Chương 3: Ánh trăng và phù thủy - Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-

Ngồi trên một bậc thang ở một lối hẹp dẫn xuống tầng hầm tối tăm, Scorpius đang suy tư, gương mặt ủ dột ngắm nhìn một màu đen kéo dài trước mắt, dù ở hai bên tường là những ngọn đuốc vàng rực, nhưng ánh sáng chập chờn từ những ngọn lửa không thể nào soi sáng hết toàn bộ lối đi được, vì thế nên khi nhìn xuống, người ta sẽ có cảm giác chỉ có một màu đen trước mắt, cảm giác như đó là một lối đi dài vô tận, băng qua khoảng đen tối không hạn định, từng bậc thang như dẫn xuống địa ngục. Càng nhìn xa xăm, Scorpius càng thấy tâm trạng mình tồi tệ hơn, những ngọn lửa đuốc với ánh sáng mờ mờ và phập phùng uốn éo trông thật ma quái, như đang muốn cười cợt trên nỗi đau lúc này của cậu, suy nghĩ vẩn vơ dẫn đến bực mình , cậu bỗng lấy đũa ra, quăng phép dập tắt hết đuốc được treo hai bên tường, hiện hữu sau cú tung phép của Scorpius là một mảng tối thui. 

Tầng hầm ở học viện là nơi trú ẩn cho học sinh những lúc Hogwarts bị xâm nhập bởi các phù thủy hắc ám trong khi chờ đợi các Thần sáng và giáo viên xử lí, hoặc có các vấn đề nghiêm trọng nào đó xảy ra như quái vật trên mức XXX phục vụ nghiên cứu xổng chuồng, độc dược cấp cao bị rò rỉ,... Đây được xem là nơi trú ẩn an toàn nhất cho học sinh, vì suốt dọc lối đi xuống được thiết đặt rất nhiều bùa phép  bảo vệ bởi bốn phù thủy vĩ đại sáng lập học viện. Mạnh mẽ và an toàn vậy, nhưng nó rất hiếm khi được sử dụng, vì người ta thường chạy đến đại sảnh đường đầu tiên mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra, và đa phần những chuyện đó chả có gì nghiêm trọng mấy, do vậy nên đại sảnh đường một cách bất đắc dĩ phải trở thành "nơi trú ẩn tạm". 

Trong trận chiến với chúa tể Voldemort nhiều năm trước, các học sinh đáng lẽ được điều động đi trú ẩn ở tầng hầm, nhưng vì một số lý do đặc biệt dẫn đến nơi này không được sử dụng. Lý do đó là do các bùa chú ở đây đã bị Voldemort phá bỏ hết. Việc đầu tiên sau khi phe Tử thần thực tử chiếm được Hogwarts là vô hiệu hóa các bùa chú mà Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw và Salazar Slytherin đặt ra ở nơi này để bảo vệ các phù thủy sinh - những đứa con của mình, tầng hầm là một trong số đó, nói nghe có vẻ dễ dàng nhưng thật sự việc gỡ bỏ các bùa phép ở đây chả "dễ ăn" gì mấy vì đó đều là những loại bùa "cao tay ấn", dù sao chúng cũng được bốn phù thủy vĩ đại tạo nên, nói phá một cái là phá được thì thật bất hợp lí, thậm chí có nhờ vào các phép thuật hắc ám tối cao mà Voldemort thông thạo được thì các bùa chú quyền năng này vẫn rất khó để có thể bị phá hủy nhanh chóng, mất một khoảng thời gian khá dài, phe hắc ám mới đạt được mục đích, ước chừng khoảng 1 -2 tháng gì đó các bùa chú mới bị phá bỏ hết và việc phá bùa ở tầng hầm phải mất đến 2 tuần.

Voldemort cho phá tất cả các bùa chú bảo vệ ở Hogwarts cũng như là tầng hầm trú ẩn với mục đích để kiểm soát tất cả học sinh và giáo viên, để không có ai trốn thoát được, ngoài việc xuống tầng hầm là sẽ được bảo vệ, nơi này còn có khá nhiều lối thoát hiểm dẫn đến nhiều nơi khác nhau như làng Hogsmeade, rừng cấm,... Biết được điều đó vì từng học ở Hogwarts trước đây nên Voldemort khá lo lắng và nhanh chóng vạch ra sẵn cho bản thân một sự đề phòng chu toàn. 

Sau khi giáo sư McGonagall cùng các học trò của mình chiếm lại được trường, vì thời gian gấp rút nên việc tạo lại bùa bảo vệ ở tầng hầm và xuống trú ẩn ở đó là bất khả thi và nếu có thực hiện tạo lại thì cũng không đủ mạnh mẽ như "hàng thật" của các vị phù thủy kia, thêm nữa để làm được thì cần một khoảng thời gian khá dài, trong khi thời hạn Voldemort cho họ trong lần tổng tiến công chỉ có một tiếng đồng hồ. Ngày trước, các phù thủy sáng lập học viện cũng phải mất đến nửa ngày mới có thể giăng bùa được hết tầng hầm. Và hơn nữa việc dùng các lối thoát hiểm đến làng Hogsmeade hay Rừng cấm cũng thật liều lĩnh vì trên mặt đất đầy rẫy Tử thần thực tử và Giám ngục, do đó, tất cả mọi người đành phó mặc cho số phận, liều mình mà chiến đấu, thực hiện các biện pháp phòng thủ khác như bùa Chắn lối di động tạo ra một đội quân người đá được cụ Dumbledore sáng tạo ra hay hàng rào dây leo ma thuật của giáo sư Sprout,... cùng với nhiệt huyết và sự đồng tâm hiệp lực của cả thầy lẫn trò. Thế nhưng họ vẫn không hạn chế được thương vong ở mức tối thiểu, mặc dù có thêm sự trợ giúp từ Hội phượng hoàng và một vài Thần sáng lưu lạc sau khi Bộ pháp thuật bị Tử thần thực tử kiểm soát hoàn toàn.

-

Scorpius cuối mặt, úp đầu xuống hay cái đầu gối đang co cụm, đôi lúc có thể nghe được tiếng nức nở nho nhỏ từ cậu.

"...Hức..!"

 Scorpius yếu đuối đến vậy ư? Chính bản thân cậu cũng khá bất ngờ, chỉ vì bị một cô gái từ chối, mà cậu lại trở nên ụy lụy thế này, có đáng không? Cậu tự hỏi mình, rồi ngước mặt lên lại, bơ phờ trông ra xa xăm, lại thấy một khoảng tối hù, phải rồi, lửa đuốc đã bị cậu dập tắt hết rồi mà, làm sao có thể thấy ánh sáng được, cũng như mối tình một chiều này, nếu xem nó như một ngọn lửa đang bùng cháy, thì có thể thấy Rose là người đã nhẫn tâm đổ một xô nước lạnh ngắt, dập tắt hoàn toàn nó.

"PHỰC!!"

Lửa của các ngọn đuốc được treo hai bên tường lối xuống tầng hầm bỗng bật cháy lên trở lại khiến Scorpius giật bắn mình, sự bất ngờ đó đã ngăn chặn dòng suy nghĩ vẩn vơ nãy giờ của cậu. Từ phía sau Scorpius, Albus bước đến, cất đũa phép vào túi, cậu từ từ ngồi xuống, khoác tay nhẹ lên vai Scorpius. Thì ra là do Albus hóa phép làm lửa cháy trở lại.

"Tìm mãi mới thấy! Thì ra là mày chạy ra đây!"

Scorpius quay mặt nhìn Albus, rồi cậu hít một hơi, cho nước mũi chảy ngược lại vào trong, vội lau nước mắt, cậu cười nói.

"Cảm ơn đã ra đây với tao!"

"Cảm ơn cảm nghĩa gì! Mày là bạn tao, những lúc khó khăn đương nhiên tao phải ở bên mày rồi đúng không?" - Albus vỗ vỗ vai Scorpius.

Scorpius cảm động đến phát khóc, rồi cậu không kìm nén được cảm xúc của mình nữa, ôm chằm lấy Albus, cúi mặt dụi đầu vào cổ của Albus. Mọi đau khổ tưởng chừng như tan biến hết khi cái ôm xuất hiện, một cái ôm nồng thắm. Albus vòng tay ra sau, câu người của Scorpius chặt vào người mình. Trong Albus bỗng thấy vui sướng kì lạ, không hiểu sao nữa, rồi thứ cảm xúc kì lạ đó một lần nữa lại hiện hữu lên trong tâm trí cậu, lúc này đây cậu chỉ ước rằng khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, thật dễ chịu, thật ấm áp và ... thật thỏa mãn? Albus cảm thấy rối rắm, rất rối rắm, tại sao chứ? Tại sao mình lại như thế này? Rồi cậu hít thở sâu, định tâm lại, không thể để Scorpius thấy bộ dạng kì lạ của mình. 

Vào những lúc thế này mới thấy, Scorpius và Albus như một chất keo dính bám không thể tách rời, một đôi hoàn hảo, lúc nào cũng bên nhau, động viên an ủi nhau vượt qua những thử thách chập chững của cuộc đời. Một tình bạn thật đẹp đẽ.

"Mày không định rời khỏi đây à? Gần đến giờ học chiều rồi đó!" - Albus chàm chạm lên lưng tên con trai mà mình đang ôm lấy.

Scorpius dứt người ra, vội đứng dậy, bước lên trên, rời khỏi các bậc thang  - "Đi thôi!"

Albus lắc lắc đầu, trông theo bóng Scorpius đang dần tiến bước rời khỏi khu vực xuống tầng hầm, cậu cười nhẹ - "Cái thằng! Nhiều lúc trông nó cứ như con gái ấy!"

Dứt nụ cười ấy, mặt Albus sượng lại. Cậu không thể hiểu nỗi, rốt cục thì, cảm xúc đó, nó là cái gì? Tại sao bản thân mình lại như vậy? Những câu hỏi quen thuộc đó một lần nữa giày xéo lên cậu. Lấy tay xoa xoa thái dương, Albus đứng dậy, bước đuổi theo Scorpius. Tiếng bước chân vang lộp cộp, mỗi lần dặm xuống là mỗi lần bụi cát bốc lên dưới chân, nơi này lâu rồi hẳn chưa có ai quét dọn, tối tăm và bụi bặm.

-

"Che mắt Muggle là một cơ chế mà phù thủy chúng ta bắt buộc phải học! Để có thể dễ dàng trà trộn và hòa nhập vào cộng đồng của họ, mỗi phù thủy chúng ta rất cần phải trang bị cho mình những kiến thức quan trọng về lĩnh vực này! Đầu tiên, chúng ta sẽ học về Giao tiếp và nhịp sống của Muggle, trong bài học này, các trò sẽ được tìm hiểu và hướng dẫn về các quan hệ trong giao tiếp của giới Muggle, văn hóa ứng xử cũng như lối sống hiện đại đều đặn và sự phát triển nền văn minh mà không cần đến phép thuật! Giờ thì lật sách giáo khoa trang 648, ta sẽ bắt đầu bài học!" - Giáo sư Sarah Burbage chỉ đũa phép về phía bảng sau đó di chuyển đũa vài vòng, một sơ đồ hiện ra, có vẻ như đó là sơ đồ biểu hiện các mối quan hệ giao tiếp xã hội cơ bản trong xã hội Muggle.

Scorpius lật lật sách, trong vẻ mặt đã khá hơn, cậu lấy tập mình rồi ghi ghi gì đó. Albus ngồi cạnh bên vừa ghi bài, vừa hé mắt sang, canh chừng xem Scorpius đã thật sự bình tĩnh lại chưa, không hiểu sao cậu lại lo lắng như vậy? Lỡ như để chuyện này ảnh hưởng đến việc học hành thì có mà Scorpius chết toi với ba của mình, quan trọng nhất là ảnh hưởng đến kiến thức và sút giảm thành tích, vì thế nên cậu mới lo. Cậu quyết định sẽ xem chừng, khi nào thấy Scorpius lại suy sụp, cậu sẽ an ủi ngay, giúp Scorpius tập trung vào việc học. Nhưng Albus đã lo lắng thừa thải, cả tiết học, Scorpius vẫn như mọi ngày, chăm chú nghe giảng, tích cực phát biểu, gần như là liên tục và khá là rành rọt, dù cho tần suất tương tác giữa thầy và trò có thấp nhỉnh hơn Raymond một tí, vì trong môn này, Raymond có thể gọi là xuất sắc, chỉ sau một người là Rose.

-

"Cảm ơn ông nhiều! Tôi sẽ trả lại vào sáng mai! Hôm nào tôi mời ông một chầu bia bơ!" - Albus tươi cười nhận lấy cuốn sách bài tập môn Muggle từ tay Raymond.

"Không có gì! Đáng mong chờ đó! Hôm đó tôi sẽ cố uống thật nhiều!" - Raymond cười nhẹ đáp, rồi quay đi, có vẻ như đang có hẹn với người nào đó nên khá vội vã, trên tay ngoài cuốn sách bài tập mới đưa còn có một quyển sách khác, hình như liên quan đến Lịch sử pháp thuật vì trông bìa cuốn sách có để hình một sử gia nổi tiếng - Bathilda Bagshot.

Albus trông theo, rồi quay trở mặt vào, ngóng vào trong lớp Bùa chú. Cậu có vẻ đang đợi ai đó. Là Scorpius, cậu đang chờ Scorpius giúp giáo sư Flitwick dọn dẹp lại phòng học sau tiết học cuối cùng của ngày hôm nay.

"Vậy, tạm biệt giáo sư, em về!" - Gom nhanh mớ tập sách trên bàn mình, Scorpius nhìn thầy Flitwick rồi nói sau khi đã lau dọn sạch sẽ phòng học, sắp xếp mọi thứ ngăn nấp.

Ông Flitwick đang ngồi trên bàn giáo viên lau lau cây đũa phép của mình nghe vậy thì ngẩng mặt rồi cười đáp -"Ừ! Cảm ơn trò!" 

Scorpius gật đầu chào giáo sư rồi chạy nhanh ra cửa lớp.

-

Đi dọc trên hành lang trở về ký túc xá dưới ánh nắng chiều hơi nhạt màu, trời hôm nay khá nhiều mây, Albus đặt tay lên vai Scorpius đang đi cạnh mình rồi hỏi.

  "Hôm nay không tập Quidditch à?" 

"Ừ! Hôm nay cả đội được nghỉ một ngày! Xem như ăn mừng chiến thắng trước đội Hufflepuff hôm qua!"

Hôm qua đúng thật đã diễn ra một trận Quidditch khá hoành tráng , vì có sự tham dự của một thành viên trong Bộ pháp thuật, với tư cách khách mời, là Draco Malfoy - cha của Scorpius. Vì thế nên Scorpius cùng đội nhà Slytherin đã thể hiện phong độ hết mình, giành được chiến thắng một cách ngoạn mục.

"Bác Draco chắc hẳn tự hào lắm! Hôm qua chơi tốt vậy mà! Tao đứng trên khán đài mà la quá trời!" - Albus nghiêng đầu cười.

Scorpius không nói gì, chỉ im lặng, cậu mím môi nhẹ, rồi quay sang nhìn Albus.

"Cảm ơn mày nha Albus! Thật sự! Những lúc thế này đây! Có mày ở bên tao! Tao cảm thấy rất an ủi!"

Albus ngạc nhiên trước lời cảm ơn đầy thành ý, rồi phì cười, đấm nhẹ vào vai Scorpius một cái.

"Tao nói rồi! Chúng ta là bạn thân đúng không? Phải bên nhau lúc hoạn nạn khó khăn! Cũng như trước giờ mày luôn giúp đỡ tao, thì hôm nay tao an ủi lại mày, có gì phải khách sáo?"

Scorpius cười mãn nguyện, lấy tay quẹt quẹt cái lỗ mũi đang đỏ ửng vì mắc cỡ, rồi bước tiếp, theo lối về ký túc xá Slytherin. Albus đuổi theo, phóng đến cặp cổ Scorpius, cười đùa. Hai chàng trai bước dưới ánh hoàng hôn màu tím bên ngoài phảng phất vào, tiến về ký túc xá của mình, thứ ánh sáng ban chiều tim tím thanh tao đó tuy yếu ớt, không như màu của nắng vàng rực rỡ, không như màu của sắc hồng ban mai, nhưng nó thật ấm áp.

-

Đêm đó, Albus không ngủ được. Lăn lộn trên giường một hồi lâu, cậu mở mắt ra, ngồi dậy bước xuống giường và tiến lại phía cửa sổ gần giường của Scorpius, ngồi trên bục cửa sổ, cậu đưa mắt nhìn ra ngoài. Ánh trăng sáng vằng vặc trên nóc lâu đài Hogwarts tráng lệ và cổ kính, khung cảnh trông thật cổ tích. Giờ đã là nữa đêm, mọi người đã say giấc cả hết, chỉ có mỗi cậu là còn thức, trong lòng do đang trằn trọc điều gì đó, Albus tựa đầu vào tường, ngước lên ngắm ánh trăng sáng bạc.

"Cuối cùng thì? Mình bị sao vậy, tại sao gần đây đối với Scorpius, mình lại...mình...!" - Cậu nhìn mặt trăng, rồi độc thoại một mình, lời nó thỏ thẻ như đang tâm tình với ánh trăng kia vậy. 

Rồi cậu đưa mắt trở vào trong, ngắm nhìn chàng trai với gương mặt anh tuấn đang say ngủ, chàng trai với mái tóc bạch kim đang được ánh trăng chiếu tỏa, màu tóc vốn dĩ đã đẹp, nay còn được ánh trăng kia tô điểm thêm sắc óng ánh, góp phần vào vẻ đẹp ấy, thật diễm phúc cho Albus khi được chứng kiến khoảnh khắc đẹp đẽ này. Tiềm thức bỗng sai khiến Albus nhép ra miệng, từng câu từng chữ không nên lời, chỉ là chút hơi trong thanh quảng, như không muốn đánh thức chàng trai kia dù là chút âm thanh nhỏ nhất.

"Scorpius...!"

- Còn tiếp -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net