Phiên ngoại 3: Ngày Tết Đoan Ngọ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì Ngao Tử Luân mỗi ngày 'Gian khổ phấn đấu', hai người liền nghênh đón cái đứa nhỏ thứ tư, hài tử này quý giá vô cùng, thiên hô vạn hoán mới đi ra, bởi vậy Vương Hằng rất thống khổ. Sau khi sinh đứa nhỏ thứ tư thân thể Vương Hằng liền suy sụp, thật vất vả dưỡng thân thể béo lên liền lập tức gầy yếu xuống. Có thể là do thời điểm khi sinh hài tử này Vương Hằng nhiễm phải phong hàn, cho nên sau khi sinh xong Vương Hằng liền nằm suốt ở trên giường, cho đến Tiểu Tứ một tuổi y mới có thể tạm xuống được giường.

" Đem Tiểu Tứ ôm đến đây." Vương Hằng hôm nay rất có tinh thần, đẩy đẩy Ngao Tử Luân, làm cho hắn đem Tiểu Tứ ôm lại đây. Đối với đứa nhỏ này Vương Hằng cảm thấy nó thua thiệt nhiều lắm, Kình Vũ cùng Kình Thương là tự mình y nuôi nấng được hai tháng, Tiểu Tam bởi vì ở bên ngoài có thai nên mang theo trên người suốt, nhưng chỉ riêng Tiểu Tứ này vừa ra sinh Vương Hằng liền bị bệnh, bởi vậy từ lúc Tiểu Tứ sinh ra đến bây giờ y cũng chưa từng ôm quá, trong lòng Vương Hằng đối này đứa nhỏ tràn đầy ray rứt.

Hơn nữa cũng do sinh đứa nhỏ này mà thân thể Vương Hằng mới suy sụp, cho nên từ đáy lòng Ngao Tử Luân liền đối với đứa nhỏ này vô pháp yêu mến, Vương Hằng không có ôm qua Tiểu Tứ, Ngao Tử Luân lại càng ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt một cái, bởi vậy Tiểu Tứ từ nhỏ là do bà vú cùng Ngao Kình Vũ, Ngao Kình Thương ẩm bồng mà lớn. Bây giờ nghe Vương Hằng muốn ôm Tiểu Tứ, mặt Ngao Tử Luân liền âm trầm xuống.

" Cho ta ôm Tiểu Tứ một cái, đi." Vương Hằng biết tính tình Ngao Tử Luân, tự nhiên cũng biết hắn không muốn gặp Tiểu Tứ, nhưng mặc kệ như thế nào đứa nhỏ là vô tội. Tiểu Tứ từ nhỏ không được phụ mẫu yêu thương qua, cho nên Vương Hằng cảm thấy sau này cần phải đối với hài tử này yêu thương nhiều hơn, chiều chuộng nhiều nhiều hơn nữa.

Đối với thỉnh cầu của Vương Hằng, Ngao Tử Luân cho tới bây giờ chưa bao giờ cự tuyệt, tuy rằng hắn cảm thấy Vương Hằng không cần thiết phải gặp Tiểu Tứ, nhưng vẫn đứng dậy rời đi, mang Tiểu Tứ tiến vào.

Trên mặt Ngao Tử Luân hơi hơi có chút chán ghét, dẫn theo Tiểu Tứ sau áo, đi vào. Nhìn đứa nhỏ bộ dáng nghẹn khuất, trong lòng Vương Hằng rất đau, dương tay tiếp được đứa nhỏ Ngao Tử Luân đẩy tới. Vương Hằng hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ, ngẩng đầu tức giận trừng Ngao Tử Luân, trừng đến lúc hắn sờ sờ cái mũi, mới trách mắng, " Nó là con của ngươi, không phải tiểu miêu tiểu cẩu! Ta xem ngươi đối với tiểu miêu tiểu cẩu còn có thể ôn hoà hơn, nhưng lại dùng khuôn mặt chán ghét như thế đối với con của mình, có phải tại vì đứa nhỏ này là do ta sinh ra nên ngươi mới chán ghét như vậy, không thích ngươi cứ việc nói thẳng!"

"Càn quấy."

" Tốt, ngươi mới gả cho ta bẩy năm liền chê ta phiền ! Không muốn ở cùng ta nữa ngươi cứ việc nói thẳng, bây giờ ta liền hưu ngươi." Vương Hằng nổi giận.

" Ta khi nào thì chê ngươi phiền , cố tình gây sự." Ngao Tử Luân xoa ấn đường, " Ngươi trước bớt giận, ta đi ra ngoài." Không muốn lại chọc tức Vương Hằng, Ngao Tử Luân đứng dậy rời đi. Hiện tại thân thể Vương Hằng vừa mới có chút khởi sắc, không nên động khí.

Thấy Ngao Tử Luân ly khai, tức giận trên mặt Vương Hằng liền lập tức biến mất, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Tứ trong lòng tò mò xem xét y, " Tiểu Trạch Trạch, thấy phụ thân lợi hại không?"

" Lợi hại...... Phụ vương cũng không dám cãi lại......" Trong mắt Tiểu Tứ lộ rõ sùng bái.

"Tiểu Tứ của ta hảo ngoan." Vương Hằng cúi đầu, ở trên khuôn mặt nộn nộn Tứ tiểu hôn a hôn a.

" Ha ha......" Tiểu Tứ được Vương Hằng hôn cười khanh khách.

" Tiểu Trạch Trạch không cần oán giận phụ vương của ngươi, tại hắn quá lo lắng cho ta thôi." Vương Hằng không muốn Ngao Tử Luân cùng đứa nhỏ về sau xuất hiện ngăn cách.

" Không có, bà vú nói, phụ vương chán ghét ta là bởi vì ta làm cho phụ thân chịu tội , hết thảy đều là lỗi của Tiểu Tứ, Tiểu Tứ không oán giận phụ vương ." Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Tứ ảm đạm xuống dưới.

" Đừng nghe bà vú ngươi nói bừa, phụ vương ngươi mới không chán ghét ngươi á. Nhớ rõ lúc trước thời điểm phụ thân hoài thai ngươi, phụ vương ngươi cao hứng đến ngậm không được miệng , mỗi ngày đều phải sờ sờ bụng của ta, hỏi ta Tiểu Tứ khi nào mới sinh ra a? Tiểu Tứ lớn lên giống ai nào? Tiểu Tứ...... Còn có cái tên Tiểu Tứ này chính là do phụ vương ngươi nẩy lên, thật ra phụ vương ngươi cũng rất vui sướng khi có ngươi a."

" Thật sao?"

" Thật. Tiểu Tứ không tin phụ thân?" Vương Hằng điểm cái mũi Tiểu Tứ.

" Tin."

Sẳn hôm nay tinh lực dồi dào, Vương Hằng đem bà vú Tiểu Tứ đuổi ra phủ, khiến cho nàng khua môi múa mép một phen. Cũng gọi quản gia tới, chỉ thị rõ ràng từ đây về sau, mặc kệ là ai trong vương phủ ăn nói bậy bạ đều bị phạt bốn mươi gậy, đuổi khỏi vương phủ. Mệnh lệnh vừa truyền xuống, liền áp dụng ngay lên mấy người bình thường thích khua môi múa mép, chiêu giết gà dọa khỉ này làm cho vương phủ về sau yên ổn không ít.

Buổi tối, Ngao Tử Luân trở về.

" Đã trở lại? Như thế nào một thân mùi rượu?" Vương Hằng chán ghét nhăn mặt che mũi.

Ngao Tử Luân nâng lên cánh tay ngửi ngửi, " Còn ngửi thấy sao? Thời điểm khi trở về ta đã tắm rửa qua, hương vị vẫn rất nặng sao? Ta lại đi gột rửa." Xuyên qua bình phong, xuống bể tẩy trừ.

Ngao Tử Luân ở trong nước hương hoa ngâm mình rất lâu mới đi ra, mùi rượu cũng tiêu tán vô tung vô tích, làn da ẩn ẩn mang theo một cỗ hương khí, nhàn nhạt thơm mát rất dễ chịu.

" Biến thơm." Vương Hằng nghiêng đầu ở trên mặt Ngao Tử Luân in lại dấu hôn.

Nhìn Vương Hằng mặt mày mỏi mệt, trong lòng Ngao Tử Luân tràn đầy đau xót, " Về sau mệt mỏi liền đi ngủ, không cần chờ ta." Dời gối đầu sau lưng Vương Hằng, nhẹ nhàng mà đưa y đặt ở trên giường, xoay người nằm ở bên cạnh, vây trụ y, thỉnh thoảng ở trên môi trên trán Vương Hằng in lại dấu hôn.

" Ngủ đi." Ngao Tử Luân ôm chặt người trong lòng.

" Không được để tâm vào chuyện vụn vặt nữa." Vương Hằng cầm lấy tay Ngao Tử Luân, đặt ở bên môi cắn xuống một ngụm.

" Hằng nhi, ta......"

" Ta mang thai khốn khổ thế, là vì trước khi sinh Tiểu Tứ không có quá chú ý thân thể, nhiễm phải phong hàn, cùng ngươi không có quan hệ gì, không cần đem tất cả sai lầm đặt ở trên người, nhìn ngươi tự trách như vậy trong lòng ta cũng rất khó chịu."

" Ta không nên để ngươi mang thai ."

" Còn để tâm vào chuyện vụn vặt!"'Ba' một tiếng Vương Hằng ở trên trán Ngao Tử Luân vỗ một cái.

"Bốn đứa nhỏ này ta đều yêu thích, ngươi nói như vậy bọn nhỏ sẽ thực thương tâm ....... Khoan?! Hèn chi, từ sau khi ta sinh Tiểu Tứ ngươi liền không có chạm qua ta, ta còn nghĩ là do ngươi phiền chán ta, nguyên lai mấu chốt là đây."

" Phiền chán ngươi? Làm sao có khả năng này!" Ngao Tử Luân trách móc, mà Vương Hằng lấy lí do thoái thác này thật chẳng ăn đâu vào đâu.

" Về sau không được tái để tâm vào chuyện vụn vặt." Vương Hằng nhắc lại, " Còn có không được chán ghét Tiểu Tứ."

Ngao Tử Luân cầm lấy tay Vương Hằng, mười ngón giao nhau, dừng một chút mới nói "....... Được."

____________*****_____________

Vương Hằng mỗi ngày dược thiện, đều dung thức ăn bổ dưỡng nhất, bây giờ Tiểu Tứ đã ba tuổi, Ngao Kình Vũ cùng Ngao Kình Thương tám tuổi, Vương Hạo Hiên bảy tuổi. Tiểu Tứ giọng nói thật ngọt ngào, tựa như mật đường, mà cũng bởi vì hắn giống Vương Hằng nhất, dĩ nhiên hiện tại là tâm can bảo bối của Ngao Tử Luân. Cho dù Tiểu Tứ muốn sao trên trời, Ngao Tử Luân cũng sẽ không chút do dự vì hắn hái xuống, mà Tiểu Tứ cũng dính chặt lấy Ngao Tử Luân.

Ngày mai là tết Đoan Ngọ, cũng là sinh thần của Ngao Tử Luân, mấy ngày hôm trước liền bận bịu, hôm nay càng náo nhiệt.

Tứ thế tử Ngao Kình Trạch lại rất buồn rầu, bởi vì ngày mai là sinh thần phụ vương hắn thích nhất, nhưng cho đến bây giờ hắn còn chưa có tìm ra được lễ vật thích hợp. Ngao Kình Trạch ngồi trên ghế đá nhỏ, nắm chặt tay, lông mày nhăn cả lại, buồn rầu a buồn rầu!

" Tứ nhi, làm sao vậy?" Ngao Kình Vũ theo giáo trường phía trước đi đến, vừa vặn thấy một màn như vậy. Đi tới, nhu nhu mái tóc mềm mại của Ngao Kình Trạch.

" Đại ca, mời ngồi." Lôi kéo Ngao Kình Vũ ngồi xuống, Tiểu Tứ chạy nhanh nhảy xuống ghế đá nhỏ, chân tay cùng sử dụng bò lên người Ngao Kình Vũ, ngồi ở trên đùi hắn, hai chân duỗi xuống đung đưa a đung đưa.

" Tứ nhi, chuyện gì buồn rầu như thế?" Ngao Kình Vũ tuy chỉ là đứa bé tám tuổi, thân mình cũng thực đơn bạc, nhưng không biết vì sao lại có cảm giác rất an toàn, trong bốn huynh đệ, mặc kệ ba người kia có chuyện gì cũng đều tìm đến hắn thương lượng.

" Đại ca, ngày mai chính là sinh thần của phụ vương, nhưng cho đến bây giờ đệ vẫn chưa nghĩ ra nên tặng phụ vương lễ vật gì mới tốt, đại ca, huynh nghĩ ra nên tặng lễ vật gì chưa?"

" Nghĩ ra rồi." Ngao Kình Vũ sờ sờ đầu Ngao Kình Trạch tiếp tục nói, " Tứ nhi, lễ vật là quý ở tấm lòng, không phải vì nó quý giá hay hoa lệ, chỉ cần làm cho phụ vương nhìn ra tâm ý của đệ, phụ vương sẽ vui lòng . Cổ nhân cũng có câu cửa miệng 'lễ khinh tình ý trọng' sao.

" 'Lễ khinh tình ý trọng', những lời này là để dùng như thế sao?"

" Ân."

Ngao Kình Trạch cau mày nghĩ a nghĩ a, đột nhiên mặt mày hớn hở, " A! Đại ca ta nghĩ ra nên tặng phụ vương cái gì rồi." Ngao Kình Trạch nhảy xuống chân Ngao Kình Vũ, vui vẻ chạy đi.

Trong những ngày bận rộn rất nhanh đã đến tết Đoan Ngọ. Bởi vì hôm nay là sinh thần Ngao Tử Luân, cho nên Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng Thái Hậu đều đến vương phủ, cùng toàn gia Ngao Tử Luân chúc mừng Đoan Ngọ.

Thái Hậu đối với bốn nhi tử nhà Ngao Tử Luân này là đau đến tâm khảm , một người tiếp một người gọi đến bên người, hết hôn lại thân, bế lại ôm, nhiệt tình hăng hái làm cho bốn đứa nhỏ không biết nên ứng phó như thế nào, trừ bỏ cười ngọt ngào vẫn là cười ngọt ngào.

Hoàng Thượng hôm nay đến còn mang theo cả đại hoàng tử, đại hoàng tử tên là Ngao Viêm Nghiêu, năm nay cũng tám tuổi, sinh thần chỉ nhỏ hơn Ngao Kình Vũ cùng Ngao Kình Thương hai tháng. Ngao Viêm Nghiêu rất nhu thuận, có thể bởi vì cách giáo dục cứng rắn của thái tử, cho nên mỗi tiếng nói cử động của y đều rất hoàn mỹ, đứa nhỏ như vậy cũng sẽ không có thời thơ ấu đáng nói cùng hạnh phúc đi. Tuổi còn nhỏ liền phải như vậy, Ngao Kình Vũ đối với người này có chút đau lòng, bởi vậy mặc kệ làm cái gì đều kêu y đến, mà mỗi khi nhìn y tươi cười mình cũng cao hứng theo. Cái chính là Ngao Viêm Nghiêu trừ bỏ ở bên cạnh hắn mới thoáng thả lỏng thân người, còn ở trước mắt người khác y luôn buộc chặt tinh thần cùng khuôn mặt nhỏ nhắn lại, bởi vậy Ngao Viêm Nghiêu cùng Ngao Kình Vũ có chút hơi thân thiết.

Buổi tối, ở trong viện bố trí một cái bàn tròn nhỏ, Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Tử Luân, Vương Hằng, Ngao Kình Vũ, Ngao Kình Thương, Ngao Viêm Nghiêu, Vương Hạo Hiên, Ngao Kình Trạch ngồi vây quanh bàn tròn. Mọi người cười nói vui vẻ, không chút gò bó, bầu không khí ấm áp không khác gì một gia đình bình thường.

Sau đó là vì sinh thần của Ngao Tử Luân, Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu mỗi người tặng Ngao Tử Luân một cái lễ vật hiếm lạ, Ngao Kình Vũ múa một bộ kiếm pháp, Ngao Kình Vũ là một kỳ tài luyện võ, khiến Ngao Tử Luân rất hân hoan. Ngao Kình Thương đưa cho hắn một bình ngọc nhỏ, Ngao Kình Thương còn tuyên bố hắn chắc chắn sẽ thích, đưa xong còn hướng về phía Ngao Tử Luân nháy mắt, hai người không cần nói cũng biết nở nụ cười. Ngao Viêm Nghiêu đưa cho Ngao Tử Luân một bản đồ, y còn ngang nhiên nói, khi Ngao Tử Luân còn sinh thời nhất định sẽ làm cho kỵ binh của Thánh Võ giẫm lên các khu vực trên bản đồ này, đến lúc đó thỉnh Ngao Tử Luân mang theo Vương Hằng du ngoạn khắp các địa phương mà trên tấm bản đồ này sở hữu. Nghe vậy Ngao Tử Luân rất vui mừng, hô to Thánh Võ chi hưng!

Vương Hạo Hiên là đứa nhỏ có tính cách tối trầm mặc nhất, bình thường luôn vô thanh vô tức, trừ phi bị làm cho nóng nảy, mới có thể nảy sinh ác độc, mà hắn càng kìm nén thì khí thế càng bức người, liền ngay cả Ngao Kình Vũ cũng không khống chế được hắn. Trong bốn đứa nhỏ, hắn lớn lên là giống Ngao Tử Luân nhất, giống như một cái khuôn mẫu đút ra, tuy nói Vương Hằng đối Tiểu Tứ mang áy náy, nên cực sủng ái Tiểu Tứ, nhưng trong bốn đứa nhỏ người y hiểu rõ nhất kỳ thật là Vương Hạo Hiên, mà Vương Hạo Hiên cũng chỉ thân thiết mỗi Vương Hằng. Vương Hạo Hiên tiến lên đưa cho Ngao Tử Luân một quyển 'hiếu kinh' tự tay viết, Ngao Tử Luân nhìn hắn hiếu thuận khen ngợi một chút, Vương Hạo Hiên cũng chỉ cười nhạt.

Cuối cùng là Ngao Kình Trạch, Ngao Kình Trạch vui vẻ chạy đến bên người Vương Hằng, nói rất nhiều truyện cười, khiến Vương Hằng thoải mái cười to.

" Phụ vương, lễ vật này người thích chứ?" Trong đầu Ngao Kình Trạch chỉ có thể nghĩ ra cái này hảo.

" Thích, thích!" Ngao Tử Luân ôm Tiểu Tứ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hôn vài cái.

Lễ vật Vương Hằng thần bí nhất, vẫy tay làm cho Ngao Tử Luân đưa lỗ tai lại đấy. Ngao Tử Luân nghe xong thân mình đều linh hoạt đứng lên, giống như mưa rào giữa mùa hạ, tinh thần tăng lên gấp bội!

Cả nhà hân hoan vui mừng chúc tết Đoan Ngọ, sau khi cả nhà ăn cơm xong, Ngao Tử Luân ngồi ở cuối bàn ôm lấy Vương Hằng, giống như bay hướng Tử Uyển chạy đi.

Cuối cùng sau ba năm Ngao Tử Luân cũng có thể hảo hảo mà yêu thương Vương Hằng, Ngao Tử Luân cuống cuồng lên giống như một tên mao đầu tiểu tử. Dùng Mân Côi cao Ngao Kình Thương đưa cho thoa vào dũng đạo lửa nóng đã ướt át kia, Ngao Tử Luân nâng thắt lưng Vương Hằng lên thành kính tiến vào thân thể y.

Ân ái triền miên, tình yêu trong lòng Ngao Tử Luân càng thêm sâu đậm, sâu đến không thấy đái, đậm đến có thể hủy đi tất cả trên thế gian.

Hết phiên ngoại 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net