Đệ thập bát chương: Vương Hằng Bị Bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Thị." Vương Hằng khẽ lên tiếng.

"Chủ nhân." Một hắc y nam tử liền xuất hiện ở phía sau Vương Hằng, sắc mặt nam tử thực trắng, giống như chưa từng tiếp xúc qua ánh mặt trời.

" Khi Ám giáp tiến vào, ám vệ của Tử Luân có phát hiện không?"

" Ba người bị đánh bất tỉnh , một người chạy thoát."

"Người chạy thoát kia có bắt được không?"

Nghe đến đây Thị đột nhiên nở nụ cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, "Bắt được."

Thấy thế, Vương Hằng nhẹ nhàng thở dài một hơi, " Chuyện của ngươi ta mặc kệ, nhưng phải chú ý có chừng mực."

" Vâng."

" Lui đi."

Nhìn một bàn thức ăn bổ thiện, thật sự là không có khẩu vị, đành uổng phí một phen tâm ý của Ngao Tử Luân vậy. Xem ra khoảng thời gian phải phơi bài mọi chuyện không còn xa mấy, không biết người nọ đến lúc đó sẽ có cảm tưởng thế nào...... Dù sao mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay.

____________*****___________

Tắm xong bằng nước lạnh, mái tóc dài do Ngao Tử Luân lười lau đi mà liên tục nhỏ giọt, mặc chúng nó rơi lên trên vai, trên lưng, thấm ướt cả y phục, may mắn bây giờ là giữa mùa hạ, bằng không với một người không biết chăm sóc như hắn đã sớm nhiễm phong hàn.

" Ngao công tử." Tề Bão Nguyệt ôm quyền thở dài.

"Tề công tử, ngươi làm sao vậy?" Tề Bão Nguyệt một thân áo trắng đầy dơ bẩn, trên mặt lại xanh tím lẫn lộn.

" Chỉ là cùng người khác đọa chiêu một chút, ha ha......" Tề Bão Nguyệt cười thật ôn hòa.

Hắn cái dạng này làm sao giống như đọa chiêu, rõ ràng là bị người ta đánh , vậy mà còn giúp người kia tìm cớ, thật không biết nên nói hắn là người khiêm tốn nhã nhặn có lễ, hay là nên nói hắn ngu ngốc đây, " Đây là thuốc trị thương, thoa một chút đi." Ngao Tử Luân từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ đưa cho Tề Bão Nguyệt.

" Đa tạ Ngao công tử, tại hạ trở về phòng sơ chỉnh một chút." Ngao Tử Luân gật đầu lui ra.

Tuy rằng vừa phải tắm bằng nước lạnh, thế nhưng cổ lửa nóng mạnh mẽ kia trong thân thể đều không có biến mất, nên Ngao Tử Luân định không tiến vào bên trong, trở vào trong ấy nói không chừng lại kề súng phát hỏa thì nguy, đành ở ngoài đại sảnh tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, vừa nghe tiểu khúc vừa thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.

Ước chừng thời gian một nén nhang, Vương Hằng chậm rãi đi ra. Nhìn hắn bước đi khó khăn, Ngao Tử Luân cười dài tiếp tục nhìn, ánh mắt lưu chuyển ở thắt lưng hắn trở xuống chân rồi vòng lên trên. Vương Hằng chậm rãi đi tới, chậm rãi kéo ghế ra, lại chậm rãi ngồi xuống.

" Rất khó chịu sao?"

Vương Hằng tức giận nhìn hắn một cái, nói, " Ngươi muốn hay không thử xem?"

" Tiểu Hằng ngươi đây là muốn khiêu chiến uy quyền của phu quân ta?"

" Đúng là miệng chó không thể phun được ngà voi."

" Hì hì......" Ngao Tử Luân vỗ vỗ chân chính mình, " Tiểu Hằng ta không ngại ngươi ngồi ở đây đâu."

" Ta ngại."

Ngao Tử Luân nghiêng đầu lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đột nhiên nói, "Tiểu Hằng, ngươi chờ một chút." Khẽ một bước, theo cửa sổ bay ra, hướng về một cái tiểu quán đang bày bán đồ trang sức bước nhanh đến đó, ném cho tiểu cô nương bán hàng kia một thỏi bạc, cầm hai cái đệm bông vải màu xanh nhạt đi lên.

Giúp Vương Hằng đứng dậy, đem hai cái đệm bằng bông vải đặt ở trên ghế dựa, sờ lên phi thường mềm mại dễ chịu, " Ngồi thử xem."

Dưới mông của một đại nam nhân lại đặt hai cái đệm, thấy thế nào cũng không được tự nhiên, Vương Hằng hơi ngượng ngùng, nhưng thấy vẻ mặt lấy lòng của Ngao Tử Luân, nên không đành lòng cự tuyệt, thẹn đỏ mặt ngồi xuống. Đệm làm bằng bông vải rất mềm lại dày, ngồi xuống phi thường thoải mái, gánh nặng giảm bớt không ít.

" Thế nào?"

"...... Ân." Vương Hằng khẽ lên tiếng.

"Thoải mái sao?"

" Ân." Thanh âm càng nhỏ, như tiếng muỗi kêu.

Ngao Tử Luân yêu nhất bộ dạng này của hắn, vui mừng cười ha ha, " Ha haa......"

Thấy thế, Vương Hằng cúi thấp đầu, thu lại bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc, mặt mày lạnh lùng cứng rắn lên, nhưng là vẫn mang theo vui sướng.

Hai người cùng nhau trò chuyện một lát, Ngao Tử Luân cảm thấy bên ngoài ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, là một ngày hảo du ngoạn, nếu không duyên cớ lại ở trong nhà thì có chút lãng phí, một ngày tốt như vậy dương nhiên là phải mang theo tình nhân tùy ý dạo chơi rồi, thế nhưng nghĩ đến Vương Hằng bây giờ hành động không tiện, liền cảm thấy chán nản.

Ngao Tử Luân ở trước mặt Vương Hằng chưa bao giờ che dấu tính tình của mình, cao hứng liền cười, mất hứng liền giận, cho nên thấy vẻ mặt hưởng thụ nhìn bên ngoài bầu trời của hắn, Vương Hằng liền biết hắn muốn đi ra ngoài du ngoạn, lại thấy hắn nhìn về phía chính mình, ngay sau đó vẻ mặt liền ảo não cùng lo lắng nhìn chằm chằm thắt lưng của y, Vương Hằng biết hắn muốn mang y đi ra ngoài lại sợ y chịu không nổi, làm cho chính mình ở trước mặt Ngao Tử Luân không biết làm sao.

" Đáng đời!" Vương Hằng có chút bất đồng tình với hắn.

Ngao Tử Luân mạnh mẽ đứng lên, tốc độ có chút nhanh, làm cho Vương Hằng cả kinh, " Làm sao vậy?"

" Chúng ta trở lên thượng dược một lần nữa đi, thượng nhiều lần vết thương sẽ mau lành hơn." Ngao Tử Luân kéo Vương Hằng hướng về tẩm cư, tuy rằng hắn một bộ dáng cấp bách không thể đợi được, nhưng khi kéo Vương Hằng đứng dậy lại rất nhẹ nhàng, cước bộ cũng rất chậm rãi. Vương Hằng không phải là đầu gỗ, đương nhiên có thể phát giác loại quan tâm rất nhỏ này của hắn, chỉ là cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào, ấm ấp dào dạt , lại một lần nữa hạ quyết tâm, nhất định phải cùng người này lưu luyến trọn đời.

" Đâu ra phương pháp này?"

" Là do thí nghiệm nhiều lần nên biết được." Ngao Tử Luân thuận miệng bịa chuyện.

Nghe vậy, hai mắt Vương Hằng nhíu lại, trong tĩnh mịch ẩn hàm tức giận, "Thí nghiệm? Ngươi từng thoa qua dược cho rất nhiều người?" Tuy Vương Hằng biết thân phận người này rất tôn quý, người hầu hạ bên người nhất định là không ít, trước kia hắn mặc dù để ý, nhưng chưa bao giờ nói ra, bời vì thứ nhất: hắn không có cái quyền lợi kia, thứ hai: mối ràng buộc và tình cảm của hai người trong lúc đó vẫn chưa sâu đậm lắm, nếu như vẫn truy hỏi hắn sự tình bình thường này nhất định sẽ làm cho Ngao Tử Luân ác cảm, vậy thì lấy đâu ra một Ngao Tử Luân yêu say đắm hắn như bây giờ.

Hai người hiện tại thật sự luyến ái lẫn nhau, quá khứ đã là quá khứ, cho nên Vương Hằng chưa từng có đề cập qua, nhưng mà không đề cập tới chứ không phải là đại biểu hắn không ngại, nói thật hắn đối khúc mắc này rất để ý. Nay nghe hắn nói như vậy, liền liên tưởng đến thân thể hắn từng ôm quá người khác, tay cũng giống như vậy sờ qua người khác, nơi đó cũng từng tiến vào thân thể người khác...... Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy phi thường ghê tởm. Vẻ mặt Vương Hằng tràn đầy chán ghét đẩy cái người đang vuốt ve ở trên người mình ra.

" Cách xa ta ra một chút!"

Nhìn trên mặt Vương Hằng không ngừng gia tăng chán ghét không che đậy, Ngao Tử Luân khó hiểu hỏi, " Làm sao vậy?"

" Ngươi trước kia có bao nhiêu người thị tẩm, nam hay nữ ?"

Vừa nghe Vương Hằng hỏi như vậy, Ngao Tử Luân nháy mắt hiểu được, người yêu đây là đang ghen tị đi, mặt mày vui vẻ trong nháy mắt liền thu lại, bắt đầu chăm chú đếm ngón tay, " Đại a đầu thông phòng có năm, tiểu đồng năm, hậu viện Tạng Hương Các có mấy người, chờ một chút, để ta điếm, ngày lễ trưởng thành đó mẫu thân tặng hai mĩ cơ, ca ca tặng ba người, tỷ tỷ tặng một tiểu đồng, còn có...... A! Đúng rồi, Hoán Hoa Các lớn nhất kinh thành Hỉ Mai cô nương cũng là hồng nhan tri kỷ của ta......"

Càng nói mặt Vương Hằng càng xanh, bất ngờ đánh cho cái người vẻ mặt đang đắc ý kia một quyền, phất tay áo căm giận rời đi, Ngao Tử Luân xoa bụng vội vàng đuổi theo, hắn biết mình vui đùa quá trớn rồi.

Vương Hằng thở gấp, tạm thời không muốn cùng hắn một chỗ, bởi vậy giãy dụa thực kịch liệt, Ngao Tử Luân không muốn làm hắn bị thương, muốn giữ người lại hơi có chút bó tay bó chân, hai người đang dây dưa khó phân thắng bại, thì bỗng Văn Chức Nghi xuất hiện ở ngõ nhỏ.

" Đây là làm sao vậy?" Văn Chức Nghi khó hiểu nhìn hai cái đại nam nhân thân – thể – quấn – quýt, cãi nhau sao?

Thân hình Ngao Tử Luân dừng lại, Vương Hằng bắt lấy khe hở thoát khỏi vòng tay của hắn, bước nhanh hai bước đến bên cạnh Văn Chức Nghi. Vương Hằng nhìn nhìn Ngao Tử Luân, lại nhìn nhìn mê luyến ẩn hàm trong mắt Văn Chức Nghi, chớp mắt đưa ra chủ ý, nâng cằm Văn Chức Nghi lên, ở trên trán nàng in lại dấu hôn, Văn Chức Nghi lập tức choáng váng, Ngao Tử Luân liền tức giận quát, " Trước mặt của ta cư nhiên dám câu dẫn người khác."

Vương Hằng cười khiêu khích, " Ý ngươi là nếu không có mặt của ngươi thì ta có thể câu dẫn người khác? " Vương Hằng nắm cả thắt lưng Văn Chức Nghi lách mình rời đi.

Nhìn ngõ nhỏ trống vắng, trong lòng Ngao Tử Luân cái kia khí a, này có tính là đem tảng đá đập chính chân mình không?

Ngầm đề khí đuổi theo.

____________*****_____________

" Tỉnh?" Thanh âm Thị lạnh như băng không có lên xuống, nhưng trong mắt lại tràn đầy dục niệm, cả người tản mác ra dày đặc hương vị dâm dục, tham lam nhìn chằm chằm người trên giường, ánh mắt kia hận không thể đem người đó ăn vào bụng.

" Ngươi là ai?" Người trên giường chậm rãi mở miệng, có thể là bởi vì thời gian dài không có mở miệng nói chuyện, nên thanh âm khàn khàn.

" Thị. Tên của ngươi?" Dương tay sờ lên môi người trên giường, hơi dùng sức vuốt ve, cho đến khi trở nên đỏ bừng. Sắc mặt người trên giường phi thường trắng, gần như trong suốt, bởi vậy khi đôi môi đỏ bừng hiện lên vô cùng bắt mắt, trong lòng lại nóng lên, ham muốn trên người Thị càng đậm thêm vài phần.

" Không...... Không có tên." Người trên giường chuyển động con mắt, khó hiểu vì sao mình lại ở trong này, hắn là phải đi theo bên người chủ tử mới đúng.

" Vì sao ta lại ở trong đây?" Người trên giường hỏi cái người tên Thị kia.

Thị liếm liếm môi, khóe miệng hơi cười, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ bừng người trên giường, cúi đầu cắn lên môi hắn, thẳng đến niếm được hương vị của máu mới buông ra, bình tĩnh nhìn đôi môi kia lại đỏ hơn một chút, trong lòng lại nhiệt vài phần, thanh âm khàn khàn nói, " Ngươi về sau kêu là Xích được không, ngươi đáp ứng rồi ta liền nói cho ngươi vì sao lại ở trong này."

" Xích? Ngươi muốn đặt tên cho ta?"

" Ân, xích, đỏ thẩm xích, thực thích hợp với ngươi, thích không?"

" Thích, vì sao ta lại ở trong này?"

" Ta nghĩ cùng ngươi làm [abc]." Tam lưỡng hạ kéo xuống áo lót đơn bạc của Xích, cúi người đặt trên người hắn, cả người Thị yêu dã dị thường.

Không bao lâu bên trong truyền ra tiếng gầm nhẹ cùng rên rỉ, âm thanh ái muội không dứt bên tai.

____________*****_____________

" Vương đại ca...... Ô ô...... Vương đại ca......"Văn Chức Nghi là tiểu cô nương mới ra khỏi nhà chưa từng gặp qua loại loại tình huống này, bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, nức nở không ngừng.

Lúc ấy Vương Hằng vì tức giận Ngao Tử Luân nên mới mang theo Văn Chức Nghi nhanh chóng rời đi, bởi vì trong lòng để ý những lời của Ngao Tử Luân, cho nên cũng không có tâm tình xem đường đi, lúc sau khi đầu óc khôi phục thanh tĩnh, thì hai người đã ở một rừng trúc xa lạ, Vương Hằng muốn giải sầu, nên cùng Văn Chức Nghi thưởng thức cảnh đẹp rừng trúc, ước chừng nửa canh giờ sau Vương Hằng phát hiện chung quanh bọn họ rất xa có rất nhiều người vây quanh, những người ở gần võ công cũng chỉ trên mức bình thường, Vương Hằng thoáng tính toán biết mình có thể toàn thân trở ra, vì không muốn phá hư tâm tình mới chuyển tốt của mình nên mới mặc kệ những người đó. Ai ngờ những người đó như thế đê tiện, còn chưa đánh đã phóng mê hương vào rừng trúc, Vương Hằng chỉ nghe không khí một trận ngọt ngào, đầu lập tức cháng váng trướng não, trước mắt tối sầm mất thần trí, tỉnh lại thì đã ở trong căn phòng nhỏ tối om này.

Mà sau khi tỉnh lại cũng không biết vì sao, bụng bắt đầu đau lợi hại, ẩn ẩn truỵ xuống. Văn Chức Nghi từ lúc tỉnh lại liền bắt đầu nức nở, Vương Hằng đã phiền lại thêm phiền, bụng đau càng thêm lợi hại. Vương Hằng không biết mình bị gì, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác không rõ, vội vàng vận chuyển nội lực, nội lực như một dòng nước ấm, chảy qua tứ chi cơ thể cuối cùng tập trung lại tại bụng, lúc này đau đơn mới thoáng giảm bớt. Vương Hằng không dám ngừng lại, liên tục ấm bụng.

Hết đệ thập bát chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net