Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sao ác ma nhà anh lại biến thái như thế, nhất định phải bắt tôi gọi là anh rể!” Hàn Tử Dạ trừng mắt nhìn Tề Hâm Lỗi, rất bất đắc dĩ nổi giận mắng, mặc dù giọng còn chút yếu ớt mềm mỏng vô lực nhưng vẫn tốt hơn lúc trước nhiều. 

Hàn Tử Dạ cảm thấy cái từ “Biến thái” này thật ra thì đã không thể miêu tả được Tề Hâm Lỗi nữa. Từ lúc vừa mới bắt đầu ác ma này vẫn luôn bắt mình gọi hắn là anh rể, mình cũng đã nói hắn không phải là bạn trai của chị nữa, cho dù hắn vẫn còn là bạn trai của chị nhưng hắn chưa kết hôn với chị nên mình cũng không thể gọi hắn là anh rể, song hắn nhất định không nghe. 

“Tôi đúng là biến thái, tôi đúng là rất muốn nghe em gọi tôi là anh rể, vì tôi rất thích em gọi tôi là anh rể, tiểu tâm can!” Tề Hâm Lỗi cười ha ha nói. 

Thật ra thì mình thực sự rất muốn nghe rất thích nghe cậu ấy gọi không phải là anh rể mà là anh rể chủ nhân, nhưng sợ nói ra cậu lại lập tức trở mặt với mình, lại ghét mình oán hận mình như lúc trước. Thật không dễ dàng gì trải qua nửa ngày cẩn thận chăm sóc cậu, dần dần cậu không chán ghét oán hận mình như lúc trước, mặc dù cậu không nói ra nhưng mình vẫn nhìn ra được. 

“Anh … Anh đừng có mơ nhé, tôi tuyệt đối không gọi anh là anh rể đâu.” Hàn Tử Dạ giận không biết nói gì luôn, trừng mắt chằm chằm nhìn hắn mắng. 

Nếu như không phải bây giờ cơ thể chưa bình phục không xuống giường được, chứ không thì cậu nhất định phải rời xa nhà ác ma này. Bây giờ cậu không chịu nổi miệng lưỡi của ác ma, cho dù ác ma đối xử với cậu tốt vô cùng. 

Buổi sáng Hàn Tử Dạ uống thuốc hạ sốt ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh lại, mặc dù không hết sốt hoàn toàn như Tề Hâm Lỗi hi vọng nhưng đã giảm mấy độ không còn sốt cao như lúc đầu nữa. Tinh thần và cơ thể Hàn Tử Dạ khá hơn một chút song chưa thể xuống giường được.  

“Tiểu tâm can, em không thể không gọi, nếu không tôi lập tức gọi điện cho chị của em, tâm sự chút về chuyện chiều và đêm hôm qua chúng ta làm tình có bao nhiêu kịch liệt điên cuồng, sảng khoái và vui sướng!” Tề Hâm Lỗi nhếch mép nở nụ cười vô cùng hư hỏng, mặc dù chiêu “Này hiếp” này dùng rất nhiều lần nhưng lần nào cũng linh nghiệm, dùng rất có tác dụng.

“Ác ma nhà anh siêu cấp ghê tởm, ngoại trừ đe dọa tôi anh còn biết làm gì!” Hàn Tử Dạ giận đến toàn thân phát run, cậu chịu đủ ác ma không ngừng đe dọa cậu rồi. Cậu chịu đủ ác ma không ngừng gọi cậu là tiểu tâm can, khiến cậu cũng quen dần, cậu không quen cũng không được, cho dù cậu không cho phép ác ma gọi cậu là tiểu tâm can, ác ma vẫn nhất định không nghe. 

“Tôi sẽ dốc sức thương em cưng chiều em, dùng hết tất cả của tôi thương em yêu em, đối xử tốt với em, tiểu tâm can của tôi!” Tề Hâm Lỗi đột nhiên ghé sát vào mặt cậu, chóp mũi đụng vào cậu mới dừng lại. Mắt sáng dịu dàng như nước, tình cảm nồng nàn chân thành nhìn chằm chằm vào cậu, dùng giọng nói chừng như có thể hòa tan người ta nói với cậu. 

Tề Hâm Lỗi rất tự tin chẳng có ai có thể chịu được ánh mắt giọng nói nhã nhặn như vậy được, người yêu nhất định sẽ bị xúc động. 

Hàn Tử Dạ thế mà lại bị Tề Hâm Lỗi làm cảm động, cậu phát hiện trái tim thế mà đập mạnh bình bịch vì ánh ánh mắt và giọng nói dịu dàng của Tề Hâm Lỗi, bị dọa đến muốn nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt đang cách cậu cực kỳ gần. Nhưng cặp mắt dịu dàng kia như muốn hòa tan người ta kia lại như nam châm, hấp dẫn ánh mắt cậu, khiến cậu không rời mắt ra được. 

Với bộ dạng cậu ngơ ngác ngu ngốc nhìn mình từ nãy giờ hoàn toàn bị mình mê hoặc, Tề Hâm Lỗi vô cùng hài lòng, đang muốn nhân cơ hội này hôn cậu thì điện thoại ném trên đầu giường lại vang lên. 

Hàn Tử Dạ lập tức tỉnh táo lại, lòng dạ rối bời vội dùng sức đẩy Tề Hâm Lỗi ra. 

Trong lòng Tề Hâm Lỗi thầm nguyền rủa một tiếng đáng chết, cầm lấy điện thoại di động sau đó phát hiện là trung tâm khí tượng thủy văn gửi thông báo tối nay đặc biệt có bão lớn nhân dân trong thành phố đừng ra khỏi nhà, giận đến muốn đập điện thoại. 

Mẹ kiếp, rốt cuộc là tin nhắn rác phá hư chuyện tốt của hắn. 

Cho dù không nhìn thấy tin nhắn gửi tới này thì tối nay hắn cũng sẽ không ra khỏi cửa, vì hắn muốn cùng người yêu ở nhà dính lấy nhau, hưởng thụ thời gian tốt đẹp của hai người. 

Nhưng nếu như buổi tối có bão lớn nhất định sẽ rất lạnh đến lúc đó phải mở nhiệt độ điều hòa lên nấc cao nhất khiến không khí ấm áp như bây giờ để đêm bọn họ ngủ cũng giống như buổi sáng, không có chăn cũng chẳng thấy lạnh. Người yêu tỏa ra nhiệt vốn rất nóng, nếu như có chăn sẽ càng nóng càng khó chịu hơn. 

Bình thường Tề Hâm Lỗi biểu hiện hết sức thô lỗ bá đạo, nhưng thật ra là một người vô cùng tinh tế. 

“Tiểu tâm can, mau gọi tôi là anh rể đi, nếu không tôi lập tức gọi điện thoại cho chị em đó.” Tề Hâm Lỗi không đè nổi niềm vui mừng trong lòng, trên mặt lại hiện lên nụ cười xấu xa đầy sức quyến rũ. 

Nghe vậy, trong bụng Hàn Tử Dạ đang vô cùng phiền não tức giận, cho rằng toàn bộ là lỗi của hắn khi mình thế mà lại động lòng với hắn, càng tức giận hơn. 

Hàn Tử Dạ rất muốn cho hắn một cú đấm nhưng nghĩ tới đêm qua lại hoảng sợ, và nghĩ đến nếu hắn thật gọi điện thoại cho chị gái thì càng hoảng hơn. 

“Anh…. Anh rể….” Do dự từ chối một lúc lâu Hàn Tử Dạ mới cứng ngắc gian nan gọi, trong lòng không ngừng chửi rủa mình sao vừa rồi lại động lòng với ác ma xấu xa đến tột cùng này chứ, nhất định đầu óc mình bị đá đập rồi. 

“Tiểu tâm can ngoan quá, khiến anh rể sướng chết đi được.” Tề Hâm Lỗi ôm lấy ngực, lộ ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc say mê.

Hàn Tử Dạ rất xấu hổ đang muốn nổi giận lại nghe hắn nói: “Tiểu tâm can, chúng ta chơi trò chơi đi, để em nằm trên giường đỡ nhàm chán.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net