Chương 41: Một ngày dạo trụ sở chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hein kéo cà vạt, cởi một nút áo. Hắn tựa như bị ấn một cái nút, giây trước vẫn còn là gia chủ khí khí thế sắc bén, giây sau đã hóa thành em bé to xác.

"Ồ, Celin à."

Celin chú ý đến khung cảnh sau lưng hắn trông không giống như ở nhà: "Anh đang ở đâu?"

Hỏi xong câu này, sắc mặt cậu cũng cứng đờ —— Càng ngày càng thấy mình giống như Omega đáng sợ, mỗi lúc mọi nơi đều phải chất vấn bạn đời đang ở đâu.

Thật ra Hein không chú ý đến chuyện đó: "Ở trụ sở chính." Hắn không tính giấu hướng đi của mình: "Mấy hôm trước nghe em nói trụ sở chính có chút vấn đề, vừa lúc tôi cũng nhàn nên chạy qua lộ mặt một cái."

Lòng Celin căng thẳng: "Sao tự dưng lại chạy đến trụ sở chính? Một mình anh ổn không?"

Hein vừa tính trả lời là "không thành vấn đề" chợt liếc mắt thấy hai chồng hồ sơ đặt trước bàn, sắc mặt lập tức trầm xuống, lời nói ra khỏi miệng cũng thiếu tự tin hơn.

"Chắc là... cũng ổn."

Đôi mắt xanh chợt lóe, thật sự vẫn còn vấn đề sao? Nhớ đến những mối quan hệ người với người phức tạp trong trụ sở chính, một người ngoài cuộc như cậu cũng thấy đau đầu, nói chi đến Hein vẫn chưa nhớ ra hoàn toàn.

Cậu nghiêm túc hỏi: "Có cần tôi qua giúp không?"

Hein: "..."

Trong đầu gia chủ Calvid nháy mắt lướt qua vô số suy nghĩ nhưng lại bị hắn đè hết xuống. Tuy hắn có chút động lòng, nhưng không nỡ để cậu đi tới đi lui, bèn lắc đầu: "Không cần đâu, lát tối chờ tôi đón em về."

Vẻ mặt Celin phức tạp, không nói gì cũng không tiếp tục đề tài này.

Hai người trò chuyện thêm vài câu. Phía sau Hein chợt vang lên tiếng gõ cửa, Celin biết không thể trò chuyện tiếp bèn cúp máy. Cậu đứng dậy mặc thêm áo khoác, lúc ra cửa còn bắt gặp Tige.

Trợ lý đặc biệt hỏi: "Anh lại về sao?"

Celin lặng lẽ nhìn anh.

Tige: "..." Chết tiệt! Rõ là đang nói chuyện bình thường, mắc cái gì tự dưng thêm một chữ "lại" vào câu?

"Ừm, tôi đến thăm Hein, có gì liên lạc qua thiết bị."

Tige co rút khóe miệng, thầm nghĩ bây giờ mới xa nhau bao lâu đâu mà đã đi thăm? Đôi chồng chồng già này làm sao thế? Có thể chừa đường sống cho Beta độc thân như anh không?

Trụ sở chính Calvid nằm ở trung tâm thành phố, lái xe qua rất nhanh.

Sau khi kết hôn, Celin chỉ đến đây vài lần. Song, diện tích ở đây quá rộng, khu vực nội bộ ở tầng trệt phân bố tương đối phức tạp, cậu cũng không nhớ lắm, chỉ biết khu làm việc của Hein.

Hein cho cậu vị trí đỗ xe riêng dưới tầng hầm của trụ sở chính. Sau khi chạy đến cửa, cậu liền cài đặt xe tự tìm chỗ đậu, rồi đi thẳng vào tòa nhà.

Trụ sở chính của Calvid rất yên lặng. Tất cả mọi người ở đây luôn khống chế âm lượng nói chuyện ở mức thích hợp. Khu nghỉ ngơi nội bộ ở tầng trệt có năm ba tốp người mặc đồ công sở. Tiếp tân phát hiện ra cậu, trong mắt hoang mang không biết nên bước tới hỏi thăm hay là cứ án binh bất động.

Nhưng may thay, Celin bước vào cửa thang máy đã theo trí nhớ, quét thiết bị.

Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.

Lòng cô tiếp tân cũng thả lỏng.

Đã có quyền hạn thông hành ắt hẳn không phải người khả nghi.

Chỉ là người đàn ông nọ trông thật đẹp, với hình như có hơi quen mắt. Mà thôi, người đẹp thì cũng không khác nhau mấy, người xấu lại có điểm đặc biệt

Tiếp tân nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ thiếu chuyên nghiệp của mình, quay lại trạng thái làm việc.

Thực tế thì không xảy ra chuyện boss ngầm đến công ty kiểm tra bị nhân viên nhỏ không có mắt làm khó. Celin đi một mạch lên tầng cao nhất, thậm chí còn khiến vài người liếc nhìn dọc đường vì bề ngoài quá mức xuất sắc.

Có thể bước vào lăn lộn trong tòa nhà này thì ai mà không phải là nhân tài. Một số ít người có khả năng nhận mặt đã nhận ra thân phận Celin. Bọn họ hít một hơi, cước bộ không đổi, trong mắt thoáng bối rối, cuối cùng bèn lịch sự chào hỏi cậu một cách ngắn gọn.

Chủ tịch RE chìm đắm trong sự săn sóc của nhân viên bắt đầu nghi ngờ lễ nghi và tinh thần của công ty nhỏ nhà mình. Khi nào cậu mới có được những nhân viên xuất sắc thế này chứ?

—— Celin Kelsa đã sớm nhìn thấu bản chất mê diễn của nhân viên nhà cậu.

Văn phòng Hein vẫn không khác trước là bao, bất kể là vật trang trí hay là đồ dùng đặt theo thói quen, gần như không có gì thay đổi.

Nhưng khiến Celin ngoài ý muốn đó là trong văn phòng trống không, không có một bóng người.

Không ở đây à?

Hệ thống sưởi trong văn phòng vẫn đang vận hành, không khí ấm áp như xuân, màn hình khóa phát ra ánh sáng xanh mỏng manh.

Celin lẳng lặng nhìn quanh một vòng rồi bước tới trước bàn.

Trên bàn đặt một ly cà phê, sờ lên vẫn còn ấm. Giá treo đồ bên cạnh đang treo một cái áo khoác. Cậu nhận ra đây là chiếc áo Hein đã mặc lúc gọi điện thoại với cậu cách đây không lâu.

Tất cả cho thấy chủ nhân văn phòng đúng là đã quay về, chỉ là quá không khéo, bây giờ hắn lại ra ngoài.

Celin kéo ghế dựa ra ngồi lên vị trí của gia chủ Calvid. Cậu cúi đầu, chợt bắt gặp một góc gói bánh kem lộ ra từ ngăn kéo chưa kịp đóng hoàn toàn.

"..."

Khi kéo ngăn kéo ra và thấy hết cái bánh kem, khóe miệng cậu co rút —— Đây là mousse dâu cậu mang về tối qua, gói hàng đã mở, ngày sản xuất là hôm nay.

Xem ra chấp niệm của tên mê đồ ngọt nào đó vô cùng sâu nặng.

Cậu chợt phát hiện bánh chỉ bị cắn mất một góc, không biết vì sao Hein lại bỏ nó lại trong ngăn kéo.

—— Chắc là có việc gấp.

Đôi mắt Celin lộ ra chút ưu sầu. Với tình trạng hiện giờ của Hein, thật sự không nên tiếp xúc với chuyện công ty quá sớm. Song, có vài việc không thể nào tránh khỏi, có vài trách nhiệm không thể nào buông. Cậu thở dài, tiện tay cầm bánh ngọt mất một góc bỏ vào miệng nhấm nháp.

Mùi vị đúng là không tệ, chẳng trách tên kia lén cậu đi mua.

Omega ngồi trước bàn làm việc của chồng mình vừa ăn đồ ngọt vừa yên lặng ngẩn người.

Trên bàn Hein bày ảnh chụp của hai người, biểu cảm của cả hai trong ảnh rất nghiêm túc, cai kề vai trông không mấy thân mật nhưng tuyệt đối không phải không liên quan đến nhau.

Celin duỗi tay cầm ảnh chụp chung ngắm nghía một hồi rồi gửi tin nhắn cho người nào đó mãi không xuất hiện.

[Đang làm gì vậy?]

Hein đáp lại rất nhanh.

[Mở họp.]

Đôi mắt xanh toát lên tia thấu hiểu, chẳng trách không ở trong văn phòng.

[Có ổn không?]

Lần này hắn trả lời hơi chậm, nửa phút sau thiết bị mới vang lên.

[Chuyện nhỏ.]

Celin tựa trên mặt bàn, chán ngán gõ bàn phím ảo.

[Đang họp còn trả lời tin nhắn?]

"Ting." m báo tin nhắn lần nữa vang lên khiến phòng họp xuất hiện một khoảng ngừng ngắn ngủi.

Hein xua tay bảo người đang nói: "Tiếp tục đi." Nói xong, hắn cúi đầu mở giao diện xem tin nhắn, xem xong khóe miệng hắn khẽ nở một nụ cười nhẹ.

[Không ai ý kiến đâu.]

Sau khi gửi tin nhắn thoát ra, lúc Hein ngẩng đầu đối diện với các nhân viên ở đây đã quay về gương mặt uy nghiêm không đổi.

Mọi người: "..."

Đù mía cuộc họp này không tiếp tục được nữa!

Những người đủ tư cách bước vào văn phòng này đều đã bị kéo đi họp, thế là Celin liền cứ thế trắng trợn làm tu hú chiếm tổ. Đầu tiên là ăn sạch bánh ngọt Hein chỉ mới kịp cắn một miếng, rồi uống một hơi cạn ly cà phê đã được pha sẵn, sau đó dùng thiết bị của mình kết nối với màn hình.

[Có không hiểu chỗ nào thì nói với tôi.]

Celin săn sóc làm hậu phương vững chắc cho Alpha mất trí nhớ. Tuy cậu cũng không hiểu lắm các quặng tinh kỳ quái được đánh số và tên vật chất kim loại lạ lùng nhưng đây không ngăn cản cậu tìm hiểu một chút.

Dưới sự hoạt động của hệ thống sưởi, trong văn phòng rất ấm áp thoải mái. Celin ngang nhiên chiếm dụng vị trí đương gia Calvid, bắt đầu xử lý công việc của RE.

Tige ở bên kia xa xôi nhịn không được vui mừng lau đi nước mắt không tồn tại —— Sếp tổng luôn có thể dễ dàng đuổi việc những nhân viên không cố gắng, nhưng nhân viên trông thấy sếp tổng trốn việc chỉ có thể mỉm cười gánh thêm nhiều công việc hơn. Đây hẳn là hiện trạng bất bình đẳng nhất của thời đại mới.

"Ơ? Anh là..." Ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu ngạc nhiên.

Celin ngoảnh đầu, nhận ra là một cô gái trẻ nhỏ xinh.

Daisy không ngờ mình chỉ đi lấy một phần hồ sơ thay sếp thế nhưng lại bắt gặp có người trong văn phòng.

Là một nhân viên mới nhận chức không lâu, từ trước đến nay cô luôn mang lòng kính sợ những người có địa vị cao. Cô luôn ghi nhớ những lời dặn của người lớn trong nhà, mà chuyện bọn họ nhắc đi nhắc lại nhiều nhất đó là ngài Calvid không thích có người tự tiện bước chân vào chỗ làm việc của hắn.

Song hiện tại, người đàn ông kia lại đang ngồi trên chỗ ngồi của Calvid, uống đồ uống của Calvid, dùng màn hình của Calvid làm việc.

Lòng cô vô cùng chấn động.

Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng đẹp. Với lại, lạ nhất là cô chắc chắn chưa từng gặp đối phương bao giờ nhưng cứ cảm thấy quen mắt.

"Kẻ xâm nhập" không hề hoảng hốt khi bị phát hiện, ngược lại còn chủ động hỏi cô: "Có gì không?"

"Tôi đến lấy một phần hồ sơ." Cô chưa kịp tự hỏi đã trả lời theo phản xạ có điều kiện.

Celin bảo cô có thể vào lấy.

Daisy bước vào văn phòng, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo —— Người đàn ông bất thình lình xuất hiện trong khu làm việc này thật sự rất đáng ngờ, nhưng cũng có thể là vị cấp trên nào đó mà cô không nhớ ra. Cô nên can đảm bày tỏ thắc mắc hay nên giữ yên lặng đây?

Ba phút sau, cô bỏ tâm sự sang một bên, đầu đầy mồ hôi chú tâm tìm kiếm trên mặt bàn.

Celin hỏi: "Tiêu đề hồ sơ cô cần tìm là gì?"

Daisy nói: "Hình như là M... 37, Đúng rồi, mở đầu làm M37."

Celin: "..."

[Anh để hồ sơ M37 ở đâu thế?]

Hein sửng sốt.

[Trên bàn làm việc của tôi, chỗ cái ly chặn lên ấy.]

Celin nhấc cái ly cậu đã uống cạn sang một bên, lật đống hồ sơ chất chồng, bìa hồ sơ đúng là M37 Daisy đang tìm kiếm. Cậu đưa hồ sơ đến trước mặt cô.

Daisy ngơ ngác nhìn một hồi. Sau khi nhận lấy cô cẩn thận kiểm tra mấy chữ trên bìa, ánh mắt đang hoang mang bỗng pha chút ảo diệu: "Cảm, cảm ơn anh."

Celin bình tĩnh bày tỏ: "Đừng khách sáo."

Daisy: "..."

Đúng là ngày càng kỳ quái.

Người đàn ông này rất không bình thường.

Lúc này, tin nhắn của Hein nhảy ra.

[Sao em biết mấy cái đó?]

Celin cười cười.

[Vì có một quý cô tìm nó rất lâu.]

"Vài nghệ sĩ trong giới giải trí hình như gần đây có chút địch ý với công ty chúng ta." Lâm Luân báo cáo hiện tượng: "Tuy không rõ ràng lắm nhưng đã xảy ra nhiều lần, quần chúng nghi ngờ chúng ta đang lũng đoạn."

Hein suy xét một hồi: "Ừm, để phòng quan hệ công chúng xử lý đi." Hắn gõ ngón tay lên mặt bàn, vừa gõ phím lên thiết bị vừa nói: "Sinh hoạt cá nhân của chủ tịch Pavilion Star - Fred rất loạn. Nghe đồn mấy hành vi bốc đồng của Fred gần đây có liên quan đến một người tình bỏ trốn của anh ta."

Mọi người: "..."

Tại sao sếp có thể trưng gương mặt uy nghiêm nói ra scandal như vậy! Còn là scandal tình cảm? Trong nhất thời, sắc mặt mỗi người một khác, trong đầu toát lên vô số kịch bản kỳ quái giữa ông trùm quặng tinh và đầu sỏ với giải trí.

Ông bác Lâm Luân đúng lúc hỏi thăm: "Pavilion Star?"

Hein gật đầu nhưng không có tâm trạng giải thích từ đầu đến cuối.

Ting ——

Âm báo của thiết bị lại vang lên lần nữa. Mọi người đã như chết lặng, không buồn đi đếm rốt cuộc âm báo phiền lòng này đã vang lên mấy lần! Gửi tin nhắn cũng không có gì lạ, lạ là sếp tổng của bọn họ —— Bật chế độ tắt tiếng không được sao?

Khiến bọn họ khó tin nhất đó là, sếp còn nhiều lần cúi đầu nghiêm túc đọc tin nhắn?

Quả nhiên, gia chủ Calvid lúc này vẫn không phụ sự mong đợi của mọi người bấm mở giao diện tin nhắn.

Mọi người: "..."

Lâm Luân cười cười, năm tháng không để lại bao nhiêu dấu vết trên người bác này. Ông thoạt nhìn bình tĩnh nhẹ nhàng hơn hẳn những người khác, hỏi: "Xem ra cuộc sống một tháng nghỉ phép này rất phong phú nhỉ?"

Đúng rồi, một tháng!

Đây là một câu hỏi chôn sâu trong lòng mọi người nhưng đến tận bây giờ mới được nhắc đến. Hein đã không xuất hiện trong trụ sở chính suốt hơn một tháng. Chuyện này là lần đầu tiên trong vòng năm năm. Mọi người già trẻ trai gái ở đây đều rất hoang mang trong lòng.

Tất cả mọi người hướng ánh nhìn tò mò đến Hein, hắn lại bất chợt đứng lên.

Mọi người đang chờ mong được thỏa mãn lòng hiếu kỳ đồng loạt sửng sốt.

Hein: "Nghỉ ngơi mười phút trước đã."

...

Nói xong, gia chủ Calvid xoay người chạy ra ngoài cửa, bước đi vội vàng như là vô cùng sốt ruột.

???

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cứ có cảm giác một tháng không gặp lòng Hein lại càng thêm khó đoán.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net