Chương 14: Tướng quân dụ dỗ (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào, hoan nghênh ngài trở về."

Âm thanh nữ trong nhật ký điện tử vẫn giống như mọi ngày.

"Ừ."

Anh ngồi xuống, còn chưa kịp bật đèn phòng nhưng đã mở nhật kí lên. Hôm nay trong tay anh không ôm bó hoa, trong căn phòng cũng không có hương vị của hoa Forget me not ánh trăng.

Nhưng anh lại luôn không nhịn được xoa xoa lên khuôn mặt, bởi vì trên khuôn mặt anh vẫn còn lưu giữ hơi thở của một người khác.

"Hôm nay.... Hôm nay nói chút chuyện đi."

Anh suy tư một lát lại thoáng chuyện động đôi mắt, không khó để nhận ra trong mắt anh là sự vui vẻ, điều này làm cho khóe miệng anh cũng cong lên, khiến cho khuôn mặt người lạ chớ đến gần này trở nên nhu hòa hơn.

"Có lẽ tôi nên pha một tách cafe để ngài có linh cảm hơn nhé!"

Những người giúp việc cũng thường nhớ một số việc như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ nói một ít đề nghị vừa ý. Đương nhiên là những lời này đều là số liệu lạnh lẽo được lập trình trước.

Bởi vì Ngôn Sóc thường xuyên uống cafe nên đã đặt ra câu nhắc nhở này.

Anh nghe xong lời này liền đứng dậy đi mở đèn, đi vào phòng bếp lấy máy xay cafe ra, đổ vào đó loại cafe mà anh mới mua. Tiếng xay ong ong khiến anh cảm thấy bình yên đến lạ.

"Đôi lúc tôi cũng sẽ nghĩ như vậy, tôi ngồi trên ghế ở phòng bếp, có lẽ là tối khuya rồi, giống như ngày hôm nay vậy. Một thân sương lạnh phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở về, giờ phút này có thể có một bóng lưng ở trong phòng bếp," anh trầm mặc một lúc, lại nói khẽ với nhật ký tiểu thư, âm thanh này quá đỗi dịu dàng, "Đây là mong muốn từ nhỏ của tôi, có thể nguyên nhân là do bà ấy luôn quyến luyến những xa xỉ phẩm ở cửa hàng.... Nhưng mà lại không nghĩ tới những việc sau này không thể thực hiện được."

Nhật ký tiểu thư trầm mặc, trong lập trình của cô không có những từ ngữ mẫn cảm, nên cô  không cần phải trả lời.

"Sau này tôi cũng đã từng nghĩ tới, có phải là sự thật hay không.... Không thể không có cậu ấy được không?" Anh khẽ thời dài một tiếng nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, "Thật ra tôi cũng không thể khẳng định được đáp án, chỉ là đơn thuần cảm thấy nếu không phải là lời cậu ấy nói, có lẽ tôi cứ một mình như vậy cũng tốt, cho nên đây chính là một đề bài khó giải quyết." (wtf, anh nói cái gì thế tôi không hiểu?????)

"Chẳng phải là tôi không thích ai, nhưng tôi đã có thói quen một mình, cho dù có xâm nhập vào lãnh địa của người khác hoặc người khác xâm nhập vào lãnh địa của tôi cũng không có chuyện gì, cậu ấy sau này đã thay đổi rất nhiều, không còn là người ấy trong ấn tượng của tôi," nước đã sôi, anh chậm rãi rót vào tách cafe, mùi hương thơm nồng dần lan tỏa, tách cafe màu bạc với những hoa văn tinh xảo bên trên, lại tương phản với màu sắc bên trong, "Nhưng đã nhiều năm như vậy, nhiều năm đến như vậy đến tôi vẫn.... luôn luôn khát vọng cậu ấy có thể bước vào."

"Tôi lừa cậu ấy, nhưng mà tôi lại không có cách nào..... Tôi không thể nhắc tới người kia, nếu có thể, tôi mong người kìa vĩnh viễn đừng trở lại."

Anh nhẹ nhàng thổi một ngụm cafe, chất lỏng chua xót chảy bên trong thân thể anh.

"Có chút điên cuồng phải không? Nhưng thật sự là không nhịn được."

----

Thẩm Chi Phồn bước thấp bước cao đi trên vùng đất trống vắng, bước chân có chút thong thả, bởi vì cậu bị thương nhưng không nghiêm trọng, chỉ là nơi mắt cá chân sưng tấy nên đi lại không tiện.

Nhưng mà điều đó không quan trọng, cậu quay đầu nhìn về phía xa, kim chúc phong bạo rất nhanh sẽ đuổi đến đây. Cậu nhìn thấy phía xa xa là bão cát màu đen xoay tròn lao đến, bão cát nơi này mông lung giống như dã thú ăn thịt người, vô cùng dữ tợn và khủng bố.

Cậu hít một hơi, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên, cậu rất nhanh đã tìm thấy một cái hang động nhỏ cách đó không xa để cậu có thể trốn ở bên trong. Nếu vận khí tốt nói không chừng còn có thể tìm được một ít đồ ăn còn sót lại.

 Cậu không nên ra ngoài, ở nơi này kim chúc phong bạo thường xuất hiện nên việc đi dã ngoại vào mùa này cũng không phải là lựa chọn sáng suốt. Nhưng cậu lại không thể nghĩ ra lí do gì mà cậu lại ra ngoài vào lúc này, nhớ lại thì đều là sự trống rộng mờ mịt.

Chỉ là cậu không cảm thấy kì quái cũng không thèm để ý đến, giống như đây là lẽ đương nhiên rồi.

Rất nhanh cậu đến gần cái hang động đó, chỉ cần đi qua mật đạo bên trong là có thể xuống đến nơi an toàn. Lúc này đây cậu còn chưa kịp đi xuống thì đột nhiên mở to hai mắt ra nhìn.

Ngay trước cửa hang động tiêu điều hoang vu là một đống máy móc khổng lồ giống như một con quái vật đang ngủ đông, cậu đứng rất gần nó, đột nhiên cảm thấy giống như mặt trời đã bị che phủ.

Trái tim cậu đột ngột nảy lên, nhịn không được mà đi về phía bên đó. Đó là một cơ giáp đã bị hỏng, bên trên còn mờ ảo xuất hiện những mạch điện đã bị đứt quãng đan xen, tràn ngập khói đen nghi ngút, giống như là một cơn kim chúc phong bạo khác....

Tinh cầu nhỏ hoang vu đột nhiên xuất hiện một vị khách lạ lùng, trong lòng cậu càng thêm cảm thấy sợ hãi lại càng cảm thấy tò mò.

Giờ phút này bỗng nhiên có vật gì lạnh lẽo chạm đến cổ chân cậu.

Cậu đột nhiên hoảng sợ, dưới chân cậu vốn đang bị thương nên ngay lập tức liền lảo đảo té xuống. Cậu ngẩng đầu nhỉn thì thấy bên cạnh là một người đàn ông.

Một người đàn ông toàn thân là máu, nhìn qua có chút đáng sợ, bàn tay anh ta lạnh lẽo nắm lấy cổ chân cậu. Đau đớn trên cổ chân khiến cậu cảm thấy cảm kích người đàn ông kia.

Đối phương liều mạng bò ra từ đống phế tích kia, tuy rằng cậu cảm thấy hoảng sợ nhưng không đến mức thấy chết mà không cứu. Kim chúc phong bạo từ phía xa xa đã nhanh chóng kéo tới đen nghìn nghịt khiến người ta muốn chết lặng. Cậu chỉ có thể nhanh chóng đen người đàn ông lên lưng mình nhanh chóng chạy về phía hang động.

Sau đó.... sau đó cảnh vật trước mặt bỗng nhiên tối lại.

Có cái gì.... có cái gì đó nóng bỏng tràn ngập bên tai cậu.

Là cái gì vậy? Thật ngứa, cậu nghĩ như vậy.

Thật sự rất ngứa, là một cái gì đó rất mềm mại, cọ cọ bên tai cậu... Vô cùng mềm mại, mang theo đó là hơi thở ẩm ướt, hít vào thở ra giống như mang theo một chút cảm xúc nóng bỏng.

Là cái gì vậy? Cậu cau mày, vươn tay muốn vuốt ve thử.... hoặc là tóm lấy cái vật đó.

Nhưng mà không.... Cậu vươn tay chạm đến chỉ là khối cơ bắp vững chãi, làn da bóng lóng mang đến cảm xúc kì diệu. Nơi mà bàn tay cậu chạm đến dường như muốn cháy lên.

Không chỉ là bàn tay, mà còn có những nơi khác.

Bị hơi thở nóng bỏng thổi qua vành tai, khuôn mặt.... Rất nhanh đã lan đến nơi nào đ1o trên cơ thể.

Trong bóng tối khiến cho xúc cảm nóng bỏng càng tăng lên.

Cuối cùng cậu nếm thấy mùi máu tươi ở nơi mềm mại ấy, cũng không tính là quá mềm mại. Đó là một nụ hôn cứng rắn giàu tính xâm lược, càn quét hết thảy bên trong khoang miệng cậu, ép buộc cậu phải nghe theo.

Cậu run rẩy, đúng vậy, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được rồi..... Cậu đang run rẩy, bị cái gì đó gắt gao áp xuống, cậu không có cách nào giãy dụa, mà dường như là cũng không muốn giãy dụa.

Nhưng cậu nhịn không được mà có chút sợ hãi, cậu chỉ có thể gắt gao ôm lấy lưng đối phương, bên trên tấm lưng còn loang lổ những vết thương thô ráp. Cậu cảm thấy mình giống như bị đưa vào một cơn lốc xoáy..... Cuối cùng cậu nâng chân lên, giống như tìm được một cái bè gỗ, kẹo chặt lấy eo đối phương.

Đợi đến khi nụ hôn triền miên đầy tính công kích lên đến đỉnh điểm, dường như cậu cảm nhận được hương vị hít thở không thông là gì.

Mà hít thở không thông này lại còn là cực hạn của tình dục.

Cậu ngẩng đầu lên, cảm nhận được nơi nơi nào đó đang vui vẻ tiết ra chất lỏng......

"Đinh..........."

Thẩm Chi Phồn đột nhiên mở choàng mắt ra, nhưng rất nhanh lại nhắm chặt mắt lại.

Cậu nặng nề thở hổn hển một chút, sau đó cảm nhận chút ẩm ướt ở phái bên dưới quần lót. Tùy rằng đây là hành vi bình thường của sinh lí đàn ông, nhưng cậu vẫn có chút đỏ mặt xấu hổ. Thời gian này mỗi ngày đều khiến cậu cảm thấy mệt mỏi không muốn dậy, vì thế quay đầu ôm gối tiếp tục ngủ.

Đáng tiếc tiểu yêu tinh báo thức này cũng không thèm thông cảm với cậu, lại còn vô cùng khí thế mà kêu gào. Cậu đành mê man vươn tay tắt đi cái tên ác độc này.

Đáng tiếc cậu vươn tay chạm đến không phải là đồng hồ báo thức lạnh lẽo, ngược lại là sờ trúng cái gì đó mềm mại như nhung.

Đầu Thẩm Chi Phồn xoạt một tiếng tỉnh táo, lại nhìn thấy mèo con lông trắng nhu thuận ngồi ở đầu giường nhà cậu.

Toàn thân Thẩm Chi Phồn có chút cứng ngắc, trong phòng tràn ngập hương vị nam tính.... Khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Miêu Miêu," cậu có chút vô lực đỏ mặt sờ sờ đầu mèo con, dùng chăn che chắn thật tốt bản thân, "Ngươi đi ra ngoài trước được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net