Chương 6: Em tên Tần Mộc Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Mộc Du bé nhỏ được đại thái tử cho ngồi lên đùi của hắn, áo choàng được phủ kín đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con lộ ra bên ngoài, những đám mây bồng bềnh ở dưới chân đang được các tiên nữ thướt tha lướt qua. Cậu còn cảm nhận rõ từng ánh mắt cảnh giác mà các thần quan, thần võ đang nhìn cho mình.

Vậy mà Lãnh Thiên Lăng vẫn bình thản đặt bé con Tần Mộc Du ngồi ở trong lòng, liên tục xoa lưng trấn an cậu.

Tam thái tử Lãnh Thiên Dạ Hiên ngồi ở bên tay trái, ban nãy vừa chứng kiến sức mạnh của nhóc tuổi quỷ này liền có chút cảm thấy vị. Y cầm chiếc quạt phẩy phẩy vài cái, mỉm cười nói với đại ca.

"Đại ca! Nhóc con này sức mạnh khủng khiếp đến như vậy càng để lâu càng nguy hiểm. Huynh đang có dự tính riêng, định âm thầm giết nó sao?"

Nghe tam thái tử nói sẽ giết mình, cơ thể của Tần Mộc Du run lên bần bật. Tà khí trong người cũng có vài tầng mỏng manh len lỏi qua lớp áo. Lãnh Thiên Lăng nhìn em trai, chỉ bình tĩnh thốt ra vài câu.

"Thay vì cứ xuống trần gian rong chơi thì em nên ở trên thiên đình học hỏi nhiều hơn"

Lãnh Thiên Dạ Hiên bị anh trai mắng đành bĩu môi không nói nữa, nhấp một ngụm rượu để quên sầu vậy.

Tính tình anh cả lúc nào cũng trầm lặng ít nói, Lãnh Thiên Phiên là người thông minh. Nhìn Thiên Lăng không màn đến mặt mũi bảo vệ đứa bé kia thì cũng ngầm hiểu ý, không hề hỏi thâm bất kì câu nào.

Cho đến lúc Lãnh Thiên Tử xuất hiện tất cả đã chuẩn bị xong. Dường như người đứng ở trên cao cũng đã biết chuyện sẽ có một tiểu quỷ rất mạnh đến đây cho nên lúc đi ngang qua bàn tiệc của diêm vương Sát Gian Nam nói nhỏ một câu.

"Này! Tôi cho cháu ông lên đây xem múa lân rồi. Chuyện lần trước tôi xuống trần gian mượn tiền ông đánh bài ông đừng đòi tôi nữa nhé. Xem như trao đổi hai bên cùng có lợi"

Sát Gian Nam nhìn ngọc hoàng một cách ghét bỏ. Nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

"Mẹ nó! Lão giào chết tiệt mất nết"

Ngọc hoàng giả vờ không ngờ thấy suy nghĩ của ai đó, tiến đến gần chỗ của Tần Mộc Du rồi vươn tay xoa xoa đầu bé con, tiện tay truyền chút pháp lực bảo vệ để mọi thần tiên trong buổi tiệc có thể vui vẻ chơi đùa mà không bị ảnh hưởng.

Buổi tiệc bắt đầu bằng những màn múa của tiên nữ, trong khi ai cũng đang say sưa uống rượu ngắm tiên thì Thiên Lăng luôn nhìn thấy một cái tay nhỏ bé cứ thậm thụt chui ra rồi lại rúc vào. Bàn tay nhỏ bé dường như không đủ dài để vươn đến lấy trái quýt ở trên bàn.

Lãnh Thiên Lăng nhìn dáng vẻ như ăn trộm của cậu liền có chút buồn cười. Bàn tay hắn nhanh chóng cầm lấy trái quýt, còn giúp cậu lột vỏ.

"Cho nhóc!"

Một quả quýt đã được lột sạch vỏ, múi quýt căng mọng nước được đưa đến trước mặt cậu. Tần Mộc Du ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo tròn tròn lộ ra vẻ ngây thơ. Run rẩy hồi hộp nói.

"Cho...cho đệ thật sao?"

Lãnh Thiên Lăng gật đầu đáp.

"Ta không thích lừa con nít"

Nghe được lời thái tử nói, tiểu quỷ run rẩy nhận lấy quả quýt. Còn là vừa ăn vừa khóc, lần đầu tiên cảm nhận được hương vị tươi ngon. Tần Mộc Du cảm thấy thật sự quá hạnh phúc.

Ăn hết quả quýt, Tần Mộc Du chỉ trái cây được đặt trên bàn. Lớn gan hỏi.

"Đệ...đệ có thể mang thêm mấy thứ này về không. Để dành về địa phủ ăn, ở địa phủ không thể ăn những thứ này"

Lãnh Thiên Lăng nhíu chặt mày, nhẹ nhàng hỏi.

"Ở địa phủ những kẻ khác đối xử với đệ không tốt sao?"

Tần Mộc Du ngoan ngoãn lắc đầu, vừa nhai chiếc bánh trung thu được Thiên Lăng đút cho vừa đáp.

"Ở địa phủ rất tốt, nhưng mà mọi người rất sợ đệ. Mấy anh quỷ ở địa phủ chỉ cần đến gần đệ đều tan biến. Các quỷ đều sợ hãi đến gần đệ nên đệ không có ai chơi cùng. Hơn nữa mỗi ngày đệ đều phải ở trong Xích Linh, nơi đó đệ mới không thể làm hại địa phủ. Thức ăn do Mạnh Bà nấu dở quá, mỗi ngày đệ thà ăn thằn lằn hoặc rắn sống còn hơn..."

Lãnh Thiên Lăng khoé môi giật liên hồi, danh bất hư truyền nấu ăn dở tệ nhất địa phủ hay thiên đình đúng là nên trao cho Mạnh Bà. Đến cả quỷ con thà ăn rắn sống còn hơn ăn thức ăn Mạnh Bà nấu.  Bảo sao mọi người uống nước canh Mạnh Bà nấu xong liền đi đầu thai mà không nhớ gì, có lẽ là vì dở quá nên uống xong mất trí luôn không?"

"Ngon quá..."

Âm thanh non nớt của Tần Mộc Du vang lên thành công kéo Thiên Lăng về thực tại. Nhìn bé con xong còn mút tay, hắn trong lòng cảm thấy có một chút gì đó kì lạ. Nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé trong lòng, thái tử nổi tiếng lạnh lùng bây giờ lại trở nên ôn nhu nói.

"Không cần lo lắng, sau này huynh sẽ luôn đến thăm đệ. Còn mang cho đệ nhiều thức ăn ngon có được không?"

Tần Mộc Du nở nụ cười, là nụ cười hồn nhiên và hạnh phúc đến lạ. Mà Lãnh Thiên Lăng chỉ vì một lời hứa, mà qua bao nghìn năm vẫn ở bên tiểu quỷ này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net