Đệ nhị thập nhất chương: Tình Thế Thay Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Hằng nghi ngờ nhìn cái này nhìn cái kia, cuối cùng cúi đầu nhìn chằm chằm bụng chính mình.

Ngao Tử Luân còn chưa có nghĩ ra nên nói như thế nào với Vương Hằng mới tốt, liền bước lên phía trước kéo Vương Hằng hướng trên núi đi đến, chỉ vào phong cảnh bốn phía, nói lãng sang chuyện khác, " Tiểu Hằng, xem hai cây liền cành kìa, thân thể đều triền cùng một chỗ, thật tương thân tương ái a, kiếp sau chúng ta cũng biến thành thụ có được không, như vậy vừa sinh ra chúng ta đã có thể ở cùng nhau, cho đến chết cũng không tách rời."

"...... Được." Thật sâu nhìn hai cây liền cành liếc mắt một cái, nghiêng đầu kéo kéo tóc mai trước ngực Ngao Tử Luân hỏi, " Cái kia Lê Hi vừa mới nói bảo......"

" A, ngươi xem hai con chim trên trời kìa, không biết có phải chim liền cánh hay không nha......"

Đối với nam nhân liên tục nói sang chuyện khác bên người, Vương Hằng rất bực mình, nếu không phải chú ý đến mặt mũi của Ngao Tử Luân, y đã sớm ngắt hắn hai cái rồi đá thêm mấy cái.

Đi tới Lệ Vân Giáo, đập vào mắt là những tòa nhà có hình dạng khác nhau, Lệ Vân Giáo không có kiến trúc huy hoàng, cột không điêu khắc tường không mài dũa, không có ngói long vân khảm ngọc lưu ly, chỉ có tiểu phòng vô cùng đơn giản lại ấm áp cảnh đẹp ý vui.

Thân Đồ Viêm Ngự vì hai người giải thích, giáo chúng Lệ Vân Giáo tính cách đều có chút quỷ dị kỳ nhân người lập dị, lúc vừa thành lập Lệ Vân Giáo, đều dựa theo ý muốn của chính họ xây dựng phòng ở, ai cũng không phục ai, sau mâu thuẫn càng ngày càng trở nên gay gắt giết hại tàn nhẫn, khi đó toàn bộ Minh Hoa Sơn ồn ào gà bay chó chạy, về sau thủ lĩnh tuyên bố, chính mình mà xây dựng phòng mình thích. Sau mỗi người mỗi xây phòng khác nhau, thành ra nhàn rỗi đến vô sự, lại nổi lên tranh cao thấp, xem ai xây phòng tốt nhất, tu sửa rồi kiến tạo, nói đến đây Viêm Ngự chỉ vào phòng ốc trước mặt nói, " Sau liền biến thành thế này."

" Đều rất đẹp." Vương Hằng cảm tưởng, này có thể sánh bằng nhà gỗ ở sơn trại hắn trước kia kiên cường hơn nhiều.

" Ngươi thích, trở về ta cho người xây càng đẹp hơn ." Ngao Tử Luân luôn không quên làm cho Vương Hằng vui lòng.

" Thiết ~~ tục nhân." Viêm Ngự châm chọc Ngao Tử Luân. " Đi theo ta, dẫn hai người nhìn một chút chỗ ở sau này."

" Cốc Mạch!" Lê Hi giương giọng hô. Lát sau một tiểu đồng đã chạy tới, tiểu đồng ước chừng mười một mười hai tuổi, lớn lên rất thích cười.

" Lê thiếu gia có chuyện gì vậy?"

" Mang hai vị khách nhân này đi xem phòng." Sau liền khom người ôm lấy Thân Đồ Viêm Ngự, nhảy hai cái lên một gian trúc ốc trên vách núi.

Lê Hi nhẹ nhàng đem Thân Đồ Viêm Ngự đặt ở trên giường, thân thủ bắt đầu xé rách quần áo trên người hắn, Viêm Ngự buồn bực đánh hắn, Lê Hi không chút để ý, một tay bắt lấy tay Viêm Ngự, tay kia không ngừng chiến đấu với y phục trên người Viêm Ngự. Có thể thấy động tác này đối vói Lê Hi rất quen thuộc, chỉ chốt lát đã đem toàn bộ quần áo trên người Viêm Ngự cởi xuống. Buông tay Viêm Ngự ra, kéo hắn đứng lên, nhìn từ đầu đến cuối, một tấc lại một tấc đánh giá thân mình Viêm Ngự.

Nhìn y phục bị xéo thành vải bố, Viêm Ngự tức giận hét lớn một tiếng, chỉ vào mũi Lê Hi mắng to, " Đây là bộ bạch y cuối cùng của ta !"

" Lần sau ta sẽ chú ý." Lê Hi há mồm đáp, đây là thói quen trước kia hình thành, lực chú ý của hắn hiện tại đều đặt trên người Viêm Ngự kiểm tra xem hắn có bị thương hay không ?

"Ngươi nói lần này là lần thứ mười rồi!" Viêm Ngự rống to với hắn.

Thấy trên người hắn thật sự không có thương tổn, Lê Hi mới yên tâm thở ra một hơi, ngẩng đầu thấy Viêm Ngự trừng mắt giận đối, Lê Hi ủy khuất bĩu môi, "Ngươi trước kia chưa bao giờ hung dữ với ta."

" Đó là trước kia ngươi thực ngoan, thực nghe lời, làm sao giống như bây giờ bá đạo!" Tức giận từ từ đi qua.

" Không có bá đạo, Viêm Ngự không cần dữ dằn với ta." Thân thủ ôm trụ thắt lưng Viêm Ngự, ủy khuất ở giữa cổ hắn cọ nhẹ.

Nhìn Lê Hi bộ dạng ủy khuất, Viêm Ngự không biết như thế nào chính là muốn phát hỏa, nghĩ xong vừa muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng thét chói tai thốt ra, " Nha ~~~ tay ngươi để chỗ nào vậy!"

Toàn thân Viêm Ngự không hề che đậy, Lê Hi ôm ôm liền nhốn nháo đứng lên, hai tay theo tấm lưng trơn truột của Viêm Ngự trượt xuống, một tay xoa kiều đồn Viêm Ngự, một tay mở ra khe hở trượt vào bên trong, nhẹ nhàng chạm vào địa phương đòi mạng kia.

" Viêm Ngự, ta muốn ."

" Ta không muốn, buông ra." Viêm Ngự giãy dụa lại giãy dụa, thủy chung không thể tách khỏi kìm hãm của Lê Hi.

Cuối cùng đem Viêm Ngự ôm lấy, hướng về phía giường, " Viêm Ngự, ta muốn ......Ta rất muốn ......"

" Lưu manh! Cầm thú!!@#¥%......" Kèm theo đủ loại chửi mắng thô tục, còn có tiếng rên rỉ nhợt nhạt không ngừng từ trong trúc ốc truyền ra ngoài. Nghe đến chi tổ làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

_____________*****_____________

Cốc Mạch mang theo hai người hướng phía trong đi đến, ven đường nhìn thấy đều là một bộ phồn hoa thịnh vượng như trong tranh, vài người thì cứ vội vội vàng vàng, vài người khác thì tụ tập lại nhàn thoại việc nhà, thong thả điềm đạm, phi thường phù hợp với cuộc sống điền viên, một chút cũng không lo địch nhân đến cửa nhà gây nguy hiểm.

" Năm gian này đều là khách phòng, không có người ở, các ngươi tùy tiện chọn đi." Cốc Mạch chỉ vào năm gian lầu các trước mặt nói.

" Quấy rầy rồi." Vương Hằng nói lời cảm tạ.

" Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi đây, không có việc gì có thể tới tìm ta ngoạn, ta ở tại kia." Cốc Mạch chỉ vào ngôi nhà đá nhỏ ở gần đấy, nói xong nhảy một cái thất tung biến mất.

" Hiển nhiên một đám người, ngay cả tiểu đồng cũng võ công cao như thế." Ngao Tử Luân tán thưởng. Cốc Mạch hô hấp nhẹ nhàng, hành tẩu nhanh nhẹn thoải mái, vừa thấy liền biết nội công không tầm thường.

Hai người chọn lầu các thứ nhất bên trái trọ lại , vào nhà, tìm được phòng tắm, liền cởi y phục, hảo hảo gội rửa bằng nước ấm, giảm bớt một thân mệt mỏi, sau Ngao Tử Luân ôm lấy Vương Hằng, đánh một giấc ngủ trưa ngọt ngào.

Những ngày tiếp đó có thể nói nhạt nhẽo nhàn nhã đến không thể nhạt nhẽo nhàn nhã hơn, hai người cùng giáo chúng Lệ Vân Giáo đánh thành một mảnh, mỗi ngày mỗi biến đổi cách thức chơi đùa, tinh thần và thể xác đều thả lỏng dốc sức hưởng thụ cuộc sống một phen. Trong môi trường sống ở đây thật dễ sa đọa, cho nên Lệ Vân Giáo đặt ra quy định, cứ mười ngày thì giáo chúng lại luận bàn [ đánh nhau?] một chút, mỗi hai mươi ngày lại ngấm ngầm mưu toan lẫn nhau, bởi vậy tại bầu không khí hun đúc này những người kia so với người hoàn mỹ còn hoàn mỹ hơn.

Hai người lên núi ước chừng tối mười hôm sau, chính phái tiêu diệt tà đồng minh sấn nguyệt hắc phong cao vụng trộm mò lên núi. Giáo chúng Lệ Vân Giáo đã sớm nhận được tin tức, tinh thần phấn khởi chờ ở trong tối, chờ những tiểu bạch thố kia đi vào hang sói. Mắt thấy nhân sĩ chính phái sắp lên đây, mắt thấy mình có thể hảo hảo chơi đùa một phen, đột nhiên trong đêm khuya yên tĩnh vang lên tiếng vỗ tay.

Ba ba ba ~~

Mọi người sửng sốt, bỗng nhiên tiếng kêu vang lên, nhân sĩ chính phái mắt đỏ lên tàn sát lẫn nhau, giáo chúng Lệ Vân Giáo không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn tình cảnh thể thảm trước mặt đều sửng sốt . Ước chừng nửa canh giờ sau, người cuối cùng cũng ngã xuống, trong bầu không khí tràn ngập và nồng nặc mùi máu tươi, thực làm người ta muốn nôn.

" Oa! Này nhất định là Tu La trận a!" Một người khoa trương hoảng sợ ra tiếng, mọi người lúc này mới bừng tỉnh lại, kinh nghi nhìn Tu La trận trước mắt.

" Có ai biết chuyện gì xảy ra không? Những người này như thế nào lại đột nhiên phát cuồng a ?"

" Không rõ lắm."

Một người tiến lên xem xét tử thi, xem nửa ngày cũng không phát hiện ra có gì khác thường, " Không có dấu hiệu trúng độc."

" Kỳ quái!" Giáo chúng Lệ Vân Giáo ngươi một lời ta một tiếng bàn luận đứng lên.

" Đúng rồi, vừa nãy là ai vỗ tay? "

" Không rõ lắm."

" Không biết."

" Là hướng bắc truyền đến ."

" Vừa rồi ai ẩn núp ở hướng bắc?"

" Ta núp gần đó, nhưng không có nhìn thấy ai cả?" Mọi người đều sôi nổi suy đoán 'Tiếng vỗ tay thần bí' này.

Khách phòng, nội các.

" Nôn ~~" Vương Hằng ghé vào chậu đồng phun tê tâm liệt phế. Vừa rồi ngửi được mùi máu tươi đột nhiên dạ dày liền khó chịu cuồn cuộn đứng lên, Ngao Tử Luân liền hấp tấp ôm người trở về.

Ngao Tử Luân vỗ nhẹ lưng y hỏi, " Thế nào? Đỡ hơn chưa?"

Vương Hằng nôn nửa ngày nhưng chỉ nôn ra một chút thủy chua xót, " Ta, nôn ~~"

Ói ra một trận bệnh trạng mới giảm bớt, Ngao Tử Luân giúp tình nhân nằm xuống giường, thu dọn uế vật, đối Vương Hằng nói, " Ngươi chờ ta một chút, ta rất nhanh sẽ trở về."

Ngao Tử Luân nói được làm được, chỉ trong thời gian chớp mắt hai cái, liền 'Vù' thoáng cái chạy trở về, còn cầm trong tay một túi lớn.

" Cầm cái gì trong tay vậy?"

" Ô mai, ăn vào sẽ không buồn nôn nữa." Ngao Tử Luân phân ra một nửa phóng tới người Vương Hằng, hắn ngồi ở bên giường đem người ôm vào trong lòng, cầm lấy một khỏa ô mai bỏ vào trong miệng người yêu.

" Thế nào? Được không?"

" Ân, không buồn nôn nữa."

" Cái này hảo, ăn nhiều một chút." Nghe vậy, tâm tư Ngao Tử Luân nãy giờ vướng ở cuống họng cuối cùng cũng hạ xuống như cũ.

" Ha ha......" Lại ăn một khỏa ô mai, Vương Hằng đột nhiên thổi phù một tiếng bật cười.

" Làm sao vậy, nghĩ đến chuyện gì vui vẻ à?"

" Ừm...Ta cái dạng này có khác gì lúc nữ nhân mang thai đâu?" Nói xong ngẩng đầu nhìn Ngao Tử Luân, ánh mắt hơi dao động, giống như đang chờ hắn nói cho hắn biết chuyện gì vậy.

Ngao Tử Luân cả kinh, dời ánh mắt, cười gượng một tiếng, nói, " Như thế nào có khả năng? " Mỗi khi đề cập đến vấn đề này, Ngao Tử Luân lúc nào cũng trở nên thực yếu đuối, lưỡng lự không dám nói thật với Vương Hằng. Có người nói tình yêu làm cho người ta biến ngốc, hiện tại Ngao Tử Luân đang lĩnh hội một loại ma lực kỳ diệu của tình yêu, tình yêu có ma lực làm cho người ta trở nên yếu đuối. Ngao Tử Luân đối với Vương Hằng yêu đến tận xương tủy, hắn sợ khi nói ra với Vương Hằng rằng, khi không có sự đồng ý của y đã tự ý làm cho y hoài đứa nhỏ, khiến y tức giận rời xa hắn. ( tg: tự làm tự chịu, đáng đời. NTL: nói cái gì vậy hả *nhuyễn kiếm léo sang*)

" Tái ăn chút."

Vương Hằng hạ mắt, lại nhét vào miệng mấy khỏa, trong lòng thầm mắng: Hừ! Bổn nam nhân, ngươi cho rằng ta ngu ngốc cái gì cũng không biết sao? Hừ! Chưa biết ai ngu xuẩn hơn a, tốt thôi, làm cho hắn lo lắng thêm mấy tháng nữa. Vương Hằng xấu xa nghĩ như thế.

" Vừa rồi đó là làm sao?" Vương Hằng giơ hai tay lên vỗ ba cái, ý bảo Ngao Tử Luân giải thích cho hắn một màn quỷ dị vừa rồi kia.

" Đáng đời, ai biểu những người đó có mắt không tròng đem ngươi bắt đi, ta chỉ là cho bọn họ một chút giáo huấn thôi. Lần đó ngươi bị bắt đi, thời điểm ta đi cứu ngươi có cấp những người đó hạ con rối hương, lúc rời đi ta đã hạ ám chỉ, khi bọn hắn lại nghe được ám chỉ sẽ Phong Ma mà tàn sát lẫn nhau. Cảm thấy ta tàn nhẫn không? "

Lại thả trong miệng khỏa ô mai, chua xót, hảo hảo ăn. Ngẩng đầu thấy tình nhân toàn thân khẩn trương, vẻ mặt chờ đợi nghe thẩm vấn cảm thấy rất buồn cười, này vẫn là cái kia Thánh Võ vương triều xảo trá một tay che trời hô mưa gọi gió giảo hoạt Vương gia sao? Thân thủ nhéo lỗ tai Ngao Tử Luân, nói: " Ta mệt, muốn ngủ, ngươi ôm ta."

"...... Nga, hảo!" Nhẹ nhàng giúp Vương Hằng thoát quần áo trên người, tái cởi y phục chính mình, xoay mình trên giường đem người bao ở trong ngực chặt chẽ. Hai người vô cùng thân thiết ôm nhau mà ngủ.

Ba tháng sau, Vương Hằng đã muốn có bầu bốn nguyệt, khi mặc quần áo vẫn có thể thấy nhô lên, cởi y phục ra càng thấy thêm rõ ràng. Vương Hằng biết rõ mình đang mang thai, bởi vậy mỗi ngày sẽ không yêu cầu Ngao Tử Luân bồi y luyện kiếm nữa. Mà ở ngoài viện bày ra một ghế nằm, kê lên một lớp đệm thật dày, nằm ở trên đó, hưởng thụ ánh mặt trời nhẹ nhàng.

" Cáp ~~" Phơi nắng một lúc đã muốn ngủ, Vương Hằng cũng không làm khó chính mình, nhắm mắt lại tiến vào màn đen ngọt ngào.

_____________*****_____________

" Vương gia, Hoàng Thượng thủ dụ." Một Hắc y nhân thương tích đầy người, sau khi đem thủ dụ của Hoàng Thượng giao cho Ngao Tử Luân, thì chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.

Tập Ảnh [ một trong bốn ám vệ bên người Ngao Tử Luân] dò xét hơi thở Hắc y nhân, mặt không chút thay đổi nói, " Đã chết."

Khoát tay làm cho Tập Ảnh đem Hắc y nhân đi mai táng, mới mở ra thủ dụ, sau khi xem qua sắc mặt Ngao Tử Luân xanh mét, cùng một chút lạnh lùng. Ngao Tử Luân tuy rằng là một Vương gia địa vị cao quý, nhưng chưa bao giờ xem những ám vệ bên người là nô tài cả, vì vậy hắn đưa thủ dụ cho bốn ám vệ truyền xem.

Ảnh Ca nói, " Vương gia hiện tại tình thế nghiêm trọng, chúng ta phải nhanh quay về kinh đi?"

" Không, lập tức thu thập đồ đạc, đi Đại Bắc Doanh trước." Ngao Tử Luân suy nghĩ một chút lại nói, " Ảnh Thương cùng Ảnh Ca lưu lại bảo vệ Vương Hằng, Tập Ảnh cùng Ảnh Tụng lập tức theo ta đi Đại Bắc Doanh trước."

" Vương gia, bên trong phản quân một phần tư là loạn thần tặc tử tiền triều, Vương công tử lại là...... Hay chúng ta đem y bắt lại, giả vờ giam lỏng, sau đó......"

" Câm miệng! Vương Hằng là người của ta, ta xem ai dám động đến y. Các ngươi đi trước, ta theo sau ngay."

Hiện tại tình thế phi thường ác liệt, Ngao Tử Luân không thể cũng không dám mang theo Vương Hằng trở về, một phần là vì thân phận của hai người, một phần là vì hắn có thể chắc chắn bảo đảm Vương Hằng lông tóc vô thương, bởi vậy quyết định đem Vương Hằng để lại Lệ Vân Giáo, tại đây y sẽ an toàn nhất. Đi vào nội các hai người trụ lại, xa xa nhìn đến vẻ mặt yên ổn khi ngủ của Vương, hắn không đành lòng đánh thức y dậy, hơn nữa hắn sợ sau khi đánh thức y sẽ luyến tiếc không muốn rời, nên dừng chân ở rất xa, nhìn Vương Hằng nửa ngày, mới xoay người rời đi, sau đến tìm Viêm Ngự dặn hắn hảo hảo chiếu cố Vương Hằng, nhắn nhủ một chút về Vương Hằng thích cái gì cũng như những việc cần chú ý, xong cưỡi ngựa ly khai.

Hết đệ nhị thập nhất chương

Quà 8/3 cho các nàng iu dấu của ta. Chúc các nàng nhận được thật nhiều quà nha ^.^ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net