Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bội…

Chẳng lẽ sự hiện hữu của cậu sẽ mang đến nguy hiểm cho Bội sao?

“Tác Baker… Anh tại sao không nói tiếp đi?” Rất lâu không nghe được đáp án Khải Nhạc lên tiếng thúc giục, cảm giác đau lòng khiến cho cậu cơ hồ chống đở không nổi, kỳ thật, cậu rất hi vọng những điều này không phải là sự thật.

"Điểm này rất mâu thuẫn, sự thật cũng không phải là như thế. Thực ngôi sao là một ngôi sao đầy ám khỏa, sự hiện hữu của nó sẽ không mang đến bất kì ảnh hưởng gì, chỉ có đối với ngôi sao Thần Horus sẽ mang đến tai hại, thời điểm chúng tới gần nhau, thực ngôi sao sẽ trong lúc vô tình cướp lấy vầng sáng của ngôi sao Thần Horus, khiến cho nó càng ngày càng ảm đạm cho đến khi... biến mất.”

Chuyện cho tới nước này, đã không có bất cứ chuyện lí do gì để giấu diếm được nữa rồi, Tác Baker cũng không phải là không muốn giải thích chuyện này một cách ngọn nguồn, chỉ là có chút không đành lòng, y biết rõ tâm tư của cậu, y đã tạo cho Khải Nhạc tổn thương vô cùng thống khổ, mà giờ phút này nếu y đem sự thật nói với cậu lại càng thêm tàn nhẫn.

“Ha ha… Ha ha ha ha… Thật buồn cười! Đúng là quá buồn cười rồi, ha ha… Tôi… Tôi đã rất vất vả để hiểu được cái gì là yêu, lại không nghĩ đến chính tôi lại mang đến tai họa cho người mình yêu, ha ha ha ha…”

Khải Nhạc không cách nào ức chế tiếng cười, cậu che mặt mình lại, là cười nhưng lại vô cùng buồn rầu và đắng chát, vẻ sầu thảm tựa như một giây sau liền sụp đổ, đã cố nén nước mắt nhưng vẫn vô thức rơi xuống, trộn lẫn lấy một chút máu từ khe hở chảy xuống…

“Khải! Cũng không phải như ngài nghĩ! Kỳ thật sự…  Ngôi sao thần Horus và thực ngôi sao không thể nào cùng đồng nhất  tồn tại, là tôi… Tất cả đều do tôi làm ra, là một tay tôi gây nên. Nhưng mà… Tất cả đều không thể cứu vãn được nữa rồi, thực xin lỗi!”

Tiếng nói Tác Baker rất nhỏ, rất thẩm, tràn đầy áy náy, bọn họ có điểm nào không giống nhau? Cuối cùng cũng vì yêu mà thương tích đầy mình.

“Ha ha… Tôi nói rồi, tôi không hận anh… Ý định đưa tôi trở về? Có phải là bây giờ không?” Giọng Khải Nhạc trầm thấp nghẹn ngào lấy, nâng hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng Tác Baker.

Tác Baker giống như không cách nào đối mặt liền xoay người, mặc dù biết Khải Nhạc không thể nào thấy được ánh mắt của y, nhưng y vẫn muốn tránh, y làm sao có thể nhẫn tâm làm như vậy. Lúc này… Y đã không rõ Khải Nhạc là địch hay là bạn nữa rồi.

Cho dù không trực tiếp nghe được câu trả lời, nhưng hành động của Tác Baker đã nói lên tất cả.

Đúng vậy, cậu cần gì phải hỏi thêm nữa?

“Tác Baker! Tôi có thể nhìn dung mạo của anh không? Đều như thế lâu rồi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của anh! Chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa!” Ngữ khí nhàn nhạt giống như lơ đãng, nhưng lại làm kẻ khác không đành lòng cự tuyệt.

Nghe vậy, Tác Baker khẽ giật mình, y không đáp lời, chỉ thấy y có chút nghiêng người, chậm rãi kéo áo choàng màu đen của mình xuống…

Giống như trong tưởng tượng, y có được diện mạo không ai bằng, giờ phút này thần sắc y lạnh nhạt, lông mày xoắn xuýt đậm đặc được hóa không mở u buồn.

“Tác Baker! Anh rất đẹp!”

Khải Nhạc phát ra ca ngợi từ nội tâm, không mang theo bất luận hèn mọn nào: “Anh biết không? Kỳ thật tôi rất bội phục anh, có thể liều lĩnh yêu một người như vậy, cho dù bản thân thương tích đầy mình vẫn như cũ hướng thẳng về phía  trước… Không giống tôi chỉ biết một mặt  trốn tránh, sợ tổn thương, cho đến khi mất đi mới hối hận không kịp… Tôi tin người mà anh yêu, hắn nhất định sẽ tỉnh ngộ, hắn nhất định sẽ yêu anh!”

Sao lại có một người tấm lòng rộng rãi như vậy, Tác Baker nghĩ thầm, được Khải Nhạc tha thứ càng làm y hổ thẹn.

“Khải… Ngài muốn gặp Oropesa Seth lần  cuối cùng không?” Vấn đề này khó tránh khỏi tàn nhẫn, nhưng Tác Baker nghĩ vẫn nên tôn trọng cảm nghĩ của Khải Nhạc, dù sao y chỉ có năng lực làm điều này.

Yên lặng hồi lâu, Khải Nhạc mới chậm rãi  mở miệng:

“Không được… Tôi sợ mình nhìn thấy hắn sẽ không bỏ xuống được, có lẽ đến cuối cùng… Tôi tốt nhất vẫn nên là người ích kỷ! Tôi chỉ muốn để lại những điều điềm mật, ngọt ngào mà thôi, tôi cầu anh… Cầu anh đừng xóa trí nhớ của tôi, tôi muốn  giữ lại tình yêu này vĩnh viễn cho đến ngày tôi chết đi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net