Chương 1: Năm học mới ở Hogwarts - Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-

Khoảng không đen tối.

"Đây là đâu?" - Albus tự hỏi.

Cơ thể cậu đang lơ lửng trong một khoảng không vô tận. Một màu đen trải dài quá tầm mắt. Trên dưới trái phải, đâu đâu cũng bao phủ một màu u ám. 

-

"Avada Kedavra!" (Tận diệt)

Một tia lửa màu xanh lá cây xẹt ngang mảng trời đen, đánh tan màn đêm. Hiện ra trước mắt Albus bây giờ là hình dáng một người phụ nữ tóc trắng cùng áo choàng phấp phới, để lộ ra hình xăm Hắc Phượng trên lưng. Là Delphi. Ả cùng Albus, Scorpius và Craig Bowker đang ở sân Quidditch.

Albus bỗng thấy cơ thể mình nặng trĩu, như thể có gì đó đang trói chặt cơ thể. Quả là vậy, Delphi  đã dùng phép trói buộc lên cậu và Scorpius.

"Không... đừng..."

Cảnh tượng kinh hoàng hôm đó. Đang tái hiện lại trước mặt Albus. Khoảnh khắc Craig Bowker - Huynh trưởng nhà Slytherin bị giết chết bởi một trong ba lời nguyền cấm kị khi anh  vô tình tìm thấy hai cậu bé đáng thương.

Một sự im lặng đáng sợ hoành hành hồi lâu sau khi Delphi tung lời nguyền.

Craig Bowker ngã xuống. Cái xác từ từ tím tái đi, gương mặt anh trắng bệch.

"Không... không thể nào... huynh trưởng... đã... không... " - Scorpius thất thần nhìn xác của Craig Bowker, mặt tái nhợt, giọng nói không chút thanh sắc.

Delphi cười hả hê, ả thích thú ngắm nhìn cái xác của Craig, rồi đến gần, trợn mắt nhìn hai cậu bé, ả cất tiếng nói, cách nói không thể đê tiện hơn.

"Bọn mày vẫn chưa hiểu sao? Mình đâu có chơi trò con nít ở đây. Bọn mày có ích với tao, nhưng lũ bạn của bọn mày thì không! Ahahaha..."

Albus nuốt nước bọt, quay qua nhìn Scorpius, đôi mắt đo đỏ hơi ứ nước để lộ sự căng thẳng, cậu đang rất sợ, rất sợ, sợ đến câm lặng, sợ đến nỗi bũn rũn chân tay, không nói được một lời nào, ngay cả thở cũng khó khăn. Một giọt mồ hôi lăn từ thái dương xuống gò má, nó nặng trĩu. Nặng như thể nỗi sợ hãi ngay bây giờ của Albus. 

"Giờ thì! Đến lúc rồi, lũ côn trùng ngu ngốc! Cho tao thấy giá trị của bọn mày đi!" - Delphi kéo cổ áo Albus, đưa mặt gần sát mặt cậu, đôi mắt dữ tợn cùng cánh môi cong vênh lên trong thật bệnh hoạn.

-

Tích... tắc... tích... tắc...

Tiếng hoạt động của cái xoay thời gian bỗng đâu xuất hiện, âm thanh thật lê thê và rùng rợn

Tiếp theo đó là nụ cười thú tính của Delphi.

"Ahahaha..."

-

"Không! Không! Dừng lại! Đồ ác quỷ!! Anh ta không làm gì sai cả! Mày!! Đồ khốn nạn!" - Nằm trên ghế tàu, Albus giãy giụa, người ướt sũng mồ hôi, mặt tái ngắt. Cậu đang gặp ác mộng, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi hơi run run.

Scorpius buông cuốn sách, vội lại gần, day day người Albus, sốt sắng.

"Mày làm sao vậy? Albus! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! Nè!"

"Không! Tao không muốn đi! Tao không muốn trở về quá khứ nữa! Tao... sai rồi! Ba ơi!! Con xin lỗi... " - Albus hất tay của Scorpius ra, cậu thở dốc, sự hoảng sợ ngày một lớn, mắt vẫn còn nhắm. "Hức...hức! Tao... không muốn!"

"Albus! Là tao đây! Là Scorpius đây! Chúng ta sẽ không làm vậy nữa! Nghe tao! Tỉnh lại! Nhanh!"

Mắt Albus bỗng bừng mở, tròng mắt hơi đỏ và ướt. Cậu ngồi phắc dậy, hoang mang nhìn Scorpius, run rẫy nói.

"Tao...lại thấy! Là mụ ta! Delphi... Mụ ta đã giết Craig! Hức!" 

Scorpius đặt tay lên vai Albus, trấn an. "Không sao Albus! Không sao cả! Mụ ta đã bị tống vào ngục rồi! Chúng ta đã an toàn! Ba mày và mọi người đã bảo vệ chúng ta!"

Albus từ từ bình tĩnh lại, cậu thở nhẹ, lấy tay chậm mồ hôi trên trán. Hai ngón tay day nhẹ thái dương, sắc mặt lộ rõ sự mệt mỏi.

Scorpius đưa tay lấy ly nước táo đã cạn không còn một giọt, sau đó rút đũa phép ra, chỉ lên miệng ly.

"Aguamenti!" (Tạo nước)

Dòng nước sạch mát nho nhỏ từ đầu đũa uốn lượn, chảy vào ly, thoáng chốc cái ly đã đầy nước. Scorpius nhanh tay đút nước cho Albus.

"Uống chút nước đi!"

Albus uống ực một hơi. Bàn tay run rẫy bỗng nắm chặt cổ tay của Scorpius.

"Scorpius! Ác mộng! Tao thấy cái ác mộng này! Suốt cả kì nghỉ! Tao... sợ lắm!" 

Đúng vậy. Chính xác là Albus đã chứng kiến cái khoảnh khắc đáng sợ đó suốt 3 tháng nay. Tối nào ác mộng cũng hoành hành, giày xéo cậu. Cậu không dám nói cho ba mẹ biết vì sợ ba mẹ lo lắng. Cái lý do "thức khuya" mà cậu đã nói với Lily giờ đã được tiết lộ. Albus tội nghiệp.

Scorpius cười cảm thông, đặt ly nước trở lại bàn,  cậu ôm đầu Albus vào ngực mình, thủ thỉ như đang dỗ dành một đứa bé.

"Đừng sợ! Yên tâm đi! Mày đừng nghĩ quá nhiều về nó nữa! Hãy cố quên nó đi! Từ giờ hãy chỉ nghĩ đến những chuyện vui! Craig đã lên thiên đàng rồi, anh ấy đã hy sinh oanh liệt, chúng ta sẽ mãi nhớ ơn của anh ấy!"

"Scorpius...Scorpius...hức!" - Albus dụi đầu vào ngực Scorpius, rơi nước mắt.

"Đừng sợ Albus! Có tao đây, tao ở bên mày đây!"

"Craig... anh ấy... không đáng bị như vậy... một Cedric đã quá đủ rồi... tao thấy rất có lỗi... hai cha con tao!"

Scorpius vuốt vuốt tóc Albus.

"Đâu có ai muốn thứ tồi tệ như vậy xảy ra đâu đúng không? Mọi thứ chỉ là ngoài ý muốn! Cho dù muốn thay đổi cũng không được! Chính vì vậy, phải cố quên nó đi, quên đi những kí ức đau buồn, quên đi những gì kinh khủng nhất ở quá khứ, để bước đến tương lai tươi sáng hơn!"

Cả hai ôm nhau một hồi lâu, Albus ghì chặt vào ngực Scorpius, còn Scorpius thì dỗ dành Albus.

-

Được một lúc, Albus rời khỏi người Scorpius, cậu đưa tay quẹt hai hàng nước mắt giàn giụa.

"... Cảm ơn mày!" - Albus ấp úng nhìn Scorpius, thi thoảng lại ghé mắt sang chỗ khác, như đang ngại ngùng.

"Để mày thấy tao như vậy... thật xấu hổ quá!"

Scorpius cười phá lên.

"Ahaha! Albus ơi là Albus!" - Scorpius tru mỏ ra, trêu chọc Albus  - " Scorpius ơi!! Scorpius, tao sợ lắm! sợ lắm cơ! haha!"

Albus đỏ mặt, mắng.

"Thôi đi! Lố bịch!"

Scorpius nín cười, cậu dừng hành động, nhẹ nhàng đặt mình ngồi xuống cạnh Albus, trìu mến nhìn bạn.

"Nhớ những thứ tao nói hồi nãy! Từ giờ đừng có nghĩ về ngày hôm đó nữa!"

"... ừm!" - Albus chỉnh lại cái khăn choàng cổ.

Bên ngoài, bầu trời đã không còn một tí nắng. Mây đen xám xịt giăng phủ. Không khí lạnh đi, có vẻ như sắp mưa. Gió thổi nhanh hơn. Phía xa xa, một đàn quạ đen tứ tán bay lên từ cánh rừng âm u. Tiếng quạ nghe thật chát chúa.

"Cũng sắp đến nơi rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị đồ đi!" - Scorpius đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thăm dò lộ trình.

Albus đứng dậy, vươn vai một cái, rồi thơ thẫn nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

"Ừ!"

-

Đoàn học sinh đang náo nức kéo nhau xuống tàu tại trạm dừng ở làng Hogsmeade. Hành lí và thú cưng được chuyển đi riêng bằng một chuyến xe khác còn các học viên thì từ đây, họ sẽ phải đi xe do lũ Vong mã kéo đến học viện, như mọi năm.

"Chào mừng các trò trở lại Hogwarts! Và hãy mau chóng lên xe kéo đi nào! Chúng ta sắp trễ rồi!" - Một vị giáo sư có tuổi mặc trên người bộ vest gile, dáng cao ráo, đầu hói, đeo cặp kính tròn tròn lên tiếng. Có vẻ như ông được phân công đón học sinh đợt này. Ông được học sinh gọi với cái tên hài hước - Ông Fleinn hói. 

Giáo sư Fleinn Dalham được tuyển đến Hogwarts không lâu, ít nhất là từ năm ngoái, thời điểm vụ bê bối xoay thời gian còn đang "hành hạ" Bộ Pháp Thuật. Trước đây ông từng là bạn học với giáo sư McGonagall. Ở Hogwarts, ông đảm đương bộ môn độc dược cùng với giáo sư Horace Slughorn, cũng là bộ môn mà Albus ghét cay ghét đắng. Fleinn còn nỗi tiếng với cái danh "Ông thầy rắc rối".

Albus kéo vạt áo choàng của Scorpius. " Ông Fleinn hói kìa! Năm ngoái nhờ ổng mà tao vinh hạnh được đánh rớt đến tận 4 kỳ kiểm tra!"

"Tao còn nhớ mà! một năm học có 7 kỳ kiểm tra mà mày rớt hết phân nửa rồi! Bái phục!" - Scorpius cười cợt. 

"Hai trò kia! đang xầm xì to nhỏ gì đó! Còn không mau nhanh chân!" - Giáo sư Fleinn ghim mắt vào Albus và Scorpius, đôn đốc.

"Vâng! Tụi em tới ngay đây!" - Albus và Scorpius ba chân bốn cẳng chạy lẹ.

-

Bầu trời ngày một âm u hơn, dự cảm về một cơn mưa "xối xả" ngày càng lớn. 

Rose và Lily vô tư dắt nhau đi tìm một chiếc xe kéo thật tốt trong đám xe đợi sẵn ở trạm. Hai cô bé hẳn vẫn chưa hay biết điều kinh khủng xảy ra với Albus khi nãy trên tàu.

Phía sau, Scorpius vừa nhìn Rose vừa nói với Albus đứng cạnh bên.

"Rose càng ngày càng xinh!" 

Albus lắc đầu. "Buông bỏ đi Scorpius, Rose  sẽ không chấp nhận mày đâu!"

"Tao mặc kệ! Dù Rose không đáp lại, tao vẫn nguyện một lòng yêu nàng!" - Scorpius ra vẻ cao thượng.

 "Hết nói với mày!"

Đoàn học sinh tất cả đã lên xe kéo, bao gồm luôn Albus và Scorpius. 

Dòng người nhanh chóng đổ về lâu đài Hogwarts. Băng qua con đường rừng quen thuộc.

-

Chẳng mấy chốc đã tới nơi.

Lâu đài Hogwarts hiện ra. Thật quen thuộc nhưng cũng thật mới mẻ. Cái lâu đài "đính" trên núi đá qua bao nhiêu năm vẫn thật to lớn và đồ sộ, cũng thật kỳ bí. 

"Nhớ quá đi!" - Scorpius nhìn mái trường thân yêu của mình rồi cảm thán.

Cậu cùng Albus hòa vào dòng người tiến vào trong lâu đài, vượt qua cây cầu đá thân quen.

Cửa lớn của Hogwarts từ từ mở ra, dòng người đang tiến vào đại sảnh đường.

Cái hội trường rộng lớn vẫn được giữ nguyên kiểu cách theo thiết kế của cụ Dumbledore. Trần nhà vẫn được treo khá nhiều đèn chùm pha lê, trông thật sang trọng, sang trọng theo cách cổ điển nhất. Hai bên tường là các ngọn đuốc lớn cháy rực sáng tỏa trên những giá treo. Thềm cao (nơi cho giáo viên ngồi) đã được tân trang lại, 2 bên cánh thềm trang trí nhiều khóm hoa loa kèn, số lượng bàn ghế tăng thêm vì có nhiều giáo viên được tuyển vào trong năm nay. Trong đại sảnh giờ đã có rất nhiều người, không nói đến giáo viên, khu vực bàn của bốn nhà đang có rất nhiều học sinh ngồi chờ đợi, có lẽ đoàn học sinh năm 4 đến khá muộn. Trên bục phát biểu đính phía trước là con cú mèo bằng kim loại biết cử động khi có người chạm vào, giáo sư Minerva McGonagall - hiệu trưởng đương nhiệm của học viện đang đứng, dáng đứng thật nghiêm nghị. Bà khoác trên người cái áo choàng nhung màu tím dài đến chân, đầu đội mũ chóp nhọn. Ngay khi đoàn học sinh năm 4 bước vào, bà cất giọng.

"Đây rồi, cuối cùng họ cũng đến! Chào mừng trở lại Hogwarts, các học sinh năm thứ tư!!!" 

Tiếng vỗ tay hò reo vang vọng khắp đại sảnh đường.

Năm nay đã có sự phá lệ, mọi năm đoàn học sinh bước vào đại sảnh cuối cùng là năm nhất, ấy vậy mà năm nay lại là đoàn học sinh năm tư.

Giáo sư Fleinn lật đật đến gần bà McGonagall, nói nhỏ.

"Thưa giáo sư! Đoàn tàu đến hơi trễ nên...!"

Hiệu trưởng ghé môi đáp lại.

"Không sao!"

Fleinn trở về chỗ ngồi của mình, đoàn học sinh năm 4 dần ổn định vào vị trí. Albus và Scorpius cũng vào chỗ. Kế bên là cô bạn Kate Hamornie và Karl Jenkins.

"Chào Potter! Chào Malfoy! Kì nghỉ vui chứ?" - Kate vẫy tay chào hỏi.

Albus cười gượng. "Ừm... vui lắm!" 

Karl xích lại gần Scorpius với Albus rồi nói. "Ê biết gì chưa? nghe nói năm nay có học sinh mới chuyển đến đó!"

Scorpius thắc mắc. "Ủa? Tin đó đâu ra vậy?"

"Thằng Smith kìa, nó thăm dò được đó, hôm bữa nó đi ngang phòng giáo viên thì nghe được giáo sư Mcgonagall nói gì đó liên quan đến học sinh mới với thầy Longbottom!"

"Ồ! Vụ này vui à nghen! Hóng quá đi!" - Scorpius hào hứng, đưa tay chộp lấy một quả táo trên bàn ăn rồi cạp cái rợp trông thật ngon lành. Albus cũng khá thích thú. "Đáng mong chờ!"

"TRẬT TỰ" - Giáo sư McGonagall la to ổn định lại nề nếp, cả đại sảnh sau đó im lặng, rồi bà tằng hắng và nói.

"E hèm... Nếu như đã ổn định rồi, sau đây sẽ là màn phân nhà cho học viên năm nhất! Mời ông nón phân loại!"

Ông nón phân loại được hai người hầu gái mang ra, ông được đặt trên một chiếc xe đẩy sang trọng. Chốc, ông nón đã đứng ở trung tâm đại sảnh, trước bục phát biểu, trước ánh nhìn của tất cả mọi người.

"Việc này đã làm bao niên

Đầu trò ta đậu rồi nghiền ngẫm lâu

Nghĩ gì ta thấu được sâu

Nón ta phân loại thần sầu xưa nay

Loại nào cũng đã qua tay

Nắng mưa không quản, rủi may chẳng màng, 

Đội ngay chớ có chàng ràng

Ai vào nhà nấy mở màn thật hay..."

Các em học sinh năm nhất lần lượt được thử nón và được phân vào các nhà khác nhau. Năm nay nhà Ravenclaw đón nhận khá nhiều thành viên, chắc có lẽ lứa năm nhất này đa số đều có tư chất tốt, học vấn và trí tuệ khá cao. Đứng nhì về số lượng thành viên mới là nhà Gryffindor, thứ ba là Hufflepuff và cuối cùng là Slytherin.

Các nhà nhà nào cũng niềm nở chào đón những thành viên mới, họ cười nói vui vẻ, kết thân với nhau.

"Tiếp theo! Ta muốn báo cho tất cả các trò! Rằng năm nay, Hogwarts sẽ có hai bạn học sinh mới chuyển đến!"

Cả đại sảnh đường xầm xì sau khi nghe bà hiệu trưởng nói. 

"Thấy chưa!" - Karl vỗ nhẹ vai Scorpius đang cắt một mẫu bánh mì. Albus ngóng mặt lên, huýt gió, tỏ vẻ hóng hớt.

Bà McGonagall nói tiếp. "Hai bạn ấy hiện là học sinh năm 4!"

Lần này là tiếng xì xào từ nhóm học sinh năm 4.

"Có vẻ thú vị đây! Háo hức quá đi thôi!" - Kate thích thú.

"Nào! Bây giờ xin chào đón...!"

BỤP!!!!

"Cái gì thế này?"

"Sao vậy?"

"Chuyện gì thế!"

 Toàn bộ ánh sáng trong đại sảnh đường biến mất, tối thui.  

Tất cả mọi người xôn xao.

Albus nháy mắt với Scorpius.

" Chả lẽ là một màn xuất hiện hoành tráng sao?"

Scorpius vừa nhai bánh mì vừa đáp.

"Có thể! Ưm... món này ngon quá..." 

Bỗng, đèn trong đại sảnh được bật sáng trở lại, các ngọn đuốc phừng cháy lên dưới cú vẫy đũa của cô hiệu trưởng.

"Chào mừng trò Raymond Williams Norwood!!"

- Còn tiếp -





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net