Chương 3: Ánh trăng và phù thủy - Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-

Nằm trong bệnh xá, trên một chiếc giường phía trong góc phòng, Rose đang được bà Pomfrey thăm khám, ngồi cạnh giường là Shiori đang lo lắng, đứng gần đó là Raymond, Albus và Scorpius đang hối hận vô cùng. Bà Pomfrey đở Rose đang đau đớn ngồi dậy, định vén áo của cô để xem vết thương ở lưng thì bỗng dừng động tác, liếc nhìn 3 cậu con trai.

"Sao không ra ngoài?"

Raymond, Albus và Scorpius định thần lại, xấu hổ rồi gượng gạo đi ra ngoài.

RẦM! - Cánh cửa to lớn của bệnh xá bỗng đóng sầm lại dưới cú vẫy đũa của bà Pomfrey.

Đứng bên ngoài bây giờ là ba cậu trai. Albus thì ngồi xổm xuống, chán nản. Raymond thì hiện lên mặt là một vẻ lo lắng, cậu đưa tay vào túi, dựa người vào cửa. Scorpius thì sốt sắng đi đi lại lại.

"Không biết có sao không nữa? Thề có Merlin! Nếu Rose được bình an vô sự, con nguyện ngưng đọc sách 1 tuần!"

Albus đứng dậy, thở dài.

"Thấy hồi nãy nhỏ bị đập hơi mạnh á nha! Cùng lắm chắc bị gãy xương sườn!"

Scorpius dừng bước, cáu gắt nhìn Albus.

"Xúi quẩy quá đi! Rose là chị họ của mày đó! Nói vậy mà nghe được hả?"

"Ủa chứ ai gây ra vụ này?"

Scorpius cứng họng, chỉ tay lên "Mày!" một cái rồi thôi, cậu không nói được gì vì lời Albus nói quá đúng, chính cậu là người gây ra đau đớn cho Rose. Scorpius ôm mặc, ân hận.

"Tất cả đều tại tao! Tại tao hết!"

Albus lắc lắc đầu chán ngán.

Raymond đứng gần đó bỗng lên tiếng, giọng nói khá bình thản.

"Chắc không sao đâu! Hai người đừng quá lo lắng!"

Albus nhìn Raymond, gật đầu yên tâm rồi "Ừ!" một cái. Scorpius ghé mắt qua để ý Raymond, rồi lại nhìn đi hướng khác, vẻ gượng gạo. Ắt hẳn cậu trai thấy mình là người sai trái nhất trong sự việc lần này, cùng với Shiori nhưng lỗi của Shiori là không đáng, chính cậu mới là người quá đáng. Lúc này đây trong tâm trí của Scorpius là một sự day dứt không nguôi.

Raymond rời tay khỏi túi, bước nhè nhẹ lại trước mặt Scorpius. Albus đánh mắt theo, tò mò.

"Ông thích Rose đến vậy à?" - Raymond hỏi.

Scorpius yên lặng chừng vài giây, rồi đáp lại. "... Ừ!"

Sau một cú cười hẩy, Raymond hỏi tiếp. "Thế ông đã lần nào thổ lộ đàng hoàng với cậu ấy chưa?"

... Hả?...

Một câu hỏi tưởng chừng như quá đỗi bình thường đi, chả có ý nghĩa gì sâu xa, chả có ẩn ý điều gì nhưng khi Scorpius nghe đến, cậu như bị tê liệt, cả thể xác lẫn tinh thần. Scorpius chớp mắt một cái, lòng xao động rất nhiều cảm xúc. 

Raymond xoáy quá đúng chủ đề, đúng vậy, từ đó đến nay, mang tiếng là thích người ta, nhưng chả bao giờ thổ lộ đàng hoàng, thích người ta mà lúc nào cũng cà rởn cà rởn, chả có tí gì gọi là theo đuổi thật sự, tạo cho người ta cảm giác như bị chơi đùa, bị gạ gẫm, bị bám đuôi. Nuốt khan một cái, Scorpius ấp úng.

"Tôi... tôi....!"

Albus đứng từ xa đột nhiên thấy vui trong lòng, cậu cũng không biết tại sao nữa, tự nhiên bản thân thấy vui đến lạ, mặc dù cậu biết cười trong trường hợp này là vô cùng chết duyên vì thế cậu cố kìm nén. Nhưng dù sao đó thật sự cũng là những cảm xúc thật của cậu. Cậu vỗ vỗ mặt, trấn tĩnh lại bản thân, nghĩ thầm - "Mình bị cái gì vậy trời!"

Raymond vỗ vỗ vai Scorpius đang đơ người, rồi quay người bước đi về phía cửa của bệnh xá. Vừa lúc đó, cửa bệnh xá mở tung ra, cũng dưới cú vẫy đũa của bà Pomfrey.

"Các trò vào đi!" 

Bà Pomfrey thu gom đồ đạc y tế được bày ra trên giường để phục vụ việc chữa trị vào một cái rương, rồi ôm nó đi cất. Shiori cười nói gì đó với Rose đang tựa lưng vào đầu giường, sắc mặt Rose có vẻ tươi hơn. Ba chàng trai bước vào, Albus hớn hở đi trước, tiếp theo đó là Raymond và cuối cùng là Scorpius đang ngại ngùng, cậu cuối mặt bước từ từ.

"Bà có bị sao không? Vết thương có nghiêm trọng lắm không?" - Albus đặt mông ngồi xuống giường rồi hỏi.

"Không sao, chỉ xay xát nhẹ!Bà Pomfrey vừa mới sơ cứu và làm bùa chữa trị cho tôi!" - Rose ngước qua nhìn Scorpius đang nấp sau Shiori, nghiêng đầu cười nham hiểm. "Cũng nhờ ơn ai đó!"

Scorpius lú mặt ra từ phía sau Shiori.

"Tôi... Xin lỗi...!"

Rose "Hứ!" một tiếng, rồi quay mặt qua chỗ khác, có vẻ như rất giận, rồi cô nói tiếp, với một thái độ cáu gắt.

"Ông chả bao giờ làm được việc gì cả! Lúc nào cũng vậy! Một tên vô dụng, đần thối, chả được tích sự gì, suốt ngày cứ bám theo tôi, gây biết bao nhiêu rắc rối! Tôi tưởng thời gian qua, tôi bơ ông, mặc kệ ông, khinh bỉ ông, ông cũng thấm chút gì đó rồi bỏ cuộc! Rốt cục thì đần vẫn hoàn đần! Tôi cảm giác như ông giống một tên biến thái bám đuôi lắm rồi đó! " - rồi cô quay trở lại, đối mặt với Scorpius, nhấn nhá từng chữ thật nặng nhọc, sự trách móc đã lên đến tột độ - "Làm ơn! Scorpius Malfoy! Tôi thật sự... không có thích ông! Đừng có mà bám theo tôi nữa được không! Tôi cảm thấy phiền lắm!"

Từng lời từng lời nói ra như dao khứa khiến Scorpius tái mặt, cậu mím môi, rồi gồng chặt nắm tay, mồ hôi đổ nườm nượp.Cậu lúc này vừa xấu hổ vừa tổn thương, Rose khước từ cậu hẳn hoi bằng lời lẽ nặng nề trước nhiều người như vậy (dù ba người thôi cũng đủ quê rồi), cậu trai lùi lại một bước, nuốt khan.

"Ưm... Tôi biết rồi... X-xin lỗi bà!... à... ahaha!" - Scorpius cười gượng gạo, lấy tay xoa xoa đầu, rồi cuối mặt quay đầu, một mạch chạy băng băng ra khỏi bệnh xá. Albus ngồi bật dậy, lo lắng đuổi theo. Shiori quay mặt nhìn ra cửa, lúng túng - "Bà cọ hơi quạ đáng đó Rose! Nói nặng thế không sợ ổng tộn thương hử?". Mặc kệ những lời của Shiori, Rose vẫn bình thản, trước ánh nhìn có vẻ như trách móc Rose hơi quá đáng của Raymond.

... Đau quá ... 

Scorpius đang bị tổn thương sâu sắc. Từng bước chân của cậu bỗng trở nên nặng nhọc đến lạ, nặng trĩu sự hụt hẫng, mái tóc bạch kim được chải chuốt gọn gàng giờ đã tơi tả. Người con gái mà cậu một lòng theo đuổi bấy lâu nay, giờ đã chính thức từ chối cậu, dù trước đó cậu đã đoán trước được phần nào, khi mà suốt thời gian qua, cậu mù oán theo đuổi, bị khinh khi, bị coi thường, chịu đựng sự vô cảm và hắt hủi. Nói từ chối thì cũng không hẳn, vì cậu chưa bao giờ chính thức thổ lộ cả, cậu chỉ là kẻ theo đuôi Rose. Giống như Raymond nói, cậu đúng là một kẻ hèn nhát. Thật  xấu hổ, khi mà bản thân chưa kịp hé môi, đã bị người ta chặn đầu mà từ chối thẳng thừng, một cách dứt khoát, một cách không thể nào tàn nhẫn hơn. Thật đau đớn, công sức bấy lâu nay, đổ sông đổ bể, còn đâu là hình ảnh bóng dáng một người con trai ngu ngốc, mù oán yêu đơn phương một người, dù biết người đó chả bao giờ yêu lại mình. Biết trước kết quả rồi, nhưng sao vẫn đau đớn quá, bị khước từ một cách trực diện như thế này, còn gì chua chát hơn? Albus nói chí phải, Rose sẽ chẳng bao giờ đáp lại tình cảm của cậu, không những thế, có vẻ như cô còn muốn chà đạp lên nó, xé nát chút hy vọng dù là nhỏ bé. Đến tận bây giờ, chính bản thân cậu mới nhận ra, cậu đúng là ngu xuẩn, một tên ngốc, một thằng đần. Đưa tay gạt một giọt nước mắt mới chảy nhẹ ra, Scorpius chậm rãi nói, lời nói chứa đầy sự đau xót, trên từng bước chạy, mỗi lần đáp chân xuống là mỗi lần nhói lên, cả thể xác lẫn tâm hồn.

"Scorpius! Mày đúng thật... là một thằng ngu!"

-Còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net