Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc của Khải Nhạc có một lúc một hỗn loạn, cảnh vật xung quanh tựa hồ cũng xuất hiện một chút biến hóa, trở nên có chút vặn vẹo và mơ hồ hơn.

“Khải Hoành Tư đại nhân, hiện tại chúng ta đang ở trong mộng của ngài, tâm tình của ngài sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cảnh vật trong mơ, cho nên xin ngài hãy tỉnh táo lại, tôi sẽ trả lời tất cả thắc mắc của ngài.” Tác Baker bình tỉnh nhắc nhở mà không nhìn khung cảnh xung quanh đang thay đổi thế nào.

Có lẽ là lời nói của Tác Baker đã phát huy tác dụng, dần dần, xung quanh hồi phục cảnh tượng như ban đầu.

“Trong mộng? Anh nói là anh đang ở trong mộng của tôi?” Khải Nhạc nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy."

Cậu sớm đã nhận ra đây không phải là thế giới thật, nguyên lai là cảnh trong mơ của mình, khó trách có một loại cảm giác quen thuộc như vậy.

“Tác Baker, anh rốt cuộc là người như thế nào?” Nếu như đây cảnh trong mơ của cậu, Tác Baker tại sao có thể dễ dàng xuất hiện trong giấc mộng của cậu như vậy được? Khải Nhạc cố gắng động não để tìm được mấu chốt.

“Tôi? Tôi là người thế nào ấy à? Ha ha… Ha ha ha…” Tác Baker đột nhiên điên cuồng cười thành tiếng, nhưng mà, cho dù y đang cười cậu vẫn nghe được trong tiếng cười của y xuất hiện một chút thê lương nào đó, phảng phất vô hạn sầu bi.

“Tác Baker? Anh có sao không?” Khải Nhạc dè chừng mở miệng.

“Ha ha… Không có việc gì, tôi làm sao có thể có chuyện gì được chứ.”

Tác Baker cười khẽ phủ nhận, sau đó đột nhiên thì thào lẩm bẩm:

“Tại sao tất cả mọi người từ trước đến nay đều hỏi tôi điều này? Tôi là ai? Là người thế nào? Cho tới bây giờ… Tôi cũng không biết mình là ai, là người thế nào nữa.”

“Tác… Tác Baker, anh có phải rất khổ sở không? Tôi tin anh nhất định có rất nhiều điều đau khổ nhưng không thể nói ra cùng ai.”

Không biết tại sao, Khải Nhạc đột nhiên cảm thấy vẻ bên ngoài kiên cường của Tác Baker là khôn khéo che đậy cảm xúc thật của y, thật ra y là một người rất cô độc và thẩm tịch.

Nghe vậy, Tác Baker không trả lời, chỉ yên lặng đứng đó, cứ như vậy đứng rất lâu, tốc độ di chuyển của ngôi sao bên cạnh y tựa hồ cũng trở nên chậm lại mang vẻ dị thường quỷ dị.

“Tác Baker? Anh…” Khải Nhạc thấy thế liền có chút hoảng hốt, định nói gì đó với y.

“Ha ha ha ha… Khải Hoành Tư vĩ đại của tôi, ngài đúng là người có một tấm lòng lương thiện! Ngài ngay cả bản thân còn bảo vệ chưa xong mà còn nghĩ đến người khác, hơn nữa ngài còn chưa rõ người đó là địch hay là bạn, thật đúng là làm tôi cảm thấy bội phục!” Không đợi Khải Nhạc nói xong, Tác Baker đột nhiên lên tiếng sau đó lại điên cuồng cười lớn, trong lời nói có năm phần cảm phục, có năm phần trào phúng.

Khải Nhạc chưa từng thấy Tác Baker mất đi khống chế như thế này, mặc dù y có lúc nói chuyện chua ngoa, nhưng chưa từng dùng khẩu khí châm chọc như thế nói chuyện với cậu, chẳng lẽ là cậu đã nói sai cái gì động chạm đến nỗi lòng của Tác Baker sao?

“Thực xin lỗi!” Mặc dù không cần phải xin lỗi, nhưng mà Khải Nhạc cảm thấy ở Tác Baker có điều gì đó dị thường ẩn chứa nhiều bi thương, khiến cậu kìm lòng không được nói ra lời xin lỗi.

“Ngài không có cái gì phải xin lỗi tôi cả, người nên nói lời xin lỗi chính là tôi này.” Khải Nhạc chân thành áy náy lại đổi Tác Baker không một chút cảm kích chỉ hừ lạnh, lại lạnh lùng nói:

“Được rồi, thu hồi sự thương hại của ngài đi, những lời nói đó đối với tôi đều vô dụng. Chẳng lẽ ngài không muốn biết cách trở về sao?”

“Tôi dĩ nhiên muốn.”

Ngày trước cậu đều cầu xin Tác Baker nói cho cậu biết cách để trở về, còn y sẽ không chủ động nhắc tới, vừa nghĩ tới có thể trở về, Khải Nhạc không một chút do dự đáp.

“Nghe ngài nói như thế, tôi đột nhiên cảm thấy đau lòng thay Oropesa Seth, hắn yêu ngài như vậy chẳng lẽ cũng chưa đủ đổi lấy một chút cảm động từ ngài sao? Ngài vẫn nhanh chóng muốn rời khỏi hắn như vậy à?” Âm thanh Tác Baker thấp thẩm xen lẫn giọng điệu trào phúng, đặc biệt lạnh lùng.

Trong lời nói Tác Baker phảng phất cho Khải Nhạc một đòn cảnh cáo, trong đầu bỗng chốc trống rỗng, cậu nghẹn lời quan sát sắc mặt của Tác Baker.

Cậu vẫn nghĩ là quan hệ của mình và Oropesa Seth sẽ không một ai biết. Vốn định dùng tư tưởng lừa mình dối người, không nghĩ tới tất cả mọi người đều đã biết được chuyện, làm cho cậu khó có thể tiếp nhận được, có lẽ cậu chính là một kẻ nhát gan!

Khải Nhạc muốn trả lời…, nhưng kết quả khi vừa định mở miệng thì những lời muốn nói liền bị nuốt ngược vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net