Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ưm…”

Khải Nhạc vất vả mở mắt ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ, ánh mặt trời  chói mắt khiến cho cậu vô thức híp đôi mắt lại.

Muốn hoạt động thân thể muốn đột nhiên cảm nhận được một tia tê liệt, phát hiện khung xương toàn thân  đau đớn giống như bị xe cán qua, còn  cổ họng giống như đang bị lửa thiêu đốt, nóng đến không chịu nổi, làm cậu chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nghiền nát…

Cậu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao toàn thân không thể nhúc nhích được? Khải Nhạc khẽ nhíu mày, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ.

Cậu chỉ nhớ lúc mình giục ngựa chạy như điên, thời điểm đó chỉ còn cách Thượng Ai Cập không xa, ngựa đang chạy như điên sau đó lại điên cuồng gào lên một tiếng, cậu liền bị văng khỏi lưng ngựa, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên khi cậu bị văng ra thật sự rất mạnh, lập tức mất đi ý thức, giữa lúc mơ mơ màng màng cậu nhìn thấy thân ngựa bị một cái giáo* đâm trúng.

Cái giáo…

Khải Nhạc hoảng sợ mở to hai mắt, thật vất vả để nhìn rõ ràng cảnh tượng xung quanh, đây là…

Trần nhà được mạ vàng, trên mặt điêu khắc tuyệt mỹ xa hoa những vị vua của Ai Cập cổ.

Trong lòng cậu không ngừng cầu nguyện mình không phải đang ở Hạ Ai Cập. Mặc dù cậu chưa từng thấy gian phòng hoa lệ như thế này Hạ Ai Cập, dù là cậu ở cung điện Oropesa Seth, cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng mà, nếu như bây giờ cậu không phải đang ở Hạ Ai Cập, vậy tại sao không khí trong gian phòng này lại làm cậu cảm thấy quen thuộc như thế?

Giống như là…

Hay là tại cậu quá đa tâm?

Khải Nhạc dùng hết sức lực của mình, chậm rãi nghiêng người muốn khởi động thân thể làm cho tầm mắt cậu trở nên càng lúc càng rộng, có thể thấy rõ tất cả tại đây.

Trong lúc cậu động thân, bị một người nhìn chăm chú, cảm giác được có người đang nhìn mình khiến cậu có chút run rẩy.

Khải Nhạc theo phản xạ hướng ánh mắt đến người kia, trái tim lập tức co rút, ánh mắt lập tức đông lại, cậu cảm giác tay mình đang phát run, hít thở cũng không thông giống như không thở nổi nữa, có một loại tuyệt vọng hiện lên.

Hắn đang ngồi trên cửa sổ lập tức đứng thẳng lên, đôi mắt lạnh băng, không chớp mắt nhìn cậu.

“Em tỉnh rồi sao?”

Giọng nói Oropesa Seth như đến từ địa ngục, quỷ mị sâm lãnh, mặc dù hiện tại là ban ngày, ánh mặt trời gắt gao, cũng không làm cậu cảm nhận được bất luận sự ấm áp nào.

Có lẽ vì cậu ngơ ngẩn quá lâu làm cho bầu không khí trong phòng cũng quên lưu động, Khải Nhạc càng bị giật mình vì không tìm được âm thanh của mình, chỉ có thể vô lực nhìn hắn từng bước một tới gần cậu.

Oropesa Seth đi đến trước giường của cậu, tay xoa lấy khuôn mặt tái nhợt như tuyết của Khải Nhạc, nâng cằm cậu lên, khóe miệng câu dẫn hiện lên một tia thâm ý cười nhẹ, chậm rãi nói:

“Thật sự rất đẹp…”

“Em muốn nhanh chóng thoát khỏi ta như vậy sao? Ta đã làm gì khiến cho em cảm thấy sợ hãi à? Hay là em vốn chán ghét ta đến mức không muốn nhìn thấy ta?”

Oropesa Seth vừa nói, ngón tay thon dài không ngừng ở trên khuôn mặt non mềm của Khải Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve yêu thương, đôi mắt thâm thúy rủ xuống nhanh chóng bao lấy đôi mắt Khải Nhạc, không hề có chút vui vẻ nào.

“Anh…”

Khải Nhạc vô lực mở miệng, lại bị hàn ý của Oropesa Seth chấn đắc toàn thân đến phát run, cậu biết rõ Oropesa Seth như vậy mới thật sự đáng sợ nhất, yên lặng như vậy khiến cho người khác hít thở không thông, đây chính là dấu hiệu của bão táp sắp ập đến.

“Em nhất định đang thất vọng lắm phải không? Không thể thành công trốn khỏi ta. Nhưng mà ta mới là người phải thất vọng đó! Em lợi dụng tình yêu và tín nhiệm của ta đối với em mà bỏ trốn!”

Oropesa Seth chỉ định chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Khải Nhạc, nhưng xúc cảm mềm mại kia lại khơi dậy trong lòng hắn tràn đầy sóng dữ cuồng bạo, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên tràn đầy dữ tợn, đôi mắt đen kịt bắn ra lửa giận giết người.

“Em có biết em làm ta cảm thấy rất tức giận không? Không! Không… Có lẽ tức giận cũng không thể hình dung nổi tâm tình của ta bây giờ, ta thật sự không cách nào tưởng tượng được một người mà ta dùng hết toàn bộ trái tim để yêu, một người đã từng nói yêu ta, nhưng lại một mực muốn rời khỏi ta… Em đến cùng có trái tim hay không? Em đến cùng tại sao lại muốn làm như vậy hả? Em như vậy làm sao ta có thể chịu được đây?”

Những câu cuối cùng, Oropesa Seth cơ hồ là rống lên, đồng thời lúc này, hắn đã không hề lưu tình mà bóp lấy cổ trắng trẻo của Khải Nhạc…

_______

*Cái giáo: kiếm, mác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net