Chương 270

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.

Ôn Giản Ngôn vịn tay lên khung cửa gỗ lạnh lẽo thô ráp, nhắm chặt mắt lại, tựa hồ hạ quyết tâm, hắn quay đầu chậm rãi nhìn đằng sau.

[Ting! Độ lệch cốt truyện: 85%... xoẹt.]

Âm thanh hệ thống trở nên rè hơn.

Lông mi chàng trai khẽ run. Hắn chầm chậm mở hai mắt nhìn khoảng sân trước mặt.

Cổng tứ hợp viện mở toang, trong sân đỏ bừng.

Dưới ánh đèn vui mừng và thê lương, nữ thi váy đỏ bước từng bước một về sảnh phía Bắc. Hai bên nó là vô số người giấy, trên mặt bọn chúng treo nụ cười quỷ dị cứng đờ, đồng loạt nhường đường cho nữ thi.

"Cao ốc Xương Thịnh" là một phó bản kiểu gì?

Đó là một nghĩa trang khổng lồ.

Là một "nan đề" không thể giải quyết.

Một tầng, hai tầng, ba tầng, bốn tầng.

Mục đích là gì?

...Là để xác chết ngủ yên, lệ quỷ an nghỉ.

Là tu bổ cho xác chết của những "khách hàng" đang lang thang trong cao ốc Xương Thịnh, hiến tế đồ cúng cho họ để họ ngủ yên mãi mãi.

Nó là một vòng khép kín hoàn chỉnh và là một cỗ máy tinh vi.

Tầng thứ năm không tồn tại là tầng cốt lõi nhất trong toàn bộ phó bản, đây là nơi những lệ quỷ đáng sợ nhất và hung tàn nhất say ngủ.

Nó là cốt lõi của phó bản và là nguồn năng lượng cho hoạt động của toàn bộ tòa nhà.

Nhưng mà nó bị phân tách, suy yếu, cuối cùng bị niêm phong ở tầng thứ hai của tòa nhà, vĩnh viễn không thể nào rời khỏi gương, vĩnh viễn không thể khôi phục Cao ốc Xương Thịnh nguyên vẹn.

Có thể chính phó bản này còn cổ xưa hơn "Phòng livestream Ác Mộng".

Danh sách đó quá dài để có thể truy ngược lại lịch sử.

Từ đầu đến cuối, Cao ốc Xương Thịnh không hoàn chỉnh đang tìm kiếm "tân nương".

Cho nên đó là lý do vì sao Ôn Giản Ngôn cầm khăn voan đỏ rơi vào kiệu giấy, bị coi là tân nương khiêng lên tầng năm. Mặc dù bị ngăn cản nhưng hắn đã trở thành "ứng cử viên" chính thức.

Bởi vậy nên vừa rồi tên hắn mới xuất hiện trên quyển danh sách dày cộp kia, nên cũng chỉ có hắn mới rút được gao găm bằng đồng, mới bị người giấy đuổi bắt có mục đích.

[Xoẹt... xoẹt xoẹt... Độ lệch cốt... xoẹt... truyện: 95%]

Bóng lưng nữ thi váy đỏ chìm trong ánh sáng đỏ tươi của căn phòng phía Bắc.

Dưới vầng sáng kinh khủng đáng sợ kia, Ôn Giản Ngôn có thể mơ hồ nhìn thấy nữ thi bước đi chậm rãi cứng đờ vào trong quan tài, sau đó đứng thẳng bên trong.

Khoảnh khắc nó đứng bên trong quan tài, âm thanh hệ thống quen thuộc vang lên:

[Ting! Độ lệch... xoẹt xoẹt... cốt truyện: 100%...]

Quả nhiên.

Ôn Giản Ngôn vô thức nín thở.

Suy đoán của hắn đã được xác nhận.

"Nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng" là gì? Thực tế "nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng" chỉ là cách nói khái quát. Đôi khi nó có nội dung nhiệm vụ cụ thể, đôi khi thì không. Nhưng dù có hay không, bản chất của nó vẫn là "đóng cửa phó bản vĩnh viễn".

Cao ốc Xương Thịnh là một cỗ máy bị xáo trộn.

Hạch tâm của nó... cũng tức là nữ thi váy đỏ đã bị phân chia thành nhiều mảnh nhỏ và phong ấn ở nhiều nơi trong tòa nhà, dẫn đến việc nó không thể tự mình vận hành. Vì để phó bản vận hành lần nữa, một mảnh vỡ của Vu Chúc trở thành vật thay thế.

Làm cách nào để đóng cửa phó bản vĩnh viễn?

Là để nữ thi tìm lại mảnh vỡ của mình, trở lại tầng năm cốt lõi.

Từ đó Cao ốc Xương Thịnh hoàn chỉnh, trở lại vòng tròn khép kín ban đầu.

Hoặc... từ nay về sau thoát khỏi kiểm soát của Ác Mộng, độc lập vận hành.

Bên cạnh đó...

Một câu hỏi khác cũng được trả lời.

Vì sao nữ thi váy đỏ tầng năm lại hung ác nhất toàn bộ phó bản?

Cảm giác áp đảo khiến người ta không thể phản kháng, chỉ có thể cảm thấy sợ hãi mãnh liệt, đây là cảm giác độc nhất vô nhị trong toàn phó bản, không thể sao chép. Cho dù Ôn Giản Ngôn không phải nhà ngoại cảm thì hắn cũng cảm nhận được sự sợ hãi khiến người ta không thể đối đầu trực diện đến từ nữ thi.

Nhưng... nó khác với các khách hàng khác.

Vì sao?

Tất cả khách hàng được hướng dẫn bởi phó bản đều tiến lên một cách vô thức.

Chúng sẽ bị ánh đèn hấp dẫn, khống chế, bất kể có công kích hay không, chúng đều hỗn loạn, vô tri, hơn nữa cũng không có năng lực suy nghĩ.

Chỉ có nó...

Chỉ có nữ thi váy đỏ này dường như có một ý chí độc lập nào đó.

Chìa khóa bằng đồng trong lầu hai, bức tranh tự động xuất hiện ở lầu ba, hiện thân khi thông đạo lầu năm mở cửa...

Mục đích của nó rất rõ ràng.

Không, chính xác hơn thì, có lẽ là một loại "chấp niệm" khắc trong xương tủy.

Nó có giết người không? Có giết.

Nhưng đây không phải mục đích của nó.

Tựa như một người đi về đích đến, hắn sẽ không quan tâm việc dưới chân mình nghiền nát mấy con kiến hay giẫm chết mấy cọng cỏ.

Nữ thi này cũng vậy.

Nó giống như một robot được thiết lập chương trình ban đầu, ngay cả khi đã chết từ lâu, cơ thể thối rữa, ý thức tiêu tan...

Dưới chấp niệm yếu ớt kia...

Thoát khỏi phong ấn trở về tầng năm.

Vì sao?

Ban đầu Ôn Giản Ngôn không hiểu...

Cho đến khi Tô Thành tìm được danh sách, và hắn tìm được tên mình nằm trong danh sách.

Giống hắn, người giấy và tân nương đã từng là người sống.

Đó là những chiếc linh vị trong căn phòng phía Đông, những bình tro cốt nho nhỏ trong đám người giấy, và những cái tên dày đặc trong cuốn sổ.

Bên trong mỗi bình tro cốt đều đựng một chiếc gương đồng nho nhỏ khắc chữ.

Trên mỗi cái tên đều có dấu tay nâu mờ.

Đó là một lời thể cổ xưa.

Lấy máu làm thề.

Bao gồm cả cái tên màu đỏ thuộc về cô dâu.

Phía trên cũng in một dấu tay tròn nho nhỏ.

Mỗi một dấu tay giống như đang nói...

"Tôi tình nguyện."

[Hoan nghênh các vị khách quý tham gia hôn lễ của tiểu thư nhà tôi.]

Trong câu này, không có cậu chủ, không có ông nhà, chỉ có "tiểu thư".

Bất kể bên trong bức họa hay trong linh đường, luôn luôn chỉ có một chiếc quan tài.

Bởi vì đây không phải đám cưới của người sống và ác quỷ. Ngay từ ban đầu, nơi này chỉ có một bộ thi thể cô độc.

Một con lệ quỷ bị người khác tạo ra.

Một cốt lõi được lập trình ban đầu.

Một cô dâu đã kết hôn với số phận của mình.

"Giờ... lành... đã... điểm..."

Giọng nói sắc nhọn vang lên trong đêm, quanh quẩn trong tứ hợp viện bị ánh đèn đỏ bao trùm, màng nhĩ đau đớn như bị vũ khí sắc nhọn rạch qua, khiến thể xác và tinh thần người ta run rẩy.

Cùng với tiếng báo hỷ, cổng viện cũ kỹ chậm rãi khép lại trước mặt Ôn Giản Ngôn.

Nhưng hắn vẫn không rời mắt, vẫn nhìn thẳng vào trong sân.

Cách khe cửa dần thu hẹp, Ôn Giản Ngôn có thể nhìn thấy trong căn phòng phía Bắc bị ánh sáng đỏ bao trùm, dưới sự vây quanh của vô số người giấy, tân nương mặc váy cưới đỏ chậm rãi nằm trong quan tài.

Không rõ vóc dáng, không rõ khuôn mặt.

Nhưng từ đầu đến cuối, cô gái chưa từng đắn đo.

Ánh sáng màu đỏ dần dần vụt tắt, bóng tối tựa như nước biển trầm mặc bao phủ, tứ hợp viện trước mắt như biến thành cỗ quan tài khổng lồ an yên.

[Sinh tại đây, chôn tại đây, canh tại đây]

Lấy thân làm mồi, trấn áp tà linh.

Hết chương 270


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net