Chương 226

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
và những người khác sẽ sớm nối gót theo hắn trong tương lai.

Chỉ có thể được ăn cả ngã về không, đem hy vọng ký thác vào đạo cụ trước mặt họ.

Ôn Giản Ngôn cắn răng, tầm mắt thoáng dừng ở trên hộp gỗ đỏ tươi.

Lớp sơn trên hộp sền sệt chói mắt tựa như máu tươi, lỗ đen phía trên sâu không thấy đáy, phảng phất như nối liền tới một thế giới không thể khám phá.

"Tiền Âm Phủ đâu? Đưa nó cho tôi."

Chẳng mấy chốc, ba tờ tiền Âm Phủ được đưa cho Ôn Giản Ngôn.

Một tờ là của Tô Thành, hai tờ còn lại vốn được đặt ở trên người Kỳ Tiềm. Tuy nhiên sau khi Kỳ Tiềm tử vong, thiên phú của gã lập tức phát động, đạo cụ mấu chốt mang theo trên người sẽ tự động chuyển cho người cầm người giấy, cũng chính là ở trên người Đồng Dao... Với tư cách là streamer kỳ cựu, hiển nhiên Kỳ Tiềm sẽ không bỏ qua vấn đề đánh mất đạo cụ then chốt mà mình có thể gây ra. Sỡ dĩ gã lấy tánh mạng đánh cuộc, xông lên cướp đoạt tờ tiền Âm Phủ cũng bởi vì đã thủ sẵn hậu chiêu.

Cho dù lúc ấy Tô Thành không lấy được tiền Âm Phủ trong tay gã thì tờ tiền cũng không bởi vậy mà biến mất.

Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua tờ tiền Âm Phủ trong lòng bàn tay.

Một tờ là tiền Âm Phủ bình thường, hiển nhiên có thể dùng để đối lấy chìa khoá cửa hàng ở tầng tiếp theo. Hai tờ còn lại đều màu đỏ tươi, mặt người phía trên vô cùng quái dị.

Hắn hít một hơi thật sâu, đặt một tờ tiền Âm Phủ đỏ tươi vào trong hộp gỗ.

Nương theo một lực hút mạnh đánh úp, tờ tiền Âm Phủ giữa ngón tay hắn rơi ra, sau đó biến mất ở trong bóng tối.

Giây tiếp theo, tiếng gãi móng tay "sột soạt" khiến da đầu người tê dại vang lên. Rất nhanh, một bàn tay người chết màu xanh đen chậm rãi thò ra từ phía dưới.

Chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng, có thứ gì đó được đặt lên hộp gỗ.

Ôn Giản Ngôn hoàn hồn, tiến lên phía trước rồi cúi đầu nhìn thứ kia.

Một đĩa kim loại nhỏ.

Hình dạng này vô cùng quen thuộc với mọi người.

"Là... dầu đèn sao?" Đồng Dao giật mình, nửa thả lỏng nửa thất vọng nói.

Không phải có nhiều dầu đèn không tốt, chỉ là... Có nhiều dầu đèn hơn nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề cấp bách trước mắt.

Ôn Giản Ngôn không đáp, chỉ cầm chiếc đĩa nhỏ kia, mở nắp phía trên, sau đó thoáng giật mình.

Quả nhiên là một loại mỡ đông đặc nào đó.

Nhưng...

Màu sắc của đĩa dầu đèn này không phải màu xám trắng mà là một màu đỏ tươi kỳ dị như thấm đẫm máu.

Hết chương 226


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net