Chương 19: Bí mật của Tướng quân (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Giai nhìn chằm chằm tấm ảnh trên bàn đúng 3 giờ đồng hồ, nhìn mặt trước lại lật ra mặt sau, cũng chỉ để lại một câu thể hiện sự bất lực tòng tâm của mình.

"KK không xuất hiện thì nhân sinh có khác gì cá mặn đâu chứ!"

Cô gái lòng tràn đầy sự dịu dàng không có có ai cùng chia sẻ chỉ có thể quấy rầy người bạn cùng bàn này thôi.

Tướng ngủ của Thẩm Chi Nhu thật sự là vô cùng hỏng bét, nước miếng chảy đầy mặt, cô đang chìm đắm trong giấc mơ được tay trong tay với một tiểu thịt tươi cơ mà, tại sao ai lại đi kéo bím tóc cô vậy?? Chợt cả người cô run run ngẩng đầu lên nhìn.

Thầy giáo hả? Đâu có đâu.

Cô mờ mịt nhìn một lát lại quay sang nhìn bạn cùng bàn của mình bằng ánh mắt vô cùng ai oán.

Thẩm Chi Nhu: "...... Lão nhân gia ngài thích quấy rầy giấc ngủ người người khác đã không nói rồi, lão yêu còn túm tóc người ta nữa cái tật xấu gì vậy hả?"

Dịch Giai líu lo đem di động đưa đến trước mắt Thẩm Chi Nhu, cả người cũng bò theo nhìn.

"Nhu Nhu ơi, mình rất muốn gặp KK nha!"

Thẩm Chi Nhu còn đang ngái ngủ.

KK? KK là cái quỷ gì chứ?

À, KK chính là anh trai cô mà, cái đầu đặc quánh tương hồ của cô cuối cùng cũng thông suốt, còn tưởng là ai chứ.

"Anh ta thì có gì tốt mà gặp..."

Thẩm Chi Nhu ngáp một cái, xích qua bên cạnh một chút, sợ cái mụ xà tinh bên cạnh ngu muội lại quấy nhiễu giấc ngủ ngon lành của cô.

"Cái gì mà không tốt để gặp hả!!!" Hiển nhiên là Dịch Giai không hề có ý định buông tha cho cô, thế là dùng cả tay lẫn chân quấn lấy Thẩm Chi Nhu, "Nhưng đây là KK nghe, toàn bộ thế giới này đều yêu KK nha!"

Thẩm Chi Nhu thật sự rất muốn đem cái người này ném ra ngoài cửa sổ, "... Tổ tông ơi, ngài có thể chú ý một chút ở nơi công cộng không hả, tuy rằng mình chưa tìm được bạn trai nhưng không có nghĩa là tính hướng của mình có vấn đề nghe không????"

Nhưng mà cho dù nói như vậy nhưng cô cũng không có ném đối phương ra ngoài cửa sổ.

Bởi vì.... À thì, nơi mà mỗ ta đang chạm vào xúc cảm thật tốt... Khụ khụ.

Dịch Giai có làn da trắng hồng, ngực lại lớn, thắt lưng cũng rất tinh tế, ánh mắt thì long lanh đến nỗi có thể vắt ra nước, không khác gì một búp bê sứ tinh xảo. Nhưng lại chính là cái đồ diêm dúa lòe loẹt đê tiện giả vờ thanh thuần nhưng không giống con gái nhất mà Thẩm Chi Nhu từng gặp.

Bởi vì đầu óc của Dịch Giai cũng có chút thiếu tâm nhãn.

Hiện tại vừa đúng là bạn cùng phòng kiêm bạn cùng ăn cơm.

Thành tích của Thẩm Chi Nhu không được tốt, tất cả đều dựa vào Thẩm Chi Phồn đại tài khí thô nhét vào trong ngôi trường này, là ngôi trường có nhiều khoa nghệ thuật nhất nước. Lúc này mới khai giảng chưa được bao lâu, cô cũng không hề nói với mọi người quan hệ của cô và Thẩm Chi Phồn... Đương nhiên là vì không ai dám tin.

Dù sao lớn đến nhường này, cô cũng cảm thấy bề ngoài của cô và Thẩm Chi Phồn không hề có chút nào giống như anh em ruột thịt.

"Nhu Nhu," Dịch Giai nằm ườn ra một đống, cọ cọ mặt Thẩm Chi Nhu, "Oa, KK là tốt nhất trên thế giới này."

"....." Thẩm Chi Nhu gà mẹ còn nghĩ rằng cô muốn thông báo cho Thẩm Chi Nhu, không nghĩ rằng Dịch Giai lại tự nói với anh trai của cô, "Tránh ra, đừng có nói cho mình nghe mấy lời buồn nôn đó nữa."

Dịch Giai lại hoàn toàn mặc kệ ý muốn của Thẩm Chi Nhu, cười hì hì kề sát vào nhéo nhéo mặt Thẩm Chi Nhu.

"Nhu Nhu mặt mềm quá nha!"

"...." Thẩm Chi Nhu nghĩ trong bụng rằng 'mẹ nó, ngực của cậu mới mềm' nhưng không hề có ý định tránh khỏi, nhưng cô vẫn phải bảo trì phong độ của bản thân, "Cút"

Thẩm Chi Nhu dừng một chút, cảm thấy thực ra Dịch Giai rất khả ái, trừ việc là người không có tâm nhãn và rất nhiều tật xấu, ngày nào cũng nũng nịu cọ cọ ngực, cọ cọ mặt một chút.... Thì đúng là vô cùng khả ái.

"Cái kia, mình có biết một chút tin tức."

Cô có chút chần chờ, nhưng mà mỗi ngày nhìn Dịch Giai nhìn màn hình khóa mà liếm thì cô cảm thấy thỏa mãn tiểu mê muội này một chút, thì cũng không phải là không thể.

Nói không chừng còn có thể cọ cọ ngực nhiều một chút.

"A?" Dịch Giai cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ngắm nam thần trong màn hình điện thoại.

Thẩm Chi Nhu hắng giọng một cái, "Thật ra KK gì gì đó, cậu có biết tên thật không?"

Dịch Giai nghiêng đầu nhìn, "Biết nha, Thẩm Chi Phồn, nhưng mà nghe KK vẫn đáng yêu hơn, KK nha...."

"Đúng vậy, cho nên..." Thẩm Chi Nhu đè thấp cổ họng, nhẹ giọng nói bên tai Dịch Giai, "Nói cho cậu một bí mật, KK là anh trai mình, là anh trai ruột đấy."

Vẻ mặt Dịch Giai hơi đổi một chút, có lẽ là bị tin tức này làm cho giật mình, hết sức nghiêm túc nhìn cô.

"Nhu Nhu, mình cũng có một bí mật muốn nói cho bồ nghe nè."

Thẩm Chi Nhu sửng sốt, không nghĩ tới Dịch Giai sẽ có phản ứng như thế này.

"Thật ra, mình chính là vợ của KK đấy, vợ chính thức đấy... Phốc, ha ha ha ha ha ha."

Nói được một nửa Dịch Giai cũng không nhịn được cười liền cười thành tiếng.

Thẩm Chi Nhu: "................."

Dịch Giai xoa xoa mặt Thẩm Chi Nhu, "Nhu Nhu thật đáng yêu nha, xoa xoa nè, cậu vui tính ghê."

Thẩm Chi Nhu mặt không biểu cảm: "Biến, cậu đã vĩnh viễn mất đi em gái của KK rồi."

"Ha ha ha." Dịch Giai cười to ba tiếng, nghiêng đầu tựa vào người Thẩm Chi Nhu, "Nhu Nhu thật thú vị."

Thẩm Chi Nhu lôi cái gương nhỏ ra nhìn, lại nhìn sang khuôn mặt của Dịch Giai.

Cô thật hoài nghi mình có phải là em gái giả không.

---

"Khá hơn chút nào chưa?"

Ngôn Sóc đưa cho cậu một cốc nước, chất lỏng trong suốt xao động trước mặt cậu, ánh mắt cậu lúc này có chút vô hồn, giống như mang theo sự mê hoặc không yên lòng.

"Tôi...."

Cậu thấp giọng thì thầm, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại chỉ  lấy tay túm tóc, thở dài.

"Thật hết sức có lỗi, vừa rồi tôi đối với ngài.... Tôi...."

"Không có vấn đề gì," Ngôn Sóc ngắt lời cậu, "Có muốn gặp bác sĩ không?"

Thẩm Chi Phồn mím chặt môi, sắc mặt vẫn tái nhợt chưa có trở lại bình thường, sau một lúc lâu cậu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu đang nói dối, cậu chống cự việc gặp bác sĩ.

Ngôn Sóc đảo ánh mắt, cũng không vạch trần lời nói của cậu. Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, nhưng mà cũng không khiến anh khỏi có chút lo lắng.

Cả người Thẩm Chi Phồn đều cảm thấy phiền chán, giống như mang vật nặng trên lưng.

Thật vất vả cậu mới thoát khỏi được sự kích thích tột độ này và không hề muốn nhớ lại một chút nào. Nhưng có một điểm tệ đó là nếu không thuận lợi luyện tập thì làm sao có thể tham gia thi đấu.

Với lại... chẳng lẽ chỉ cần chạm vào nút trên này là cậu có thể khôi phục trí nhớ sao?

Có lẽ nên thử thêm một lần nữa, nhưng mà, ngón tay cậu luồn sau vào bên trong mái tóc, sắc mặt vẫn rất mệt mỏi khó chịu.

Cậu cũng không hề muốn cảm nhận một lần nữa cái cảm xúc như vậy.

..... Thật khó chịu.

Giống như bị kéo vào trong một vũng bùn khiến cậu hít thở không thông.

Ngôn Sóc có chút chần chờ mà vỗ bờ vai cậu, đương nhiên là lần này không có phản ứng kịch liệt như ban nãy nữa, chỉ là nhìn qua Thẩm Chi Phồn không hề có chút hào hứng nào nữa.

"..... Thật sự xin lỗi..." Thẩm Chi Phồn lắc lắc đầu, "Khiến ngài uổng phí nhiều thời gian như vậy."

Cậu cảm thấy bản thân có chút sợ hãi, vì thế lại càng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà Ngôn Sóc ngồi bên cạnh chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó anh vươn bàn tay ra.... Không nặng không nhẹ gõ vào trán cậu.

Cậu ngẩn người nhìn anh.

"Không có việc gì," Ngôn Sóc nhìn cậu, thời điểm anh trở nên nghiêm túc lại trở thành một Trung tướng nói năng thận trọng, ngay cả nơi khóe mắt cũng không có lấy một nếp nhăn, trẻ tuổi anh tuấn, nhưng lại cho người đối diện một cảm giác đứng đắn tin cậy, ánh mắt anh là một màu xanh sâu thẳm, rất sâu, nhưng lại có một vầng sáng, lại giống như anh sự quan tâm của anh trai, "Thân thể vẫn quan trọng hơn."

Thẩm Chi Phồn lại cúi đầu thấp xuống hơn, lông mi lại có chút run rẩy nhè nhẹ, lời nói giống như đang thì thầm.

"Cảm ơn ngài."

Ngôn Sóc đứng lên, vươn cánh tay về phía cậu.

Câu có chút mờ mịt mà nắm lấy.

"Đói bụng không?"

Thẩm Chi Phồn ngoài ý muốn mà chớp chớp mắt, "..... A?"

Sương khói mờ ảo bắt đầu dâng lên, tiếng rao mời gọi vang lên nhưng lại có chút không phù hợp với con đường này. Hương vị nồng đậm của mùi thịt hòa lẫn với những hương thơm khác, còn có đủ loại trái cây và đồ ăn vặt.

Cậu khịt khịt mũi hưởng thụ hương thơm mê người, quả nhiên liền cảm thấy vô cùng đói bụng.

Nơi này cách căn cứ cơ giáp không xa, đại khái là chỉ cách nhau hai con đường. Thật khó có thể tưởng tượng được ở nơi có những kiến trúc cao tầng xa hoa lại xuất hiện một ngõ hẻm đông đúc náo nhiệt như thế này.

Thật ra ở đây lại không có nhiều người trẻ tuổi, tuy rằng Thẩm Chi Phồn quàng cho mình một chiếc khăn quàng cổ cao kín nhưng cậu lại cảm thấy không có chút nguy hiểm nào, bởi vì xung quanh đều là những người thân thiện như ông nội bà nội.

Cậu có chút chần chờ nhìn thoáng qua Ngôn Sóc, thấy anh tự nhiên vén lên tấm rèm cửa của một cửa tiệm, trước cửa có treo một cái bảng.....

"Cơ giáp không bằng cá nướng."

.... Tuy rằng cậu không hiểu lắm cơ giáp và cá nướng có liên hệ gì với nhau không, nhưng mà cậu vẫn theo sát Ngôn Sóc đi vào bên trong.

Bên trong có không ít người, tuy phía trước cửa tiệm không lớn nhưng cũng xếp được mười cái bàn. Bên trong có năm cậu nhóc ngồi chung một bàn, đều là những cậu bé trẻ tuổi lưng đeo cặp sách cười nói hi hi ha ha.

Thật sự là tuổi trẻ tốt đẹp, bỗng nhiên Thẩm Chi Phồn nghĩ như thế.

"Cậu không ăn cay đúng không?"

Ngôn Sóc xoay người lại hỏi cậu.

Thẩm Chi Phồn sửng sốt, mê man gật gật đầu, sau đó lại máy móc đi theo sau Ngôn Sóc vào một gian phòng.

"A nha, Đại Tướng quân ngài còn nhớ rõ đến đây sao?"

Bỗng nhiên một ông lão tóc bạc trắng trừng mắt đi vào, vẻ mặt ông khi nhìn Ngôn Sóc cũng không tính là hòa nhã, nhưng có thể khẳng định là khá giống với từ chanh chua.

Thẩm Chi Phồn nghe vào cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng Ngôn Sóc lại không có phản ứng gì lớn, chỉ nhàn nhạt sửa lời.

"Là Trung tướng, không phải là Đại Tướng quân."

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, lập tức quay lưng ra ngoài.

Thẩm Chi Phồn... thế nhưng lại ngoài ý muốn nghe ra trong lời nói của Ngôn Sóc có chút kiêu ngạo.

"Đây là ông chủ của cửa tiệm này", chờ ông ấy đi rồi Ngôn Sóc mới nhẹ nhàng nở nụ cười nói, "Là người nhìn tôi lớn lên."

Thẩm Chi Phồn sửng sốt.

Không đúng nha, nếu cậu nhớ không lầm thì.... Ngôn Sóc là một người có xuất thân thế gia (nhà làm quan) , nếu không phải vậy... cũng không có khả năng còn trẻ như thế mà đã là Trung tướng.

Đương nhiên là nam thần muốn khẳng định năng lực của bản thân rồi.

Thẩm Chi Phồn nheo mắt, bỗng nhiên rõ ràng là bản thân đang chạm đến một mặt khác của Ngôn Sóc mà anh không muốn ai nhìn thấy.

Cùng với cái người áo mũ chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ, xuất thân danh môn, Đại Tướng quân không ăn khói lửa nhân gian..... chiếu rọi một mặt khác lạ này.

Ngưng mà Ngôn Sóc lại vô cùng tự nhiên, hơn nữa tốc độ cá nướng lên rất nhanh, nhanh đến nỗi Thẩm Chi Phồn chưa kịp tìm cơ hội để mở chuyện.

Đương nhiên cũng là do cậu sợ, nghẹn 2 phút rồi nhưng vẫn chưa tìm được lời dạo đầu nào.

Hương vị cá nướng nhanh chóng ngập tràn khắp gian phòng nhỏ này. Ngôn Sóc vô cùng thành thạo lấy đũa, nước sốt, động tác vô cùng tao nhã. Thịt cá trắng mềm được gỡ ra, nước canh màu đỏ vô cùng bắt mắt.

Cuối cùng Ngôn Sóc rót cho cậu một chén rượu, bởi vì ánh đèn mà trông màu trắng chén rượu như màu vàng ấm, lại có chút xanh.

"Thật ra có lúc tôi cảm thấy nếu như tôi không làm Trung tướng, có lẽ sẽ mở một tiệm cá nướng như này."

Thẩm Chi Phồn vừa nhấp một ngụm rượu, lại bị lời nói đùa này làm cho phun hết ra.

Cậu bật cười, thật sự là không biết nên trả lời như thế nào cho tốt, ngẩng đầu nhìn thấy chính là đôi mắt thâm thúy của Tướng quân. Tuy rằng đã bị lông mi che khuất, nhưng cậu vẫn nhìn thấy được ánh sáng bên trong đôi mắt sâu thẳm ấy, vực sâu lại chứa đầy những vì sao sáng, tụ hợp rồi tản ra ở trong biển mênh mông cát.

Bỗng nhiên cậu quên mất lí do vì sao mình lại cười.

À không, phải nói là.... Ngôn Sóc khiến cậu cười.

"Rượu này là do chính tay chủ tiệm ủ đấy," Ngôn Sóc cúi đầu gỡ cá, "Hình như là trồng hoa để ủ rượu...."

"Đến cùng thì, vì sao ngài lại tốt với tôi như vậy?

Thẩm Chi Phồn ngẩng đầu nhìn, sững sờ nhìn anh một lát, bỗng nhiên cậu vươn tay ra chạm lên mu bàn tay đang gỡ cá của Ngôn Sóc.

Bàn tay thật ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net