Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất đau! Thật sự rất đau...

Tuyệt vọng cùng với thống khổ, phía trước không nhìn thấy một tia ánh sáng, không nghe được một tiếng động gì, tại sao chỉ có một mình cậu, một mình... Tại sao nổi ám ảnh kia vẫn cứ hiện lên?

Có ai? Có ai có thể tới cứu cậu không? Khải Nhạc bất lực duỗi tay lên không trung cùng suy nghĩ sẽ bắt được cái gì đó, cứ thế để như vậy rất lâu... Rất lâu...

Cuối cùng có người nắm lấy tay của cậu, đó là bàn tay rất to, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp.

Khát, cổ họng như muốn bốc cháy, Khải Nhạc thì thào: "Nước... Tôi muốn uống nước..."

Đột nhiên, bên môi nếm được một thứ ướt át, là nước! Khải Nhạc giống như đang khát khô lạc giữa sa mạc, vì khát nước khiến cho cậu vô thức mà dốc sức liều mạng uống.

"Khải! Mau tỉnh lại... Đừng ngủ tiếp nữa, nghe lời..." Lờ mờ tỉnh dậy, hình như có ai ghé vào lỗ tai cậu thì thầm.

"Ưm..." Lông mi Khải Nhạc nhẹ run lên một cái, không thích ứng được ánh sáng, thật vất vả mới chậm rãi mở mắt, chật vật tỉnh lại.

"Khải! Em đã tỉnh?" Vang lên bên tai một thanh âm mừng rỡ, nhưng người này mừng rỡ, còn tâm Khải Nhạc lại giống như người đột nhiên bị tạc cả một chậu nước lạnh như băng, cậu hoảng sợ mở to hai mắt nhìn Oropesa Seth.

"Khải, em xảy ra chuyện gì?" Phát giác được Khải Nhạc khác thường, Oropesa Seth nghĩ là cậu không thoải mái ở đâu đó, đưa tay muốn sờ trán của cậu, Khải Nhạc nghiêng người né tránh, lùi vào trong góc giường thân thể bất giác mà run rẩy.

"Ừm..." Phảng phất thân thể mệt rã rời, động tác né tránh làm cho cậu cảm giác được đau đớn, thân thể cùng tâm hồn đau đớn toàn bộ đều dâng lên, khiến cho Khải Nhạc cắn chặt răng rên rỉ lên tiếng.

"Khải! Không nên lộn xộn, thương thế của em còn chưa lành!" Oropesa Seth tay dừng lại ở giữa không trung, không bởi vì Khải Nhạc né tránh mà tức giận.

"Không... Không được qua đây!" Khải Nhạc thống khổ mà phát ra âm thanh khàn khàn, ngăn cản Oropesa Seth tiến về phía cậu.

"Em sao vậy?" Oropesa Seth nhíu chặt lấy lông mày, nhìn Khải Nhạc ở góc giường do dự một chút, nhưng nhìn bộ dạng thống khổ của cậu, làm cho hắn kiên định mà tiến lên dò xét.

"Không muốn... Đừng đụng vào tôi!" Khải Nhạc kích động mà hô to, dùng ánh mắt oán hận nhìn Oropesa Seth, đưa tay vung đi cánh tay đang đưa về phía cậu, thái độ chán ghét.

"Khải! Ta không muốn nhìn bộ dạng này của em, em đến cùng xảy ra chuyện gì?" Oropesa Seth nheo hai con mắt lại, đưa mắt nhìn thái độ của Khải Nhạc, đè nén lửa giận mà ôn nhu hỏi.

"Ha ha... Anh hỏi tôi xảy ra chuyện gì? Anh đã làm cái gì với tôi chẳng lẽ đã quên rồi sao?" Khải Nhạc cười lạnh mà hỏi ngược lại.

Thật sự buồn cười, hắn đối với cậu làm chuyện tàn nhẫn như thế, còn có thể làm vẻ mặt vô tội hỏi cậu xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ một người nam nhân bị một người nam nhân khác xâm phạm, sau này người nam nhân này còn có thể biểu hiện điềm nhiên như không có việc gì sao? Mặc dù cậu không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng mà không thể tiếp nhận loại sự tình này phát sinh ở trên người mình, Khải Nhạc nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.

"Chuyện này là... Bất đắc dĩ, có lẽ em không còn nhớ gì rồi. Lúc ấy em trúng một mũi tên có độc, mà cách giải độc duy nhất là... Lúc đó em lại hôn mê, bởi vì thời gian giải độc cấp bách, cho nên vì cứu em, ta không thể không làm như vậy!" Chỉ có Oropesa Seth biết, trong chuyện này chất chứa bao nhiêu tâm tư của hắn, cho nên khi nhắc đến chuyện này, hắn có chút chột dạ. Tuy nhiên trong nội tâm rất lo lắng phản ứng tiếp theo của Khải Nhạc. Còn với chuyện này hắn một chút cũng không cảm thấy hối hận, ngược lại bởi vì hắn nghĩ thái độ Khải Nhạc sẽ thay đổi mà cảm thấy chút vui vẻ.

"..."

Nghe xong những lời này, Khải Nhạc vốn không thể tưởng tượng nổi mà trừng lớn hai mắt, rồi cậu đột nhiên nhắm chặc hai mắt, không như Oropesa Seth nghĩ, điều này làm cho Oropesa Seth cảm thấy càng thêm hoảng hốt...

Chẳng lẽ khi yêu một người sẽ trở nên nhát gan như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net