Chương mười bảy :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Minh nắm chặc tay Bảo Bảo, anh vừa nắm vừa cười. Cậu ngại ngùng cố ruốt tay ra. Hạ Minh không thích chứ cố nắm chặc thật chặc. Trên con phố Lý Mạn Kiệt trốn học đi chơi. Đang lang thang thì chợt nhớ về Bảo Bảo yêu dấu của mình, mặt hắn vui vẻ hẳn ra. Đang đi thì bất chợt nhìn thấy Hạ Bảo đang ngồi trong quán Cafe liền hào hứng bước vào. Nhưng lại nhận ra bên cạnh là Hạ Minh liền lên máu ghen tuông dù biết mình và Bảo Bảo chưa là gì của nhau. Hắn vội bước vào, đi tới chỗ hai người đang ngồi kéo một cái ghế lại gần và ngồi xuống. Hạ Minh thấy thế quay mặt sang hỏi:
"Làm cái trò gì vậy ? "
Hắn không thèm trả lời. Hạ Bảo quay sang thì nhận ra đó là cái kẻ mà cậu xem là vô lý nhất cái cuộc đời này. Cậu tròn mắt hỏi:
"Mạn Kiệt sao anh lại ở đây"
Hắn nhìn cậu rồi mỉm cười:
"Dễ thương quá"
Hạ Minh tức điên máu:
"Tránh ra cái thằng trời đánh này"
"Im lặng đi cái thằng này"
"A giỏi ha mày nói chuyện với ai đấy"
"Nói với anh đấy anh ơi"
Vừa dứt lời hắn quay sang tiếp tục nhìn Hạ Bảo với với ánh mắt trìu mềm. Hạ Minh tức điên lên liền kéo Hạ Bảo lại gần mình. Anh ôm lấy cậu. Cậu chưa kịp làm gì thì đã bị ôm Hạ Minh ôm trọn vào người. Mạn Kiệt bực mình đứng lên tách họ ra trước  sự dòm ngó của mọi người. Bảo Bảo bị hai người giành giật, kéo qua kéo lại. Cậu bực mình giật tay lại, không thèm nói lấy một câu mà bước ra khỏi   quán Cafe. Hai chàng trai thấy vậy liền chạy theo.
---------------Tại trường Quốc Tế---------------
Thầy Phong hoảng hốt khi bị Hoàng đẩy vào trong. Anh bước lùi lùi lại phía sau. Hoàng bước tới cười cười nham hiểm và rồi.... từ đằng sau cậu dơ ra một bịch đồ ăn. Anh ngớ người ra. Cậu nhìn anh hỏi:
"Thầy làm cái gì mà ngơ ra vậy"
Anh chấn tỉnh lại và nói:
"À à không có gì"
Cậu nói tiếp:
"Em biết thầy chưa ăn sáng, nên em mua. Hì hì thầy thấy em giỏi không"
"Cũng được"
"Xì"
Cậu kéo tay anh ngồi xuống và nói:

"Mặc dù ăn ở một nơi không đẹp cho lắm (phòng vệ sinh). Mà thôi ăn đi chứ không sẽ chết đói"
" Mà thầy nè lúc nghe tụi nó nói ai hôn cổ thầy có ngại không"
Bỗng đang ăn thì anh đỏ mặt lên, anh ngại quay mặt sang bên kia. Anh nói:
"Đương nhiên là ngại rồi"
"Thầy biết không thầy là người đầu tiên tự nguyện mua đồ ăn sáng cho đấy"
Anh quay sang thấy cậu thật sự thật lòng, không biết tại sao lúc đó anh lại đặt tay lên đầu tay xoa xoa nói:
"Cảm ơn nhiều"
Cậu cảm nhận được bàn tay anh nên cũng đỏ mặt nhưng trong lòng nhưng rất thích.
----------------Tại một khu phố----------------
Hai con người cãi lộn um sùm lên. Cả hai không ai nhận ra rằng Hạ Bảo đã đi dạo và bỏ xa cả hai. Cậu đi qua một   vào một trung tâm mua sắm thì trong đó đang tổ chức gì đó. Cậu đi qua thì bị chiếc đèn chiếu xuống. Cậu nhìn lên. Họ cất giọng:
"Vâng đây là thí sinh đặc biệt mà chúng ta lựa chọn ngẫu nhiên. Xin mời bạn lên sân khấu"
Cậu rụt rè không dám lên. MC liền bước xuống kéo lên. Cậu bước lên và nói nhỏ với MC:
"Thật sự em không biết hát"
MC quay sang:
"Em cứ hát đi. Tôi biết em được mà"
Cậu đành phải cầm mic và cất giọng lên:
You said "Why am I holding on baby"
I were never backtown, are you walking out of my life
Saying you really don't love me
Baby you don't mean that, you remember all that we had
I took it from granted that you loved me the same but I gotta keep on talking
Listen to my heartbeat-beat-beat
Saying do you love me-me-me
Hạ Minh và Mạn Kiệt đi tìm cậu thì nghe ai đó hát một tiếng hát rất hay và cực kì dễ thương. Hai người bước vào khu trung tâm thì đó là Hạ Bảo đang hát. Giọng hát vẫn cất lên:
But I'm lying here alone so I put you in a song beside my heartbeat-beat-beat
Giọng hát cất lên làm tất cả mọi người như đứng hình. Bởi vì giọng quá đẹp.
I know I haven't been the best lately
And I really know now I should give you all my time (yeah)
You really do deserve better
Gotta get you somehow, can we start overagain now?
I took it for granted that you loved me the same, but I gotta keep on talking
Listen to my heartbeat-beat-beat
Saying do you love me-me-me
But I'm lying here alone so I put you in a song beside my heartbeat-beat-beat
Why am I holding on baby
I were never backtown, are you walking out of my life
So listen to my heartbeat-beat-beat
Saying do you love me
Oh, saying do you love me
But I'm lying here alone so I put you in a song beside my heartbeat-beat-beat
Saying do you love me-me-me
But I'm lying here alone so I put you in a song beside my heartbeat-beat-beat  
Hát xong cậu che mặt vì xấu hổ. Nhưng tất cả mọi người vỗ tay và hét vang lên:
"Hay quá bạn ơi hay quá đi"
Cậu nghe vậy liền nở một nụ cười một nụ, một nụ cười làm tất cả mọi người điêu đứng quá dễ thương, thật sự quá đỗi dễ thương, quá đẹp. Hạ Minh và Mạn Kiệt thấy vậy liền cùng cất giọng:
"Nhìn thương quá cục cưng quá"
Cả hai nghe thấy đối phương nói vậy liền lườm liếc nhau. Rồi lại cải nhau. Cậu nhìn hai người thở dài mệt mỏi.
---------------Trường Quốc Tế-----------------
Hai thầy trò đang ăn thì bên ngoài có tiếng động:
"Uầy sao phòng vệ sinh lại khóa nhỉ"
Đó là giọng nữ. Thì ra đây là phòng vệ sinh nữ. Vì quá rối nên anh đã vào lộn phòng vệ nữ. Hai người rối cả lên, Hoàng nghĩ:
"Giờ sao đây ta, giờ ai cứu mình đây? A đúng rồi Hạ Minh đúng rồi"
Cậu lấy máy ra giọng. Đầu dây bên kia bắt máy cậu liền cất giọng:
" Người anh em cứu nhau cứu nhau"
Hạ Minh cất giọng:
"Thằng nào vậy để yên cho bố mày yên"
Rồi vang lên vài câu chửi của hai người:
" Chết đi thằng trời đánh"
"Còn lâu"
Rồi Hạ Minh cúp máy. Hoàng đơ ra. Cửa phòng sắp bị mở, cả hai rối lên. Dọn xong cái đống thức ăn trước rồi Phong kéo Hoàng một phòng vệ sinh để lánh nạn. Hai người đứng sát nhau đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Còn Hạ Bảo thấy hai người cứ như vậy cậu đi mua một ít đồ và bước tới Hạ Minh và nói:
"Anh hai cho em ít tiền"
"Đây của nhóc đây"
"Dạ em cảm ơn"
Rồi cậu bước tới bắt chiếc taxi. Rồi cả hai thấy vậy chạy theo nhưng thôi xong nàng đã đi xa rồi.
----------------------Hết chương -------------------
Ahihi thấy tệ quá viết tệ quá.
Comment nhé
Bài hát mình dùng là Heartbeat.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net