ngẩng đầu lên , một trận thô bạo náo lộng , làm cho nam căn của Liễu Yển Húc dựng đứng cả lên , tiền đoan cũng bắt đầu tích lạc tinh dịch .

Ngôn từ vũ nhục giống như một con dao đâm vào tim Liễu Yển Húc , nhưng hắn phải bi ai thừa nhận lời nói của Mộ Dung Hoài Tần vốn không sai , thân là nam tử lại bị người ta cường bạo áp dưới hạ thân , lại còn phát sinh khoái cảm , đây không gọi là đê tiện , thì còn gọi là gì ? ? ? .

“Ô …”

Dường như không hài lòng với sự im lặng của hắn , nam nhân ở phía sau dùng hết sức húc lên một cái , đôi tay cũng ra sức bỡn cợt với phân thân đã hoàn toàn đứng thẳng lên của Liễu Yển Húc , khiến chủ nhân của nó phát ra tiếng rên rỉ không biết là do đau khổ hay cầu hoan .

“Kêu đi ! ! ! Kêu lớn một chút ! ! “

Hung khí phía sau húc càng lúc càng nhanh , Mộ Dung Hoài Tần cũng cảm nhận được thân thể của Liễu Yển Húc cũng đã đến giới hạn , vật thể co rúm trong tay cũng không ngừng run lên , nhưng Liễu Yển Húc vẫn cứng đầu không chịu phát ra bất cứ âm thanh nào .

Con ngươi đen láy hiện lên một tia tinh quang tàn khốc , Mộ Dung Hoài Tần đột nhiên nâng người Liễu Yển Húc lên , vẫn để nam căn bên trong nội thể , nhưng Mộ Dung Hoài Tần xoay người Liễu Yển Húc lại .

“Á ! ! !”

Tiểu huyệt bị vật thể đó xoay một vòng , cảm giác đau đớn đó khiến Liễu Yển Húc kêu một tiếng thảm thiết , vẫn còn chưa kịp thích ứng thì nam căn lại cường bạo dao động , cứ tiếp tục tiếp tục , giống như mãi mãi không dừng lại , dần dần , cảm giác phấn khích lại trở về , khoái cảm như thuỷ triều từng đợt từng đợt đánh vào trong nội thể , dục vọng ở phía trước cũng đã chuyển thành màu tím , Liễu Yển Húc chịu không nổi nữa tự dùng tay xoa nắn phân thân của mình .

“Muốn tự làm hả ?”

Mộ Dung Hoài Tần tàn nhẫn đem hai tay của Liễu Yển Húc ghị lên trên đầu , để hắn toàn thân vô lực chỉ có thể dùng sức của hai chân ghìm lại thân áo không để rơi xuống bàn , tiểu huyệt đang ôm rất chặt vật thể kia cũng co rút một trận mãnh liệt .

“ Vậy không được , trẫm còn chưa chơi đủ mà ! “

Thân thể này , quả thực quá tuyệt vời , thật sự làm cho người ta bay bổng như tiên ! ! Thật sự muốn để hắn vĩnh viễn ở trên giường , không muốn nhìn thấy bộ dạng liêm chính lạnh như băng ngày thường của hắn , Mộ Dung Hoài Tần độc ác nghĩ , lại một lần nữa ra sức trừu tống , miệng đột nhiên cuối xuống , cắn vào hai khối thù du trước ngực Liễu Yển Húc .

Không ngờ động tác này khiến cơ thể Liễu Yển Húc run lên một trận kịch liệt , phân thân đau đớn run lên dữ dội cuối cùng phun ra một luồng dịch trắng , dục vọng của Mộ Dung Hoài Tần cũng đã đến đỉnh điểm , tức thời phun ra tinh dịch bắn vào trong tiểu huyệt Liễu Yển Húc .

“ Ô …Ô …”

Thoải mái , phát tiết xong Mộ Dung Hoài Tần ngã vào người Liễu Yển Húc để ổn định lại hơi thở , thầm nghĩ chờ một lát lại làm tiếp một lần , nhưng cảm thấy người dưới thân phát tiết xong không hề thở gấp , hoài nghi ngẩng đầu xem , sắc mặt liền tái mét .

Liễu ! Yển ! Húc ! Ngươi dám ngất đi sao .”

Thân thể vốn yếu ớt bị Mộ Dung Hoài Tần trêu đùa cả một ngày sau khi bị cường liệt phát tiết xong thì cũng mê man đi , kì thực như vậy cũng coi như là Liễu Yển Húc gặp may , nếu không , với Mộ Dung Hoài Tần con người tràn đầy tinh lực này , chỉ sợ hắn không chết cũng bị lột da .

Mộ Dung Hoài Tần nhìn người đang ngủ mê trên bàn sách với ngấn tích đầy mình , nội tâm phập phồng bất định , tha cho hắn ? Nhưng nam căn nằm bên trong huyệt động lại đang trương lên tính sao đây ? Nhưng … bản thân thực sự không có hứng thú cưỡng gian một cái xác .

Thở dài một hơi , Mộ Dung Hoài Tần tiếc rẻ rút nam căn ra khỏi cúc huyệt Liễu Yển Húc , sau khi rút ra ,  dịch thể bị bắn vào trong lúc nãy cũng theo đó mà chảy ra , dịch trắng từ trong cúc huyệt đang sưng mà tràn ra , khiến cục kì dâm đãng mê nhân .

Mộ Dung Hoài Tần trầm mắt , đột nhiên rất muốn cắn Liễu Yển Húc đang ngủ say kia một cái thật mạnh .

“Hứ ! Lần này tạm thời tha cho ngươi ! ! Lần sau ! ! Trẫm nhất định đòi lại cả vốn lẫn lời !”

“Người đâu .”

Mộ Dung Hoài Tần chỉnh trang y phục lại , xoay người nhìn Liễu Yển Húc đang ngủ một cách chật vật một cái , nội tâm chợt nổi lên một cảm giác bất minh , lắc lắc đầu , dứt bỏ ý nghĩ quái lạ đó ra khỏi đầu , Mộ Dung Hoài Tần gọi hai thái giám vào .

“ Đem Liễu đại nhân xuống hầu hạ cho thật tử tế , tay chân phải nhẹ nhàng một chút .”

Nhìn hai vị thái giám nhanh nhảu mang Liễu Yển Húc vẫn còn hôn mê bất tỉnh , Mộ Dung Hoài Tần cau mày .

“Chuyện hôm nay , nếu để truyền ra ngoài một chút …”

Ngữ điệu bất nộ nhưng hiển thị bá khí ngầm khiến khuôn mặt hai vị thái giám trắng bệch .

“Chúng nô tài không dám .”

“Ừ … lui xuống .”

Lại nhìn Liễu Yển Húc một lần nữa , Mộ Dung Hoài Tần bước nhanh ra ngoài điện .








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net