Chương 220

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thấy đau đớn dữ dội.

Anh ta sửng sốt nhìn sang bên cạnh.

Vẻ mặt của Ôn Giản Ngôn đanh lại, một tay nắm chặt cổ tay An Tân:

"Có điều không ổn."

Trong số tất cả mọi người, chỉ mình hắn đối mặt trực diện với nguồn gốc lời nguyền. Và hắn biết rõ điều khủng khiếp sẽ xảy ra khi sắp chạm vào nguồn gốc.

Bình thường vậy sao?

Không đời nào.

Khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, cảnh tượng trước mặt lập tức thay đổi!

Những kệ hàng kia cùng đám đầu người chết trên kệ đều biến mất hết. Xuất hiện trước mặt bọn họ là cánh cửa sắt gần trong gang tấc, trên cửa quấn quanh xiềng xích, phía trên là lỗ thủng to do An Tân dùng thiên phú thiêu đốt.

Mà giờ phút này, bàn tay An Tân vươn ra một nửa, phía trước ngón tay...

Là tay nắm cửa của cánh cửa sắt.

Qua miệng lỗ thủng lởm chởm, mơ hồ có thể thấy được một màu đỏ tươi.

Nữ thi kia...

Bây giờ nó ở ngay sau cánh cửa.

Chỉ cần nắm tay nắm cửa rồi kéo nhẹ ra là sợi xích sẽ rơi xuống.

Đồng tử cả đám co rụt khi ý thức được mình đang ở đâu và đang gặp phải cục diện kinh khủng cỡ nào, tâm tư lập tức rối loạn như tơ vò.

Chờ đã... chuyện gì thế này?

Sao bọn họ lại quay về nơi đây?

Sắc mặt An Tân tái nhợt, vội vàng lùi nhanh về sau vài bước, rời xa cánh cửa suýt chút bị mình mở ra.

Anh ta hiểu được những điều khủng khiếp sẽ ập đến nếu Ôn Giản Ngôn không ngăn cản mình.

Anh ta sẽ phải đối mặt với nữ thi.

"Chúng, chúng ta bắt đầu từ khi nào..." Giọng của Đồng Dao hơi run.

Không phải suốt thời gian qua bọn họ đã di chuyển sao? Chẳng lẽ những gì xảy ra chỉ là ảo giác của họ?!

Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát: "Đi theo tôi."

Dứt lời, hắn xoay người tiếp tục đi về phía kệ hàng.

Mọi người sửng sốt, vội vàng đuổi theo.

Kệ hàng trước mặt vẫn giống như trong trí nhớ, vô cùng tĩnh mịch, phía trên đặt một đống đầu người chết xanh trắng cứng đờ. Giờ phút này, hai mắt chúng nó nhắm nghiền, tựa hồ không có ý định mở ra.

Ở giữa kệ hàng cách đó không xa là biểu tượng bàn tay chỉ dẫn nhấp nháy.

"Có lẽ chúng ta đi được nửa đường thì bị thôi miên." Ôn Giản Ngôn trầm ngâm vài giây, khẳng định nói: "Nếu tôi đoán không lầm, ắt hẳn cái nhìn chằm chặp của đám đầu người chính là nguyên nhân khiến chúng ta đi sai đường."

Đạo cụ của hắn đã được sử dụng, chuyện này không thể làm giả.

Giống như trường hợp của radio, càng gần nguồn gốc lời nguyền thì sự can thiệp càng lớn, mọi thứ xung quanh sẽ ngăn cản họ phá giải lời nguyền.

Kèm theo việc người chết mở mắt ra, ảnh hưởng tác động với họ dần chồng lên nhau, nhận thức cũng bị quấy nhiễu.

Thế nên bọn họ mới bất giác tiến về phía tử vong, và sau khi họ rời xa nguồn gốc lời nguyền thì nó cũng không tạo thành mối uy hiếp nữa, người chết cũng nhắm mắt vào.

"Vậy, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Đồng Dao hỏi.

Nếu muốn có được nguồn gốc lời nguyền thì họ chỉ có thể đi qua các kệ hàng. Nhưng chỉ cần bị nhắm trúng thì họ sẽ bị ảnh hưởng, đây là một vòng luẩn quẩn không hồi kết.

"Tôi có cách này, không chừng có thể thử xem." Ôn Giản Ngôn bỗng nói.

Mọi người sửng sốt: "Thử như thế nào?"

"Một người nhắm mắt tiến về phía trước một mình, những người còn lại đứng sau chỉ đường cho người đó."

Ôn Giản Ngôn đáp.

Sau khi nghe xong phương pháp, mọi người cảm thấy ớn lạnh.

Giống như trước đây, dường như thiếu nữ thoạt nhìn mong manh yếu đuối đối diện luôn có ý tưởng điên rồ.

Nhắm mắt đi trong đêm tối, mò mẫm giữa những kệ hàng chứa đầu người chết tiến về phía trước, điều duy nhất có thể dựa vào là đồng đội sau lưng chỉ dẫn...

Và người kia cũng không thể phân biệt được, liệu đây có phải giọng nói của đồng đội thật hay là ảo giác dẫn mình đi đến chỗ chết.

Bất kể độ khó hay áp lực tâm lý phải gánh chịu, tất cả không phải là thứ người thường có thể chịu được.

Đồng Dao hít sâu một hơi rồi đứng dậy: "Mắt tôi bây giờ gần như mù rồi, linh cảm lại nhạy bén nhất trong tất cả, tôi là ứng cử viên sáng giá nhất."

Cô ấy nói đúng.

Rất nhanh sau đó, hai mắt Đồng Dao đã được bịt kín. Cô tiến lên phía trước, một tay vịn kệ hàng bên cạnh, mò mẫm bước từng bước một ở trong bóng tối không nhìn thấy gì.

Những người còn lại ở bên ngoài kệ chỉ đường cho cô.

Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, sau đó rời mắt nhìn sang chỗ khác.

Thực ra trong kế hoạch này của hắn, người bịt mắt mới là người an toàn nhất.

Bây giờ hắn đã nắm được phần nào quy tắc của tầng lầu này. Radio lợi dụng âm thanh lan truyền nguyền rủa, vậy thì tivi lợi dụng thị giác để lây lan lời nguyền.

Giống như hàng hóa tương ứng, những lời nguyền này lây lan qua kênh phương tiện duy nhất, hay nói cách khác, miễn là chặn kín tầm nhìn thì đầu người chết không thể tạo ra ảo giác và cản trở việc nghe người khác nói của Đồng Dao.

Chỉ cần hướng dẫn không có vấn đề, vậy thì Đồng Dao có thể lấy được đạo cụ.

Mối nguy hiểm thật sự...

Đến từ đằng sau.

Ôn Giản Ngôn đanh mặt, quay đầu nhìn về phía cửa sắt.

Trước khi bọn họ rời khỏi nhà kho, nữ thi đứng bên cạnh xác Kỳ Tiềm, mà vừa rồi khi hắn nhìn thoáng qua, nữ thi đã đứng ở ngay sau cửa.

Điều này có nghĩa...

Khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi của nó đã kết thúc, và nó sẽ sớm giết chóc trở lại.

Hơn nữa, khả năng cao là chữ "sớm" này được tính bằng giây.

Hết chương 220


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net