Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Kiều nhanh nhẹn xoay người, dùng chân phải đá vào ngay bụng khiến tên phạm nhân đau điếng. Thừa dịp hắn nhăn mặt ôm bụng khuỵu xuống, cậu liền nâng chân còn lại giáng một đòn thật mạnh vào vai, thành công làm tên phạm nhân cứng đầu hoàn toàn không còn sức kháng cự.

"Đó đã là tên cuối cùng rồi, cậu mau liên lạc với bên tổ phòng chống tệ nạn xã hội để chuyển giao vụ này lại cho họ đi."

Vương Kiều vừa liếc nhìn người mới lên tiếng - Đội trưởng đội điều tra đặc biệt, Cao Chấn - vừa gật đầu rút điện thoại ra thành thạo bấm máy gọi.

"Tôi biết rồi."

. . .

Mọi người lần lượt sắp xếp công việc xong xuôi rồi nhanh chóng trở về nhà. Trời chiều gần tắt nắng, rốt cuộc chỉ còn mỗi Vương Kiều cùng Cao Chấn lưu lại nơi văn phòng vắng hoe; nhưng dẫu sao cả đội cũng vừa lập công bắt được tội phạm, trong người phi thường vui vẻ liền có thể ngồi đến tối viết báo cáo cũng không hề hấn gì.

Thấy người kia hăng hái đánh máy viết báo cáo gửi cho Sở, Cao Chấn lên tiếng bông đùa một câu:

"Vương Kiều cậu lần nào đánh nhau xong cũng vui tươi hơn hẳn. Kiểu người bạo lực ưa thích đánh đấm như cậu làm sao có cô nào thích được hả?"

"Tôi đây không cần vợ." Vương Kiều đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính nghe vậy chợt ngừng động tác một chút, cười khẩy, "Nhưng không phải anh cũng vậy sao, Đội trưởng?"

"Cậu có gan nói như vậy thì cũng có gan ở lại tăng ca ngoài giờ chứ hả?"

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang bầu không khí vui vẻ. Cao Chấn thấy thế liền lấy lại nghiêm túc mà nhấc máy - vì hắn biết mỗi cuộc điện thoại được gọi tới đều là những vụ án nghiêm trọng đòi hỏi sự cảnh giác cao trong tác phong công việc.

"..."

Cao Chấn gác máy, biểu cảm trên gương mặt lại có chút phức tạp. Do dự một lúc, hắn trầm giọng, "Vụ này có vẻ khó nuốt đây. Sếp yêu cầu ngày mai tôi và cậu phải có mặt tại Thượng Hải, thế nên chúng ta cần phải xuất phát trong đêm nay. Tôi biết điều này khá đột ngột nhưng không còn cách nào khác, công việc này vẫn luôn vô lí như vậy."

. . .

Tám giờ sáng hôm sau, mọi người đều đã tập trung ra cổng Phố Nam Kinh sầm uất. Mỗi người đều trang bị cho mình đủ đạn dược rồi súng ống, áo chống đạn được che giấu kĩ lưỡng đằng sau những bộ quần áo thường ngày, mặt mày ra vẻ hết sức nghiêm chỉnh. Bất cứ ai cũng đều hiểu rõ, nếu tội phạm dám ra tay tại Nam Kinh, chắc chắn là một tên mưu mẹo và gan dạ. Bởi, đây là trung tâm kinh tế đầu não của Thượng Hải, hay nói cách khác, chính là dám liều mình giết người mà biết chắc khả năng bị nhìn thấy là rất cao. Tuy thế, tên này cũng hẳn là thông minh, vì làm như vậy, khác nào giáng một đòn chí mạng vào sở Cảnh sát Thượng Hải - một trong những sở có các chuyên viên thuộc hàng lão luyện bậc nhất Trung Hoa này.

Khi đã tề tựu đông đủ, Cao Chấn liền dẫn đầu đoàn người lách mình qua khu hội chợ náo nhiệt, thận trọng tiến về nơi mà bí ẩn vẫn chưa được giải đáp.

Hiện trường vụ án nằm trong một ngõ nhỏ thập phần u tối gần khu hội chợ mà bọn họ vừa đi qua. Dải cảnh giới màu vàng đã được dựng nên, xung quanh còn có vài sĩ quan cảnh sát đang trầm tư nhìn vào xác chết vẫn chưa được chuyển đi. Không khí ở đây ẩm mốc hôi thối, thoạt trông thì nơi này đích xác chính là một bãi rác, tuy nhiên khác nhau ở chỗ các túi rác đều được xếp vào một góc, tựa hồ như thu dọn chỗ để nạn nhân có thể "nghỉ ngơi".

Nạn nhân là một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt khi chết như thảng thốt, hai tròng mắt như sắp trồi ra ngoài, dựng ngược vẻ sợ hãi. Vết cắt ở vai đánh dấu nơi cánh tay mất đi rất mượt, tựa như dùng một thanh kiếm được mài cực kì sắc bén mà dứt khoát chém rời. Xương trắng bên trong lộ ra một mảng, xung quanh là những vùng thịt đỏ nâu kì dị khiến người ta không tránh khỏi cảm giác rùng mình, hơn nữa miệng vết thương cùng một bài chỗ nhỏ trên cơ thể cũng đã xuất hiện những đốm trắng, tựa hồ là cái xác này đã thu hút lũ giòi đến.

Trên thi thể và hiện trường vụ án hoàn toàn không có máu, thậm chí tóc và móng tay cũng được tỉa qua. Dáng người thẳng tắp, nếu bỏ qua nét kinh hoảng trên mặt, người này có vẻ ngoài thật sự rất khá. Chỉ tiếc, khi chết đã bị cắt mất một cánh tay khiến hình thể có chút biến dạng khó coi.

Cao Chấn nhíu mày như suy nghĩ, gọi viên cảnh sát bên cạnh đến gần dặn dò. Hắn vẫn là nên bảo cấp trên đừng để lộ vụ này ra ngoài, nếu kinh động đến người dân, đương nhiên sẽ không tiện để bọn họ thực hiện công tác điều tra.

Hôm nay bọn họ đi một đội đầy đủ năm người, vừa vặn bốn người đều tỏ vẻ kinh ngạc tột độ với sự khác thường của thi thể và hiện trường vụ án. Ngoài Cao Chấn đã được nghe mô tả lại trước về đặc điểm nhiệm vụ lần này, cộng với sự điềm tĩnh vốn có thì những người còn lại đều tỏ vẻ sửng sốt và hoang mang. Đến cả Vũ Trình xưa nay nổi tiếng ồn ào nhưng ở thời điểm này cũng im thin thít không thốt ra được một chữ.

Vương Kiều sau khi nhìn thấy xác chết liền hiểu ra vì sao sếp "gọi hồn" cậu quay về sớm như vậy. Mặc dù đã cảm giác được vụ án lần này hẳn là không phải dạng vừa, nhưng cậu cũng không ngờ tên giết người lại có tâm lí và "chuyên môn" biến thái đến mức khiến người ta cảm động đến rớt nước mắt như vậy.

Vương Kiều xoay người âm thầm thở dài một hơi, xem ra lần này đội đã có chút thận trọng thái quá rồi. Nào thì đạn dược súng ống các thứ cơ chứ, thoáng nhìn cũng nhận ra tên sát nhân này chính là một kẻ tâm thần phân liệt nhưng đặc biệt vô cùng cẩn thận, giết xong một mạng, thứ hắn để lại tuyệt nhiên chỉ là một cái xác. Vương Kiều thoáng đảo mắt về phía Cao Chấn, tựa hồ phát hiện điều gì đó.

Vốn dĩ mỗi vụ án được giao đến đội hắn đều sẽ được giải quyết tương đối nhanh gọn. Thế nhưng, Vương Kiều cùng Cao Chấn hẳn đã cảm nhận được, đây tuyệt đối sẽ là một nhiệm vụ tốn thời gian, bởi vì hung thủ hành động gần như không có một chút sơ hở nào.

Cao Chấn trầm mặc suy nghĩ một chút liền gọi đến nam nhân gần đó. Y có vóc người thon dài, cử chỉ cùng hành động đều toát lên một loại khí chất nho nhã, gương mặt ngược lại là một vẻ sắc bén khôn lường. Người này không mặc cảnh phục mà là áo sơ mi trắng cùng quần jean sậm màu, thoạt nhìn cũng không quá nổi bật.

"Âu Dương Văn, hiện trường vụ án giao lại cho cậu và tổ pháp chứng đi. Tôi cùng Tô Thạch Tuệ đi tra thêm thông tin từ những người xung quanh."

Cao Chấn dùng giọng điệu bình tĩnh điều Âu Dương Văn cùng tổ pháp chứng làm việc, mình cùng nữ nhân gọi Tô Thạch Tuệ bắt đầu tìm kiếm nhân chứng.

Tô Thạch Tuệ không hẳn là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng chung quy vẫn rất thu hút ánh nhìn của người khác. Từ Tô Thạch Tuệ toát lên một vẻ nhẹ nhàng hiền dịu, hoàn toàn không thể khiến người khác liên tưởng đến đây là một người trong ngành cảnh sát.

Đi vòng quanh chưa đến mười lăm phút đồng hồ, hai người bọn họ nhận thấy một phụ nữ trên dưới khoảng 50 tuổi vừa nãy có vây xem tại hiện trường vụ án. Mắt thấy người quen thuộc, Cao Chấn cùng Tô Thạch Tuệ không hẹn mà cùng chạy về phía người phụ nữ.

Cao Chấn tiến đến trước mặt người nọ, một bộ dáng nhã nhặn bắt chuyện.

Người phụ nữ nhìn qua hai người một lượt. Nam nhân vóc người khỏe mạnh mà văn nhã, nữ nhân vẻ ngoài dịu dàng ngọt ngào khiến người nọ hiển nhiên cảm thấy kì quái một trận. Thế nhưng sau khi nghe đến hai người trước mặt đến từ cục cảnh sát Thượng Hải liền nhạy bén biết mình cần làm nhân chứng, đổi thành chăm chú lắng nghe.

"..."

Sau khi xác nhận người này có thể cung cấp thông tin, Cao Chấn lập tức chủ động mời người phụ nữ về trụ sở lấy lời khai.

Về phía Âu Dương Văn tại hiện trường, cậu ta tựa hồ rất chú trọng vào việc khám xét, thế nhưng vẫn chưa tìm thấy được gì. Thi thể đã được chuyển về sở cảnh sát để Vũ Trình tiến hành khám nghiệm tử thi, kết quả cũng có vẻ không khả quan lắm. Tạm thời ở cả hai phương diện trên đều không có manh mối. Hung thủ xử lí quá sạch sẽ, thủ pháp lại kì lạ khiến không ít cảnh sát có mặt tại nơi xảy ra vụ án đều đau đầu lo lắng.

Vương Kiều hiện tại đã quay lại sở, cùng Vũ Trình thảo luận về các vết tích trên thi thể.

Hiện tại có thể cơ bản xác định nạn nhân là bị thuốc ảnh hưởng làm cho ngất đi, sau đó vì mất máu quá nhiều mà dẫn đến tử vong. Tất thảy đều không có điểm gì quá kì lạ, ngoại trừ vết cắt bỏ cánh tay bên phải rất đẹp, tựa như là dùng dụng cụ chuyên dụng của y khoa, hơn nữa sau khi giết người, hung thủ đã lau sạch máu và vết bẩn trên người nạn nhân, rồi thay một bộ quần áo mới.

Điều này khiến Vương Kiều hoài nghi, tên sát nhân này khả năng là một tên tâm thần phân liệt lại còn mắc bệnh khiết phích. Cậu tận lực suy nghĩ về những điều kiện hiếm hoi để xác định danh tính hung thủ. Đó chắc chắn là một tên thông minh đến biến thái, sự chuyên nghiệp tựa hồ có thể ngang bằng với một bác sĩ y khoa thông thường, tính tình lại vô cùng kì quái.

Trầm tư một lúc, Vũ Trình đột ngột lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Vương Kiều:

"À, có điều này tôi cần phải nói cho cậu. Lúc nhìn qua thi thể, chúng ta đều phát hiện bên trong có rất nhiều giòi bọ. Thế nhưng là, nạn nhân chỉ vừa chết tối hôm qua, thời gian ngắn như thế căn bản không thể thu hút đến quá nhiều con vật như chúng ta đã thấy. Vậy nên, tôi có một loại phán đoán..."

Nghe đến đây, Vương Kiều bất ngờ nhận ra một vấn đề. Nếu đúng như lời y nói, hoặc là hung thủ cố ý mang lũ giòi đưa vào thi thể, hoặc kinh khủng hơn, chính là nạn nhân bị cắt đi cánh tay từ trước khi tử vong và cậu ta đã sống qua ngày với vết thương khổng lồ kia cùng một "đàn" giòi ngọ nguậy bên trong.

Nghĩ đến đây cậu liền rùng mình, nặng nề quay sang nhìn Vũ Trình vừa mới khám nghiệm tử thi xong đã gặm hết một ổ bánh mì lớn vừa mua.

"Cậu đừng nói với tôi, cậu vừa nhìn thi thể đầy giòi vừa ăn bánh mì nhé?"

Vũ Trình nghe vậy thản nhiên nhún vai:

"Tôi thấy cũng bình thường mà? Như thế này tôi còn thấy thoải mái hơn là khi ở trong nhà xác nhiều."

Vương Kiều bĩu môi làm bộ mặt kì thị nhìn y.

Tôi nói, cậu có phải còn là người bình thường nữa không vậy...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net