Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu cậu nói như vậy, nguyên nhân tử vong ngược lại sẽ là cái gì?"

Vương Kiều không tiếp tục đùa giỡn, dùng bộ dạng nghiêm chỉnh tiếp tục nói trọng điểm.

"Tôi không tin cậu nhìn không ra nha." Vũ Trình cười trừ, "Trước đây tôi từng nói cậu thanh niên đó chết là do mất quá nhiều máu, thế nhưng không hiểu vì sao, tôi sai rồi." Vũ Trình bất đắc dĩ dùng một tay đỡ trán, "Nguyên nhân tử vong là bởi vì vết thương bị nhiễm trùng, trái lại với suy đoán của tôi, có một loại độc chưa xác định bên trong bao tử cùng với gan, xem ra là trúng độc chưa lâu, hơn nữa còn một lượng lớn thuốc ngủ."

"Ây, ban đầu khi thấy thi thể được sạch sẽ như vậy, tôi còn nghĩ hung thủ không có thù hận lớn gì với nạn nhân. Bây giờ xem ra, hung thủ chính là muốn giày vò người kia đến sống không bằng chết."

Vương Kiều đan hai tay vào nhau để ra sau đầu làm ra một bộ dáng ung dung tự tại. Gương mặt lại lộ rõ vẻ mệt mỏi, dùng hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

"Cậu ngẩn người cái gì đó? Vụ án lần này làm khó cậu sao?"

Vũ Trình vừa pha xong một li cà phê, xoay người liền thấy Vương Kiều một biểu cảm mơ hồ nhìn chằm chằm vào đèn chùm treo phía trên, không rõ đang nghĩ cái gì.

"Ừm..."

Vương Kiều không đáp, chỉ quay mặt về phía Vũ Trình, đổi hướng nhìn chằm chằm y.

Bị nhìn đến có chút khó xử, Vũ Trình tựa tiếu phi tiếu đảo mắt sang chỗ khác.

Vương Kiều âm thầm đánh giá. Người này hôm nay khoác một sơ mi đen dài tay được xắn lên gọn gàng, hai nút trên để mở cùng quần tây xám. Dáng cao vai rộng, gương mặt sắc sảo cùng bốn năm chiếc khuyên tai lớn nhỏ cho thấy cậu ta là một người rất biết hưởng thụ. Loại khí chất bất cần khác hẳn với một pháp y mặt lạnh ngành cảnh sát trong trí tưởng tượng của mọi người.

"Tôi nói, nếu cậu cứ nhìn tôi như vậy, tôi đây sẽ cho rằng cậu thích tôi đó."

Vũ Trình lên tiếng đùa giỡn cắt đi ánh nhìn của Vương Kiều, đồng thời quay lưng đến cạnh cửa sổ nhìn xuống bên ngoài.

"Cậu có điên hay không!?"

Phòng làm việc của bọn họ là ở tầng 13. Tầng này chỉ có một mình tổ đội của Cao Chấn, hay còn gọi là đội điều tra đặc biệt. Bọn họ chính là lực lượng bí mật của cảnh sát Thượng Hải, quanh năm suốt tháng nghỉ phép còn nhiều hơn người khác. Thế nhưng bọn họ không có quyền không nhận nhiệm vụ, hơn nữa một khi đã tiếp nhận hồ sơ vụ án, trong thời gian thực hiện sẽ không có một xíu thời gian nghỉ ngơi.

"Vương Kiều cậu nói xem, chúng ta có phải quá thiệt thòi không hả? Vụ án nào khó ắt sẽ đổ lên đầu chúng ta. Hơn nữa còn phải tăng ca suốt như vậy, đảm bảo khi nào Đội trưởng quay về, hắn sẽ bắt chúng ta lại mở họp đến khuya cho xem. Đúng là bóc lột sức lao động mà!"

Vũ Trình bất mãn càu nhàu, kết quả nhận lại là ánh nhìn "căm thù" của Vương Kiều. Vũ Trình lặng lẽ cảm nhận, ý nghĩa trong ánh mắt thâm tình kia chính là "Ngươi câm miệng, ông đây còn muốn nghỉ ngơi yên tĩnh".

Lúc này, ở phía Cao Chấn cùng Tô Thạch Tuệ đã lấy xong lời khai. Người phụ nữ cũng rời khỏi cách đây nửa giờ. Dù vậy, hai người bọn họ vẫn không có được thông tin gì hữu ích cho vụ án.

Theo lời nhân chứng, bà ấy không biết rõ về nạn nhân cũng như gia đình cậu ta. Chỉ biết ngoài bố mẹ, nạn nhân còn có một người chị gái. Mà người chị gái này bà ấy chưa từng gặp qua bao giờ, kể cả bố mẹ cũng rất hiếm khi nhìn thấy cho dù bọn họ ở cùng một tiểu khu.

Vương Kiều cùng Vũ Trình sau khi Cao Chấn và Tô Thạch Tuệ trở lại cũng đã biết được một ít sự tình quỷ dị. Nhân chứng xem như là hàng xóm đối với nạn nhân, thế nhưng về gia đình cậu ta cơ hồ lại không hiểu rõ. Ngoài ra có thể thông qua bà ta để liên lạc với những hộ khác xung quanh, nhưng bọn họ đều trả lời qua loa, thái độ còn có chút trốn tránh không muốn nói.

Âu Dương Văn cũng đã từ hiện trường trở về, sắc mặt không quá tốt. Cậu ta gần như đã ở đó suốt cả một buổi chiều, thế nhưng vật chứng tìm được ngoại trừ một số vật dụng cá nhân của người kia bên trong những túi rác thì chính là không còn gì cả.

"Nếu các cậu đã có mặt đầy đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp."

Cao Chấn kéo ra một tấm bảng trong suốt, bắt đầu dùng bút lông viết lên.

"Người chết gọi Lý Xán, 20 tuổi, hiện đang là sinh viên đại học T. Tôi đã đi hỏi qua giảng viên và bạn bè của cậu ta, nạn nhân không ở lại kí túc xá của trường mà thuê một phòng trọ nhỏ bên ngoài. Thường ngày là một người tương đối ôn hoà nhã nhặn, không thấy gây gỗ hay có xung đột gì với bất kì ai. Càng đáng nói hơn là, tướng mạo của cậu ta rất tốt, cũng có khá nhiều người để ý đến thế nhưng đến lúc chết vẫn là không có quen qua bạn gái. Hiện tại, ngoại trừ chủ nhiệm của nạn nhân ra, bạn bè cậu ta cùng các sinh viên khác vẫn chưa biết Lý Xán đã chết. Bọn họ cho rằng Lý Xán đang ở bên ngoài, chỉ là không lên lớp, xem ra cậu ta vẫn thường xuyên làm như vậy."

Tô Thạch Tuệ bình tĩnh nói sơ qua một ít thông tin cơ bản, cùng lúc quan sát biểu cảm của mọi người. Bọn họ không quá chú tâm lắng nghe, thế nhưng Tô Thạch Tuệ cũng không tức giận, nhẹ giọng bổ sung.

"Như các anh đã biết, hiện tại những thông tin chúng ta nắm được đều là của tổ pháp chứng dưới tầng năm gửi lên. Đây đều là những chi tiết phổ thông, hoàn toàn không nói lên được phần nào trong vụ án. Thế nên tôi nghĩ, ngày mai chúng ta nên tiến hành hợp tác với tổ pháp chứng và đội trinh sát, cùng điều tra đồng thời đẩy nhanh tiến độ của bọn họ."

"Được, đây xem như là một ý kiến tốt. Phiền các cậu tăng ca nhiều một chút, chúng ta hoàn thành vụ này càng sớm càng tốt."

Cao Chấn gật nhẹ đầu, tiếp tục:

"Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta bắt đầu triệt để làm việc. Nhưng mà có thực mới vực được đạo. Vậy theo lịch tuần này, Vương Kiều cậu sáng hôm sau đi mua đồ ăn cho mọi người, quay về rồi cùng tôi xuống tầng năm thảo luận."

Vương Kiều trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi, bất mãn liếc nhìn hắn:

"Thế còn bọn họ?"

"Tôi cùng Âu Dương Văn đi phác họa hiện trường vụ án cùng với xem thi thể của Lý Xán. Chúng tôi sẽ đợi bữa sáng của cậu."

Vũ Trình một bộ dạng đắc ý, không đợi Cao Chấn lên tiếng đã nhanh nhảu kéo theo Âu Dương Văn tự nhận công việc.

"Còn lại Tô Thạch Tuệ, em ấy đi cùng bọn người ở tổ pháp chứng, hối thúc bọn họ làm việc hiệu quả một chút."

Cao Chấn một mặt làm ra vẻ ngao ngán thở dài, một mặt cười cười nói ý cuối cùng. Có thể nói, hắn mặc dù luôn thể hiện rất không hài lòng với tác phong làm việc của bọn họ. Thế nhưng không thể không nói, kì thực hắn chính là vô cùng vừa ý thỏa mãn, đương nhiên trong khi làm việc vẫn có đùa giỡn, tuy nhiên cũng không có mắc sai sót. Bất kì ai cũng nhận ra được, năm người bọn họ mà làm việc cùng nhau thì chỉ có thể là vô cùng tốt.

"Đội trưởng tôi nói, chúng tôi đều có việc bận bịu, thế còn anh? Đừng nói với tôi anh hẹn đi xem mắt nhé?"

Mọi người đều cảm nhận được, Đội trưởng của bọn họ hôm nay có chút gì đó khang khác mọi ngày. Hắn thể hiện nét cười trên gương mặt vốn luôn nghiêm túc. Tóc nâu đen với độ ngắn trung bình được vuốt gọn gàng, sơ mi trắng cùng quần Âu đen tôn lên dáng người tuy có chút gầy mà không kém phần rắn chắc. Tất cả tạo nên một Cao Chấn xa lạ nhưng quen thuộc, tựa như đây mới là con người của hắn.

"Các cô cậu đều là cảnh sát, làm sao có thể như mấy bà dì hàng xóm mà bàn tán nhiều chuyện như vậy, hả? Phiền các người mau đi nghỉ sớm, ngày mai ai không nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ sẽ biết tay tôi!"

Cao Chấn dùng giọng điệu quở trách đối với những người trong tổ lên tiếng, nhưng gương mặt lại mang vẻ thoải mái, hệt như vừa rồi (chắc chắn) là một câu nói đùa.

"Chúng ta tan họp."

"Được thôi, tôi cáo từ trước nhé, Đội trưởng!"

Xa xa truyền đến những âm thanh ồn ào, mọi người trong đội lần lượt thu dọn hồ sơ rồi trở về phòng nghỉ ngơi, nạp thêm năng lượng để chuẩn bị cho một ngày mới làm việc thật hiệu quả.

Chuyện cả đội ngủ lại sở để hạn chế lãng phí các khoảng thời gian không cần thiết cũng đã quá quen thuộc với các đồng nghiệp khác. Thậm chí, phòng làm việc của bọn họ thời điểm hiện tại đều như biến thành "ngôi nhà thứ hai". Mọi đồ dùng cần thiết trong nhà đều xuất hiện khắp căn phòng, cũng chỉ là vì lí do "tạo không gian thoải mái để làm việc" mà thôi!

. . .

Vào lúc trời vừa hửng sáng là Vương Kiều đã khoác thêm áo ấm lặng lẽ rời khỏi sở cảnh sát, mang theo bên mình một nhiệm vụ vô cùng cao cả mà tiến thẳng đến cửa hàng thức ăn yêu thích của bọn họ.

Tiết trời vào sáng thu tạo nên cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, tuy vậy dư âm của đợt gió lạnh buổi tối có lẽ vẫn còn vương vấn trong không khí khiến Vương Kiều không ý thức được mà khẽ rùng mình một cái.

Nhưng mà, ông trời cũng vẫn không có thương Vương Kiều...

Cất công lội bộ một đoạn đường để được ăn món mình thích, nhưng rốt cục cửa tiệm hôm nay xin nghỉ bán một ngày.

Vương Kiều khẽ lắc đầu thở dài ngao ngán, lại từng bước từng bước quen thuộc đến khu chợ sầm uất. Bởi vì vẫn còn khá sớm thế nên cũng không có nhiều sự lựa chọn, cậu đảo mắt liền thấy một sạp hàng đang bắt đầu buôn bán. Nó không ở quá gần nên cậu phải mất một lúc mới nhìn ra được đó là một gian nhỏ bày bán sủi cảo cùng bánh bao.

Vương Kiều liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn gian hàng nhỏ kia. Phỏng chừng bây giờ mọi người cũng đã thức dậy, Vương Kiều bất giác bước nhanh hơn một chút. Chẳng mấy chốc đã đến trước sạp nhỏ, cậu liền không chút do dự chuẩn bị gọi món.

Thế nhưng cùng lúc đó, từ phía xa truyền đến một tiếng thét nghe vô cùng chói tai khiến Vương Kiều suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi. Cậu vừa quay đầu liền thấy một người mặc áo khoác đen trùm đầu đang hối hả chạy, trên tay gã còn xách theo túi xách của phụ nữ, trông có vẻ rất đáng nghi.

Liên hệ với tiếng thét của một phụ nữ khi nãy thì Vương Kiều liền hiểu ra việc mình cần làm, cậu tức tốc đuổi theo phía sau tên ăn cắp.

Mặt khác, gã phát hiện có người phía sau lập tức cuống quýt tăng tốc độ. Tuy nhiên Vương Kiều lại nhanh hơn một bước, đã đuổi đến sát nút. Mắt thấy sắp bị bắt lại, gã nhanh mắt nhìn thấy một chậu cây cảnh bằng sứ gần đó liền gấp gáp túm lấy mà quật về phía Vương Kiều. Mặc dù cậu nhanh nhẹn né được một đòn, thế nhưng không ngờ tên ăn cắp lại chuẩn bị sẵn một bình xịt hơi cay, khiến Vương Kiều trong lúc sơ hở đã bị xịt đến sắp bỏng cả mắt.

Vương Kiều thầm than trong lòng, chật vật đứng dậy đập vào sau gáy tên cướp, gọi cho tổ phụ trách rồi tự mình quay lại quán ăn.

Rất nhanh, Vương Kiều đã quay trở lại sở cảnh sát với túi đồ ăn nóng hổi trên tay. Lúc mọi người trong đội nhìn thấy bộ dạng của cậu liền bày ra một biểu cảm khó tin, sau đó lại không nhịn được che miệng cười. Dù vậy bọn họ cũng không quên hỏi thăm Vương Kiều đôi câu, khuyên cậu nên đến bệnh viện kiểm tra.

Vương Kiều cũng không quá quan trọng vấn đề này, bởi vì khi đó thật ra cậu đã kịp thời che đi đôi mắt, mặc dù không nhắm hẳn nhưng ít nhiều cũng đã cản được một phần hơi cay. Thế nhưng bọn người Cao Chấn nhất định không chịu bỏ qua, kiên quyết khuyên nhủ cùng nhiệt tình thúc đẩy Vương Kiều đến bệnh viện xem qua một lần.

"Tầm nhìn đối với cảnh sát chúng ta là rất quan trọng. Giả sử cậu bị chút bột ớt kia vậy mà tổn thương đến đôi mắt, trở thành một người mù thì chúng tôi cũng không còn cách nào khác liền ném cậu đi."

Vũ Trình bày ra bộ dạng thương tiếc, kèm theo đó là màn giả vờ khóc lóc phụ họa của các thành viên khác khiến Vương Kiều chứng kiến cảnh này đành phải thở dài mà "lết xác" đến bệnh viện.

Lí do của mấy người có lí quá tôi không biết phản bác làm sao luôn đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net