Chương 12: Tướng quân dụ dỗ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần đầu tiên cậu thấy tôi chính là trên bìa tạp chí này sao?"

Ngôn Sóc nhìn thấy Thẩm Chi Phồn đang chìm đắm trong mờ mịt cùng khiếp sợ, nhịn không được chuyển hướng đề tài.

Là cậu ấy còn chưa đủ tín nhiệm anh, không, là do việc này, đối với Thẩm Chi Phồn mà nói thì anh vẫn là một đường ranh giới chưa thể bước qua được.

"Ừm..... đúng vậy."

Thẩm Chi Phồn gật gật đầu, nhớ lại nhiều năm về trước, bàn tay mất tự mà vuốt ve chai nước, cảm xúc lạnh lẽo giúp trong lòng cậu bình tĩnh hơn một chút, tuy nhiên tin tức này đột nhiên tới khiến cậu tay chân luống cuống.

"Này," Ngôn Sóc thở dài, "Cậu còn nhớ chính xác lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"

Thẩm Chi Phồn dừng một chút, mờ mịt nhìn Ngôn Sóc.

"Là bảy năm trước," Ngôn Sóc xoay mặt đi, chỉ chừa lại cho Thẩm Chi Phồn một nửa khuôn mặt. Khuôn mặt của anh là khuôn mặt góc cạnh, chóp mũi cao thẳng, cùng với môi và cằm có thể tạo thành một đường thẳng tắp, "Ở tinh cầu N-192, mọi việc lúc ấy, cậu không nhớ rõ sao?"

Bảy năm trước?

Yết hầu Thẩm Chi Phồn hơi giật giật, đồng tử không tự giác mà co lại.

Bảy năm trước cậu 16 tuổi, là cái năm mà cậu quen thuộc nhất, cũng là cái năm mà sắp trở nên xa lạ với cậu rồi.

Thậm chí cậu còn nhớ rõ tối qua cậu vừa ăn cái gì, ngày kia là chuẩn bị kiểm tra tháng, tiểu mập mạp ngồi cùng bàn mỗi ngày đều nhét đồ ăn vặt cho cậu. Cậu còn nhớ rõ bởi vì Thẩm Chi Nhu lấy hình của cậu mang đi bán nên bị phiền toái quấn thân....

Nhưng cậu lại không nhớ rõ bảy năm trước tinh cầu N-192 phát sinh một vụ nổ lớn làm phá hủy tinh cầu, bảy năm trước cha mẹ cậu đã mất đi, cùng với bảy năm trước.... vậy mà cậu đã được gặp Ngôn Sóc.

Thiếu tướng trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Ngân Hà đế quốc và tinh cầu N-192 còn gọi là Sao Thổ, đều không hề liên quan đến nhau nha.

Vì sao cố tình đều là bảy năm trước, vì sao lại... vừa vặn cậu lại không hề nhớ gì, đối với cậu những điều xa xôi ấy đều là tương lai, mà cậu lại không được trải qua.

"Tôi, thật ra..." Thẩm Chi Phồn có chút không thể giải thích, cho dù cậu có muốn cố gắng thế nào, thì bên trong cậu vẫn chỉ là một cậu thiếu niên 16 tuổi, bảy năm mờ mịt trống vắng, ngay cả cha mẹ cậu qua đời rồi sau đó cậu sống như thế nào cũng không rõ nhưng lại không hề có ý muốn tìm hiểu, nhưng hiện tại cậu mới ý thức được cậu mong muốn tìm hiểu xem trong bảy năm này đã xảy ra những chuyện gì, "Gần đây tôi bị thương, lúc thi đấu giải cơ giáp... Ngay từ đầu tôi không phát hiện ra, nhưng gần đây cảm thấy rất nhiều việc lúc nhớ lúc quên, ngài biết.... những việc như thế này không thể tùy tiện nói ra được."

Cậu chọn phương thức mơ hồ nhất, nhưng đây cũng là nguyên nhân để cậu thuyết phục bản thân.

Cậu mất trí nhớ nhất định là do duyên phận, nhưng bản thân cậu cảm thấy một chút bất thường. Trong tiềm thức cậu cũng cảm thấy việc này liên quan đến giải thi đấu cơ giáp, những hoạt động này có thể dễ dàng làm tổn thương cơ thể.

"Những việc bảy năm trước thật ra tôi không nhớ chút gì, đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì, mong ngài... có thể nói với tôi không?"

Vốn cho rằng Thẩm Chi Nhu không hiểu rõ chuyện bảy năm trước, trong khoảng thời gian ngắn này cũng không nhớ hết, nhưng tuyệt đối vẫn còn có người có thể biết được, còn đang ở ngay trước mặt cậu.

Cậu vô cùng mong muốn, muốn biết xem năm ấy, cùng với chuyện xảy ra bảy năm trước.

Ngôn Sóc sửng sốt, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của người thanh niên trước mặt.

"Thật xin lỗi," Thẩm Chi Phồn dùng hai tay ôm mặt muốn che đi sự thất thố của bản thân, cậu cúi người về phía trước, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, "Tôi.... Tôi chỉ nhớ tới những việc bảy năm trước, trước khi cha mẹ tôi qua đời, tôi..."

Ngôn Sóc trầm mặc một lúc, đôi mắt anh chợt tối đi.

Thẩm Chi Phồn khóc đến lặng người, dường như không phát ra âm thanh nức nở, cậu khống chế bản thân rất tốt.

Chính loại trầm mặc này khiến cho người ta cảm thấy thật áp lực, giống như một vách núi ép ra những dòng chảy lạnh lẽo. Sự im lặng trôi qua, chỉ có tấm lưng cậu run nhè nhẹ, thản nhiên nói ra với Ngôn Sóc.

Tâm của anh đột nhiên mềm mại đi, rối tinh rối mù, cho dù là thoạt nhìn anh bất động thanh sắc, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm giống như bức tượng không hề thay đổi. Vĩnh viễn không thể tưởng tượng được bên trong con người lạnh lẽo như vậy lại cất giấu một đóa hoa mềm mại ấm áp như gió xuân.

Anh sâu sắc ý thức được đây chính là Thẩm Chi Phồn 16 tuổi, là anh đã thu lại cái rễ cây đầy sự quyến luyến với cậu thiếu niên, vốn anh đã bỏ lỡ cơ hội chạm vào khuôn mặt của cậu, thế cho nên sau này mỗi lần nhớ đến thì chiếc rễ ấy lại ẩn ẩn cảm giác đau đớn, cái loại đau khổ này làm cho người ta cảm thấy giống như côn trùng ăn sâu vào rễ cây, đau đớn như nước chảy đá mòn.

Sau này Thẩm Chi Phồn đã đao thương bất nhập, càng đừng nói đến ở bên cạnh anh mà nỉ non thế này, cậu giống như một ánh trăng lạnh nhạt, rét lạnh mà trong suốt. Đã bị năm tháng vô tình tàn nhẫn nhấn chìm hoàn toàn, nên những điều này hết sức quý giá.

Là lỗi của anh, Ngôn Sóc nhịn không được mà suy nghĩ như vậy, bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào lưng Thẩm Chi Phồn muốn trấn an cậu.

Cái rễ cây này vốn đã thối nát ăn sâu chặt chẽ vào sâu lòng đất, cho dù thế nào cũng không chạm đến được. Vậy mà lúc này lại có một người có thể nhổ tận gốc cái cây này, đem những cái rễ chôn sâu này trừ bỏ, biến thành những cây non, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.

Chuyện này không thể tốt hơn, không có gì không tốt, quá tốt, thật sự tốt.

"Thật xin lỗi."

Anh nhẹ nhàng nói, ngón tay có chút quyến luyến xoa tấm lưng gầy của cậu.

Lưng Thẩm Chi Phồn có chút nhỏ gầy, anh chạm đến những đốt xương bên dưới làn da mỏng manh, cứng rắn mà mềm mại.

"Không, không có liên quan gì đến ngài," Thẩm Chi Phồn thả bàn tay ra, lúc này cảm xúc của cậu đã ổn định lại, chỉ là khóe mắt còn hơi chút hồng hồng, "Mong ngài nói một chút đi."

Không, Ngôn Sóc nhìn cậu, anh khôn phải xin lỗi vì điều này.

Anh muốn xin lỗi là vì lúc đó đã không thể tìm thấy cậu sớm hơn một chút, cũng sẽ không đến nỗi... Lỡ mất một đoạn thời gian dài không thể chạm vào cậu thiếu niên ấy.

"Thời điểm đó, tôi đi công tác chấp hành nhiệm vụ," Ngôn Sóc quay mặt đi, bàn tay anh chậm rãi nắm chặt, anh không dám nhìn Thẩm Chỉ Phồn, anh sợ rằng bản thân sẽ không kìm chế được mà hôn lên đôi môi ấy, lên khuôn mặt ấy, "Tình cảnh lúc đó gần như là cửu tử nhất sinh, thật may mắn là lúc đó có một tầng không gian xuất hiện, tôi vì muốn tự cứu mình nên đã đánh cược một phen, may mà thắng. Lúc đó tôi rớt xuống địa điểm vừa vặn chính là tinh cầu N-192."

Lồng ngực Thẩm Chi Phồn bỗng nhiên căng thẳng.

"Ngài.... Còn nhớ rõ ngày đó sao?"

Ngôn Sóc trầm mặc một lúc khiến Thẩm Chi Phồn cảm thấy bản thân cậu có chút làm khó người khác, dù sao đây cũng là chuyển xảy ra bảy năm trước, có lẽ khó có thể nhớ rõ.

"Nhớ, ngày 16 đến ngày 26 tháng 9."

Môi Thẩm Chi Phồn hơi hé mở, có chút ủ rũ cúi thấp đầu.

Thì ra là như vậy... Đây nhất định không phải là ngẫu nhiên chứ, Thẩm Chi Phồn cúi đầu suy nghĩ.

Cậu có khả năng nhớ tới cái ngày đó, bởi vì đó là ngày 15 tháng 9.

Vì sao lại quên, vì sao trí nhớ cố tình đến ngày đó lại dừng lại, là năng lực gì vậy đã khiến cho thời gian dừng lại trước cái ngày định mệnh ấy một ngày.

Phát hiện ra điều quỷ dị này khiến Thẩm Chi Phồn có chút lo lắng cùng khủng hoảng, cậu bắt đầu phát hiện ra việc cậu mất trí nhớ không phải là ngẫu nhiên, giống như một kế hoạch tinh vi thì hơn.

Nhưng mà ai lại có thể thao túng được trí nhớ của người khác chứ, ngoại trừ bản thân mình ra.

Thẩm Chi Phồn càng tự hỏi thì càng minh bạch, cậu cảm thấy thật khó tin, lại cảm thấy không có chút manh mối nào.

"..... Thế nào?" Ngôn Sóc có chút phát hiện ra bất thường, nhưng dù sao đó cũng là Thẩm Chi Phồn, không biết trong lòng cậu nghĩ gì.

"Không có việc gì, tôi... muốn biết là khi N-192 phát nổ thì anh cũng ở đó sao? Cũng là cái năm xảy ra chuyện ấy."

Ngôn Sóc lại trầm mặc thật lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Thật có lỗi, thời điểm đó tôi không có ở nơi đó."

Thẩm Chi Phồn có chút thất vọng, nhưng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở một hơi, sự việc khiến cậu có chút sợ hãi.... Sợ hãi vụ nổ ở tinh cầu N-192 có liên quan với Ngôn Sóc.

"Vụ nổ ở tinh cầu N-192, tôi thật tiếc," dường như Ngôn Sóc hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, "Nhưng lại chẳng quan hệ với tôi, đại khái lúc đó tôi đã rời đi thì một tháng sau nghe được tin tức. Không chỉ một mình tinh cầu N-192 mà còn lan sang các tinh cầu khác, số tinh cầu bị phá hủy hơn một nghìn, đây là một sự kiện cực kì quan trọng. Lúc đó tất cả cao tầng đều bị ảnh hưởng, nhưng lại xử lý rất mơ hồ, dường như còn đề cập đến một số lĩnh vực tôi không biết."

"Tôi... Không phải tôi đang chất vấn ngài." Lo sợ bị Ngôn Sóc hiểu lần nên Thẩm Chi Phồn ra sức giải thích.

"Không, không có việc gì." Ngôn Sóc nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu, lại thầm nghĩ trong lòng.

Cậu biết không, tôi thà rằng vụ nổ ấy có liên quan đến tôi, ít nhất vào thời điểm đó, tôi còn có thể ở cạnh cậu.

"Vẫn là nói đến lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài đi," Thẩm Chi Phồn chuyển hướng đề tài, nghĩ đến đây trong lòng cậu lại cảm thấy thoải mái không ít, "Tôi nhất định là rất cao hứng, chạy theo ngài muốn ngài kí tên cho, giống như tôi.... lần trước gặp thấy ngài vậy."

Ngôn Sóc cười cười: "Thật ra là không có, bởi vì thời điểm đó tôi bị trọng thương, có lẽ cậu... căn bản không nhớ ra tôi là ai."

Thẩm Chi Phồn có chút thụ sủng nhược kinh: "Là tôi cứu ngài sao?"

"Ừ." Ngôn Sóc khép hờ đôi mắt, lẳng lặng chăm chú nhìn vào cậu, "Có chút nhớ sao?"

"Không... Không phải!"

Thẩm Chi Phồn yên lặng xoay mặt, trong lòng liên tục sám hối.

Tình tiết này, lúc còn thời niên thiếu... cậu cũng đã từng mơ thấy rồi nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net