Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Nam vào tháng sáu đất trời đẹp như họa.

Nơi Hàng Châu đệ nhất phồn hoa chính là trên Tây Hồ, thuyền tranh qua lại, tiếng sáo trúc theo gió thoang thoảng  quanh mặt hồ, làn gió thơm mát vương vấn khiến nhiều du khách say mê.

Nhưng hôm nay nơi khiến du khách vội vã phóng tầm nhìn thưởng thức không phải là hoa sen chập chờn trên mặt nước, mà là một vị bạch y thư sinh đứng ở mũi thuyền tranh đang nhẹ nhàng lướt trên hồ.

Hắn một thân bạch y nhìn không ra chất liệu, tóc dài ngang lưng không buộc lại, hợp với tay áo cùng tung bay trong gió... bộ dáng tiêu sái phong lưu khó thành lời, cả người thanh mảnh tựa tiên nhân hạ trần khiến cho hàng loạt nam nữ thế tục nhìn đến choáng váng.

Nhưng hắn lại bất vi sở động tựa như đã sớm quen với chuyện trở thành tiêu điểm của mọi người, ngoảnh đầu nói chuyện cùng tiểu tư phía sau.

"Ta nói Tiểu Nguyệt, 'Bộ Diêu công' sư phụ dạy quả nhiên lợi hại. Ngươi xem ta ở đầu thuyền đứng đã nửa canh giờ, ngay cả một chút chao đảo cũng không có. "

Tựa hồ vô cùng đắc ý với bản thân, hắn quay đầu nhẹ nhàng cười với gã tiểu tư.

Nhất thời, có thể nói ngay cả tiên cảnh Tây Hồ lúc này cũng phải lu mờ.

"A.... " Này không liên quan đến tiếng cười của hắn, chợt nghe từ thuyền bên cạnh truyền đến một trận kinh hô.

Nguyên lai một người mập mạp tham lam muốn lại gần thuyền tú sắc để nhìn không cẩn thận ngã xuống nước, dẫn tới xung quanh từng đợt tiếng cười đầy thâm ý.

"Hôm nay cuối cùng cũng rõ Hán Đế vì sao ngay cả túi tiền cũng thưởng cho nam sủng rồi, nguyên lai là có nam nhân khuynh quốc khuynh thành như thế này. " - Một người mặc trang phục thư sinh nhẹ giọng cảm thán với đồng bạn bên cạnh.

Lại bị một ánh nhìn lạnh thấu xương dọa sợ đến ngậm miệng.

"Lớn mật!" Còn chưa thấy rõ thanh âm từ đâu, một đạo thanh ảnh đã bay trên không mà đến.

Nháy mắt, chỉ thấy búi tóc trên đầu nam tử vừa lên tiếng kia chợt biến mất ... quay đầu lại nhìn, liền thấy tiểu tư thanh tú được xưng là Tiểu Nguyệt kia đang cầm trên tay.

"Nha ..." Tiếng kinh hô của quần chúng nổi lên tứ phía, cũng không người nào còn dám nghị luận cái gì nam sắc mê người nữa.

Mỹ nam kia phất tay áo một cái:

"Tiểu Nguyệt, trở lại thuyền... mau đem cái thứ dơ bẩn kia ném đi ... "

Vừa cất tiếng nói, thân ảnh của hắn đã không ở đầu thuyền, thoáng một cái đã lại tiến trở lại khoang thuyền.

Đem búi tóc kia ném xuống nước, Tiểu Nguyệt đe dọa nhìn tứ phía một cái, tận đến khi tứ phía đều trở nên tĩnh lặng, hắn mới mang vẻ mặt lạnh lùng tiêu sái tiến vào trong khoang thuyền.

"Haizz——" thấy không còn mỹ nam để nhìn, mọi người phát ra tiếng than thất vọng xen lẫn sợ hãi, trơ mắt nhìn chiếc thuyền tranh khiến kẻ khác khiếp sợ nọ nhanh chóng rời đi.

"Tiểu Nguyệt, còn có cái gì mới mẻ chưa chơi không?"

Thấy Tiểu Nguyệt trở về khoang thuyền, mỹ nam miễn cưỡng dựa vào sập lên tiếng nói. Thanh âm cũng lộ ra vẻ trong trẻo, phảng phất như tích hợp toàn bộ nét đẹp của thiên địa.

"Khởi bẩm bệ hạ ... kế hoạch hành hiệp trượng nghĩa của lần du ngoạn này còn chưa hoàn hành." Tiểu Nguyệt tất cung tất kính khom lưng đáp.

Không sai... nam tử tư sắc chấn động mọi người này chính là đương kim thánh thượng ...Tĩnh Tông hoàng đế bệ hạ. Bởi vì lớn lên quá mức xinh đẹp, lúc hắn thượng triều cũng buông rèm, cho nên cũng không có lời đồn kỳ quái nào từ trong kinh truyền ra.

Mà tiểu tư được xưng là Tiểu Nguyệt chính là ái tướng kiêm sư huynh của hắn ... vốn cũng là hộ quốc đại tướng Mộc Nguyệt.

"Hiệp nghĩa hả ... làm cái gì thì tốt đây?" Bày ra bộ dáng khổ sở suy nghĩ, Hiên Viên Tĩnh vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Mộc Nguyệt ở bên cạnh mở miệng:

"Bệ hạ, thần nghe nói gần đây ngoại thành Hàng Châu gần núi Lộ Thương có nhiều nữ tử xinh đẹp bị mất tích, không biết bệ hạ ..." dò xét nhìn tử khuôn mặt thanh lệ không tầm thường, Mộc Nguyệt không ngoài dự đoán thấy được thần sắc hứng thú.

Sau giờ ngọ dưới núi Lộ Thương.

Một đôi nữ tử vịn nhau song song đi dưới tán cây trong đường núi, nữ tử có thân hình cao hơn đeo khăn che mặt không cách nào nhìn rõ khuôn mặt, nữ tử thấp hơn một chút lớn lên mi thanh mục tú, mặc một bộ áo lụa màu đỏ.

"Ai nha, Nguyệt Nhi à, hôm nay sao lại nóng như vậy? Lúc nào mới có thể đến được thành đây?"

Thanh âm yêu kiều... nữ tử mặc bộ thanh sam nói chuyện, thân hình yểu điệu lại có chút hơi cao, lả lướt bước đi, một bộ phong thái tiểu thư khuê các.

"Tiểu thư, sắp tới rồi." Nữ tử bị gọi là Nguyệt Nhi vẻ mặt thanh tú nhưng lại có chút bực bội.

Hai người dìu nhau tiến vào đường núi ghập ghềnh.

Không sai, hai người này chính là Hiên Viên Tĩnh cùng Mộc Nguyệt trên Tây Hồ... sau khi Hiên Viên Tĩnh đề nghị, hai người liền rời thuyền đi mua nữ trang thay vào, rồi chạy tới chân núi Lộ Thương Sơn.

Khiến cho Mộc Nguyệt nghĩ không ra chính là, bệ hạ tự mình giả trang tiểu thư còn chưa tính, dựa vào cái gì cũng bắt hắn giả hả...

"Ngươi sao lại ngu như vậy a..." nhìn ra suy nghĩ của hắn, Tĩnh vươn tay hung hăng đánh vào đầu hắn, "Có nam nhân đi cùng, sơn tặc còn chạy đến cướp người sao?"

Mộc Nguyệt bị đánh cho rụt đầu, giận mà không dám nói gì chỉ đành nhắm mắt ngậm miệng, cũng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn dìu 'tiểu thư' tiếp tục đi tới.

Vừa đi được nửa dặm đường...

Mấy tên sơn tặc cũng không phụ sự mong đợi của hai người rốt cục xuất hiện.

"Tiểu thư a, tính đi đâu vậy?" Hai người vừa thấy chính là sơn tặc thân hình to lớn chặn đường lại, khuôn mặt tươi cười đùa cợt hỏi.

Lão thổ địa a ... không có câu nào mới hơn sao.

Dưới đáy lòng thầm mắng, Tĩnh vẫn giả cái bộ dáng không hiểu thế sự yểu điệu trả lời:

"Hai vị đại ca, tiểu nữ vốn muốn vào trong thành tìm người thân, bất hạnh làm mất lộ phí, không thể làm gì khác hơn là cùng nha đầu đi bộ vào thành."

Nói xong, hắn hoàn toàn giả một bộ thương tâm vén khăn che mặt lau lệ, làm cho hai kẻ kia nhìn thấy khuôn mặt như trăng của hắn.

"Oa ... người đẹp nha!" Quả nhiên, hai người bị hắn làm cho ngây người, phát ra âm thanh cảm thán không nhỏ.

"Nào có nào có ...tiểu nữ bộ dáng nhỏ nhoi, sao có thể lọt vào mắt xanh của hai vị ..." Tĩnh từ nhỏ lớn lên tại hậu cung đầy mỹ nữ, giả dạng bộ dáng nữ nhân với hắn chỉ là chuyện nhỏ.

"Ha ha... tiểu thư, theo bọn ta lên núi một chuyến được không?"

Bọn sơn tặc cố gắng giả bộ không mạo phạm, yều cầu mỹ nữ.

"Đại ca, lên núi làm chuyện gì a?" Tĩnh còn đang giả bộ tiểu mỹ nữ thẹn thùng, khóe mắt lại liếc đến chỗ Mộc Nguyệt đang làm bộ dáng muốn nôn, không khỏi hung hăng cho hắn cái nhìn xem thường.

"Đương nhiên là làm áp trại phu nhân nha!" Sơn tặc xem ra chẳng muốn dong dài nhiều, tiến lại lôi kéo hai người.

"A, cứu mạng a... cứu mạng a... "

Tĩnh cùng Mộc Nguyệt giả bộ lớn tiếng kêu cứu, bộ dạng liều mạng giãy dụa, nhưng lại cẩn thận không để lộ ra khí lực. Chưa qua vài hiệp liền nửa đẩy nửa dựa bị người khiêng lên vai, hướng chỗ sâu trong núi bị mây mù che kín bước đi...

Đi chưa đến nửa canh giờ, Tĩnh phát hiện cảnh sắc đột nhiên trống trải hẳn ra... sâu trong núi thấp thoáng một tòa sơn trại hùng vĩ, dựa theo thế núi mà dựng lên, cổng vào treo một tấm biển lớn, trên ghi 'Lộ Thương Sơn Phòng' bốn chữ hữu lực rất to.

"Đại ca, vì sao phải đem ta cùng nha hoàn bắt tới nơi này?" Tĩnh giả bộ vừa sợ hãi lại vừa nhu mì hỏi tên sơn tặc đang khiêng hắn.

Tĩnh tuy không mập, nhưng tốt xấu gì cũng là nam nhi bảy thước, cũng khiến tên sơn tặc mệt lử người, thở gấp nói: "Cô nương ngươi có phúc rồi! Đại vương nhà ta đang cần một vị áp trại phu nhân, không biết vận khí của ngươi tốt hay không, đợi hắn coi trọng ngươi rồi, đại phúc khí của ngươi nhất định tới!"

Vẻ mặt hắn khấp khởi vui mừng, Mộc Nguyệt nhìn thấy vô cùng khó chịu: "Đại vương nhà ngươi là ai hả? Được hắn coi trọng có cái gì tốt?"

"Hắc, tiểu cô nương ngươi thì biết cái gì?" Tên sơn tặc hình như vì Mộc Nguyệt khinh thường đại vương nhà hắn mà hết sức bực mình, "Đại vương nhà ta chính là Thiên Ưng Lộ Thương nổi danh tại võ lâm Trung Nguyên. Hắn tuổi trẻ thành danh, anh hùng hiển hách. Hắc bạch lưỡng đạo không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn gả cho hắn, hắn nhưng lại bất vi sở động... nữ nhân các huynh đệ tìm tới một người hắn cũng không để ý... Ai, thật sự là muốn làm huynh đệ bọn ta gấp muốn chết rồi!" Nói xong lời cuối cùng, hắn tựa hồ rất là ủ rũ.

"Vậy những nữ nhân cướp tới ở đâu?" Tĩnh vội vàng hỏi tới.

"Đại vương không muốn, dĩ nhiên là các huynh đệ thưởng dụng rồi!" Tên sơn tặc ha hả cười, bộ dáng thật là dâm đãng.

Tĩnh khẽ nhíu mày ...Lộ Thương này xem ra cũng không phải loại tốt đẹp gì, nữ nhân mình không cần cũng không thả đi, mặc cho bọn họ rơi vào tay bọn sơn tặc dơ bẩn.

Thật là tội không thể tha!

Hiên Viên Tĩnh không khỏi thầm hạ quyết tâm muốn hung hăng chỉnh cái tên nam nhân ghê tởm được gọi là Thiên Ưng kia.

Đảo mắt đoàn người đã tiến tới trước đại điện.

Đem hai người ném lên mặt đất, hai tên sơn tặc cũng hô to lên: "Đại ca, đại ca ... mau nhìn xem bọn ta mang thứ tốt gì tới!"

Trong đại điện có một đám nam nhân vây quanh một chỗ tựa hồ đang bàn bạc cái gì đó. Bị bọn họ gọi như vậy, mọi người liền buông cuộn giấy trong tay xuống đi tới.

Đi trước là một nam nhân mặc áo xám ... thân hình cao gầy lại có vẻ rắn chắc, lớn lên mày kiếm mắt sáng, hết sức anh tuấn, giữa mày đã có một cỗ ngạo khí không nói lên lời.

Xem ra đây là Thiên Ưng rồi ... Tĩnh âm thầm nghĩ.

Vốn là đẹp hơn so với trong tưởng tượng ... nhưng ngạo khí giữa mày lại làm người chán ghét.

Đi tới bên cạnh hai người ngã ngồi trên mặt đất, Tĩnh cách cái khăn che mặt cũng có thể thấy lông mày Thiên Ưng nhíu chặt lại: "Như thế nào lại là nữ nhân?" Ngữ khí khinh thường, lạnh lẽo mà mạnh mẽ.

Hai tên sơn tặc kia vội vàng cẩn thận: "Đại ca, hai người này là mặt hàng tốt nhất... tuyệt đối là mỹ nữ thiện lương!"

"Mỹ nữ?" Đem ánh mắt hướng Mộc Nguyệt nhìn lại nhìn, mặt Lộ Thương tỏ vẻ hoài nghi, tận đến khi làm Mộc Nguyệt tức giận đến sái miệng.

"Không phải người này, là người này ..." Tên bắt người vội vàng chỉ hướng Tĩnh.

"Thật sự?" Lộ Thương nhíu nhíu mày, tiện tay vén cái khăn che mặt Hiên Viên Tĩnh lên ...

"Oa ..." tiếng kinh hô trong đại điện vang lên, hiển nhiên mọi người là bị sắc đẹp của Tĩnh chấn kinh.

Lộ Thương đứng mũi chịu ánh hào quang từ vẻ xinh đẹp đó chiếu tới, đối với đôi mắt tuyệt mỹ sâu không thấy đáy kia của Tĩnh, hắn lại sửng sốt thật lâu không thể nói thành lời.

"Đại ca?" Thấy phản ứng này của Lộ Thương, hai tên bắt người biết hắn động tâm rồi ...loại tuyệt đại giai nhân này, không động tâm thì không phải là nam nhân.

Phất phất tay, ánh mắt Lộ Thương vẫn không rời khỏi khuôn mặt tuyệt mỹ, thanh âm đã có điểm không yên: "Cấp phần thưởng!"

Phía sau tự có người tiến đến móc ra hoàng kim cấp hai người, hai người ngàn ân cảm tạ rời đi.

Đại điện thoáng cái xôn xao hẳn lên.

"Oa! Chúc mừng đại ca nha, lấy được tuyệt sắc giai nhân —— "

"Áp trại phu nhân của Lộ Thương ta không ai khác ngoài nữ nhân này..."

Thoáng cái bốn phía tràn ngập tiếng chúc mừng. Nhưng Lộ Thương lại chỉ để ý cầm  lấy tay Tĩnh, dừng tại đôi mắt động lòng người của hắn, dường như vừa nhìn đã ngây dại.

"Nhanh! Nhanh đi sắp xếp việc vui ... đêm nay đại ca sẽ lấy vợ rồi!" Mọi người nhìn thấy liền nói ra suy nghĩ của Lộ Thương, bề bộn phân phó tiểu lâu la đi xử lý.

Ánh trăng bao phủ núi Lộ Thương.

Trại Lộ Thương lại không yên tĩnh giống như bình thường, thanh âm chè chén huyên náo vui vẻ như ban ngày.

Trên đại điện bày ra mấy trăm bàn tiệc rượu, trên mặt bọn sơn tặc đều là một bộ mừng rỡ.

"Biết không? Phu nhân của đại ca vốn là tuyệt sắc giai nhân, nghe nói đại ca vừa thấy nàng ngay cả mắt cũng không chớp!" Rượu đủ cơm ăn no, hôn sự này tự nhiên là chuyện tốt nhất để bàn luận rồi.

Có người nói: "Đúng vậy đúng vậy ...trước kia thấy đại ca không dính nữ sắc, ta còn tưởng hắn có cái tật xấu gì nữa..."

Tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái đề tài nguy hiểm này, người nói chuyện vội vàng dừng lại, mọi người bốn phía cũng an tâm nở nụ cười.

Trong đại điện, trên ghế chủ thượng.

Lộ Thương ngày thường vẻ mặt không bao giờ thay đổi cũng mơ hồ có vài phần đỏ ửng, nhìn kỹ bộ dạng uống rượu của hắn hình như cũng có chút ý cười.

"Đại ca, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng ...ta thấy ngươi nên nhanh đi động phòng đi, đừng để cho tân nương tử phải sốt ruột chờ." Quân sư Lưu Thố một bên nói nhỏ vào tai.

Nghe vậy, mặt Lộ Thương càng đỏ hơn. Hắn không có cự tuyệt, yên lặng đứng dậy: "Ta đây đi trước, mọi người chậm rãi dùng!"

Nhìn Lộ Thương bước nhanh vào nội viện hướng chỗ động phòng, Lưu Thố an tâm cười cười... hôn sự của Lộ Thương luôn luôn là tảng đá lớn trong lòng bọn hắn, hôm nay thấy hắn cuối cùng cũng có hoa chúc chi hỉ, cũng thật khiến kẻ khác buông tảng đá lớn trong lòng rồi.

Đem thanh âm huyên náo trong đại điện vứt ra sau đầu, Lộ Thương cảm thấy càng gần động phòng, trái tim mình lại càng đùng đùng nhảy lên.

Vốn tưởng rằng cuộc đời này vô vọng tìm được người trong mộng, nhưng trời cao lại thật sự đưa người trong lòng hắn tới... điều này sao có thể không làm tâm hắn nhảy nhót đây?

Trong tân phòng , bóng nến mờ ảo. Tân nương đầu đội hồng cẩm đang lẳng lặng ngồi trên giường gấm.

Lộ Thương đến gần mép giường, liếc mắt thấy áo gấm bị hạ xuống một chút lộ ra áo lụa trắng tinh, hắn không khỏi đỏ mặt...tối nay, tại nơi này, nữ tử xinh đẹp ôn nhu tựa tiên tử này sẽ trở thành người của mình...

"Nương tử ..." Nhẹ giọng gọi, Lộ Thương đưa tay vén khăn đỏ vướng víu lên... dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Tĩnh dưới ánh nến lại càng lộ vẻ kinh tâm, làm trái tim Lộ Thương điên cuồng đập loạn.

"Hôm nay gặp tại đại điện, lòng ta liền biết nàng nhất định là người yêu kiếp này của ta..." Vừa nói lời trong tâm, mặt Lộ Thương lại càng đỏ hơn, "Nương tử, nàng đẹp quá..."

Khống chế không được dục vọng, hắn len lén tiến lại gần, tại nơi mềm mại trên mặt nàng in lại một nụ hôn ... một mùi thơm mát kéo tới, làm cho trái tim hắn càng nhộn nhạo thêm.

"Nương tử, đêm đã khuya rồi, chúng ta nghỉ tạm đi... "

Thanh âm run rẩy ôn nhu nói xong, Lộ Thương lặng lẽ vươn tay hướng thân hình mềm mại xinh đẹp...

Nhưng lại bị giữ lại.

Hiên Viễn Tĩnh lạnh lùng trừng mắt nhìn đôi mắt ngạc nhiên của Lộ Thương, mạnh mẽ kéo lấy tay trái của Lộ Thương, dụng lực đem hắn đè xuống giường.

Ánh nến chập chờn trên giường chiếu đến mặt Lộ Thương, chiếu ra bộ dáng động lòng người cùng đôi mắt trong suốt của hắn, nơi này tràn ngập dục vọng khẩn thiết, lúc này lại vì hành động kỳ quái của ai mà có chút dao động.

"Không tồi nha!" Hiên Viên Tĩnh quên giả giọng, thanh âm nam tính trong trẻo động lòng người quanh quẩn trong động phòng ám muội.

Lộ Thương nghe thấy liền cả kinh... này rõ ràng là thanh âm của nam nhân!

"Ngươi là ai ... a... ngươi làm gì!" Còn chưa kịp lên tiếng hỏi, tay đã bị ấn tại đầu giường, Hiên Viên Tĩnh dùng vạt áo cột hai tay hắn lên thành giường, Lộ Thương không khỏi kinh hô lên tiếng.

"Ngươi ... ngươi là ai? Đây là muốn làm cái gì?" Gần như kinh hoàng thất thố nhìn Hiên Viên Tĩnh động hai cái liền kéo rớt áo mình xuống, hắn kinh hoảng hỏi.

Hiên Viên Tĩnh cười: "Bảo bối ... đương nhiên là muốn cùng ngươi động phòng a!"

Đem đầu vùi vào chiếc cổ mềm mại ngọt ngào, Hiên Viên Tĩnh cảm thấy một cỗ nhiệt hỏa từ sâu trong thân thể bốc lên... vốn chỉ định gậy ông đập lưng ông làm cho hắn nếm thử mùi vị sợ hãi mà nữ nhân phải trải qua này, nhưng lúc chạm đến thân thể co giãn mê người của Lộ Thương lại có ý nghĩ muốn hành động một chút.

Bị cử động của hắn hù dọa, Lộ Thương kinh hô lên: "Ngươi ...ngươi... ta là nam nhân nha ..." hắn ngay cả khẩu khí cũng bị dọa cho sợ hãi.

"Ta cũng vậy. Nam nhân a! Cho nên ngươi hẳn là có thể biết ta muốn làm cái gì đi?" Một cỗ nóng cháy gấp gáp trong thân thể dần dần nổi lên, Hiên Viễn Tĩnh dùng sức đem hạ thể hướng thân dưới Lộ Thương đè xuống... cảm nhận được vật nóng cháy cương lên, rõ ràng cảm nhận được suy nghĩ của người đang đè phía trên mình, Lộ Thương cảm giác được bản thân đang vô cùng sợ hãi, ngay cả tâm cũng trở nên run rẩy.

"Không không không không không không ..." Điên cuồng lắc đầu, Lộ Thương liều mạng giãy dụa thân thể muốn trốn thoát, nhưng là khí lực của Tĩnh mạnh hơn hắn, Lộ Thương hoàn toàn bị đặt dưới thân hình không lớn hơn hắn nhưng lại rất có lực.

Lộ Thương giãy dụa ngược lại càng khiến cho ý muốn chinh phục của Tĩnh càng cao. Dùng sức mút lấy thân thể phía dưới, Tĩnh một đường hôn lên rồi dừng tại thắt lưng.

"Không nên a ..." Nhận ra đôi tay kia hướng đai lưng quần mình tiến lại, Lộ Thương sợ hãi kêu to. Nhưng Tĩnh hoàn toàn không để ý tới hắn, bản thân dùng sức kéo đai lưng vốn đã không chắc chắn kia xuống.

Quần bị tụt xuống, cả thân thể Lộ Thương bại lộ dưới tầm nhìn của Tĩnh...da dẻ màu mật ong trơn nhẵn như lụa tơ tằm, bàn tay chạm vào chỗ mà ngay cả Tĩnh cũng cảm thấy mềm mại .

"Nhìn không ra nha... sơn tặc cư nhiên lại có thân thể đẹp như vậy..." Cười không chút hảo ý, Tĩnh đưa tay dò xét nơi bí ẩn nhất trên thân thể Lộ Thương.

Cố nén không cho nước mắt rơi xuống, Lộ Thương vẫn không ngừng giãy dụa... nhưng dưới tay Tĩnh đồ đệ của thiên hạ đệ nhất cao thủ, hắn căn bản ngay cả một chút cơ hội cũng không có. Chỉ có thể mặc cho hắn dùng động tác thô lỗ đùa bỡn thân thể mình...

Trong chốc lát ...

Lộ Thương bị lộng đến rên rỉ, rõ ràng không tình nguyện nhưng lại nhịn không được kỹ xảo chà xát của Tĩnh...thoáng run rẩy vài cái rốt cục giải phóng trong đôi tay tuyệt mỹ...

Nhìn chất lỏng màu trắng nồng đậm trên tay người kia, Lộ Thương xấu hổ muốn đâm đầu chết quách cho xong ... Bản thân! Bản thân cư nhiên bị nam nhân...

Trời ạ ...

Căn bản không kịp than khóc vận mệnh của bản thân, Tĩnh bên cạnh động tác thấp xuống cơ hồ khiến Lộ Thương nghĩ muốn cắn lưỡi tự vẫn...

"Làm gì ... ngươi làm gì ... cút ngay!" Dốc cạn sinh lực gào thét, nhưng lại hoàn toàn không thể ngăn cản ngón tay linh hoạt dò xét tiến vào nơi tư mật, bản thân từ khi ra đời vẫn  chưa từng bị đụng chạm qua.

Ngón tay dính dịch thể của chính mình đi sâu vào trong cơ thể, tại vách thịt mềm mại nóng cháy dùng sức ấn xuống, muốn làm cho bên trong thả lỏng ra.

"Đau quá ..." Có cảm giác thân thể như bị xé rách, vật lớn hơn nữa trong nháy mắt đánh sâu vào trong cơ thể...

Dùng sức đem hung khí của mình tiến vào hậu đình chưa từng khai phá của Lộ Thương, cảm giác kẹp chặt nhưng lại mềm mại làm cho Tĩnh sảng khoái lên tiếng.

"Hảo chặt, rất có cảm giác a!" Cảm thán dâm mị như vậy lọt vào trong tai Lộ Thương, làm cho hắn mãnh liệt hy vọng bản thân có thể ngay tại chỗ mà chết đi ... bị làm chuyện như vậy, chính mình làm gì còn có thể diện cái gì đại vương trại lớn ngàn người nữa?

Sự tuyệt vọng quấn lấy tâm hắn, thân thể đau đớn vẫn không có chút giảm sút.

"Xem ngươi lần sau còn dám cưỡng đoạt dân nữ không?" Vừa hung tợn nói vừa lộng Lộ Thương vốn không còn sức, Tĩnh bắt đầu dụng lực khiến thắt lưng trước sau lay động.

Cắm vào thân thể thật sâu, nội bích bị cọ xát đến đỉnh điểm, Lộ Thương không cách nào khống chế được cảm giác vừa đau đớn xen lẫn khoái cảm kì lạ cùng nhau tiến đến.

"A ...tha ta đi ...tha ta đi ... không dám nữa...không dám rồi ... "

Động tác của Tĩnh dần dần nhanh hơn ... nội bích chịu không được sự khuấy động đau đớn, Lộ Thương cũng không để ý thân là đại vương sơn tặc, bật khóc ra.

Nhưng Hiên Viễn Tĩnh đang vô cùng hưng phấn sao có thể đồng ý buông tha hắn, ngược lại càng dùng sức đâm sâu vào bên trong ...

Nơi tiến vào vì bị dùng sức trướng phá mà nứt ra. Máu tươi đỏ sẫm dọc theo bắp đùi trắng nõn của Lộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net