Chương 2: Nam thần quốc dân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... ..... Nam thần."

Khuôn mặt Thẩm Chi Phồn có chút chấn động, muốn tìm hiểu rõ hơn chuyện này, nhưng mà hiện thực vẫn không cho cậu cơ hội để tìm hiểu, Thẩm Chi Phồn bị tiếng chuông cửa bên ngoài kêu nửa ngày làm cho tỉnh mộng.

"A em biết rồi, được rồi, đừng lo lắng như thế." Thẩm Chi Nhu thở dài, dường như nhớ tói cái gì mà vỗ vỗ bả vai Thẩm Chi Phồn, dùng một ánh mắt từ ái mà cổ vũ anh trai của cô, "Lại không thể ngờ rằng Olivia thế mà lại thích anh, không biết nghĩ gì mà lại đào hôn (bỏ trốn trước ngày cưới), Ngôn Sóc cũng sẽ không bởi vì trên đầu đội nón xanh mà muốn xử lí anh đúng không? Cho dù có muốn xử lí cũng không nên lúc ban ngày ban mặt ....."

"... ....Đợi chút," Thẩm Chi Phồn choáng váng cả đầu, "Olivia là ai?"

"A..., hôm nay là ngày Cá tháng tư sao? Đây không phải là chuyện cười đâu." Thẩm Chi Nhu trợn tráng mắt, cảm thấy nhất định là Thẩm Chi Phồn đang đùa giỡn cô, vì thế lạnh lùng đóng cửa phòng mình lại.

Thẩm Chi Phồn do dự một chút, nhưng rồi chỉ có thể hít sâu một hơi đi mở cửa.

Phía sau cửa vẫn là vị Tướng quân đại nhân, tuy rằng khuôn mặt đối phương không thể hiện cảm xúc gì nhưng căn bản là đối phương chẳng có cảm xúc gì, nhưng mà Thẩm Chi Phồn chẳng thể trông chờ gì vào khuôn mặt ấy.

"Buổi chiều tốt lành, Thẩm tiên sinh." Ngôn Sóc lạnh lùng chào hỏi.

Thẩm Chi Phồn không nhịn được mà đỏ mặt: "Buổi chiều tốt lành, Ngôn Tướng quân.... Cái kia, vừa rồi thật xin lỗi, tôi có chút tật xấu bị run tay."

Vừa nói xong, cậu hận không thể cho mình một cái tát, loại lý do này bản thân cậu còn không tin nổi nữa là???

"Không có gì, Thẩm tiên sinh không cần khách sáo." Hiển nhiên Ngôn Sóc cũng không thèm để ý, giọng nói của anh thật lạnh lùng, nhưng lại không đến mức như băng, giống như là suối bạc cuối đông đầu xuân, dòng chảy róc rách: "Lần này đến thăm nhà, chính là lấy thân phận vị hôn phu của Olivia mà thôi."

Khó có lúc nào mà đầu óc Thẩm Chi Phồn lại linh hoạt như lúc này, hiện giờ cậu mới ngẫm ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Chi Nhu.

Olivia chính là tên của một vị tiểu thư, Ngôn Sóc là vị hôn phu của Olivia,Thẩm Chi Nhu còn nói cái gì mà Olivia kia thich cậu rồi lại còn đào hôn linh tinh nữa, vậy thì lúc này tình huống đã quá rõ ràng rồi.

Sẽ. Không. Phải. Là...

Thẩm Chi Phồn thật đúng là chưa từng nghĩ bản thân cậu sẽ là đối tượng cho người khác ngoại tình đâu nha.

Cậu gian nan chuyển động ánh mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà đẹp trai Ngôn Sóc.

Hy vọng đối phương sẽ không xử lí cậu như lời Thẩm Chi Nhu nói chứ?

Đây không phải chỉ là vấn đề tay run nữa rồi, Thẩm Chi Phồn cảm thấy hai bắp đùi muốn gục xuống, đảm bảo được tính mạng an toàn hay không thì cậu không dám chắc chắn.

"Không biết có chuyện gì?"

Ngôn Sóc đặt ánh mắt trên người cậu thanh niên cao gầy khôi ngô.

"Từ tối hôm qua đến giờ, ước chừng Olivia đã mất liên lạc 6 giờ rồi."

Thẩm Chi Phồn sửng sốt: "Mất liên lạc?"

Bởi vì cậu không có chút ấn tượng nào với vị tiểu thư Olivia này, nghe thấy tin tức này Thẩm Chi Phồn chỉ là có chút kinh ngạc thôi, dù sao cũng là vị hôn thể của Tướng quân, như vậy địa chị xã hội của vị tiểu thư này cũng không nhỏ nhỉ!!

"Bởi vì hai ngày nay Olivia luôn vì chút chuyện nhỏ trong nhà mà không vui, chuyện này lại có liên quan đến Thẩm tiên sinh," Ngôn Sóc phảng phất lại diễn tiếp vai quân nhân, ngôn ngữ giống như đang thẩm tra, "Nếu Thẩm tiên sinh có chút manh mối nào về tiểu thư Olivia, hãy báo cho tôi biết."

"Vâng.... được."

Thẩm Chi Phồn ngẩn người, Thẩm Chi Phồn mười sáu tuổi đối với chuyện này thật không biết chút gì cả, nhưng mà... Thẩm Chi Phồn hai mươi ba tuổi có liên quan hay không cũng không quá rõ ràng.

"Bởi vì thân phận của Olivia, chuyện này tạm thời được giữ kín, nhưng rất nhanh thôi sẽ có nhân viên liên quan đến tiến hành hỏi cậu các câu hỏi, đến lúc đó không cần quá khẩn trương."

Thẩm Chi Phồn ngẩn người, không biết vì sao cậu cảm nhận câu nói này giống như là ảo giác "Tôi đến để nói trước cho cậu một câu, cũng không có chuyện gì lớn"... có một chút hương vị ôn nhu.

Ngôn Sóc nói chuyện rõ ràng ngắn gọn, dường như không giỏi ăn nói lắm, anh đang muốn xoay người rồi đi, người thanh niên trước mắt liền gọi anh lại.

"Cái kia, Ngôn Tướng quân có muốn vào trong uống một tách trà không?"

Anh hơi sững sờ, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mát của đối phương.

Thẩm Chi Phồn hiện tại là minh tinh nổi tiếng chạm là bỏng tay của đế quốc, cậu nổi danh nhờ vào khí chất u buồn lạnh nhạt cùng với vẻ bề ngoài cực kì tuấn tú, từ năm 7, 8 tuổi cho đến năm 17, 18 tuổi vài năm thong dong liền có được sự thích thú của mọi người, thêm vài năm ngắn ngủi liền đạt được nổi tiếng hàng năm của đế quốc, có thể nói là con đường phát triển rộng thênh thang.

Nhưng mà chính cái khí chất u buồn lạnh nhạt ấy, đáy mắt màu hổ phách như hàng ngàn sợi tơ vây hãm trong chốn rừng sâu đầy sương mù, cùng với dung mạo sạch sẽ, những điều này đều là do nhóm fan hâm mộ cậu nhiệt tình khen không dứt lời, nhưng anh tin rằng ánh mắt kia chưa bao giờ giống như lời đồn, đáy mắt trong suốt, thậm chí còn có chút ngượng ngùng.

Hoặc có thể nói, ngày hôm qua lúc anh nhìn thấy cậu không hề giống như lúc này.

Phảng phất giống như hai người khác.... Không, cũng không thể nói hoàn toàn như vậy.

Đã rất nhiều năm trước, Thẩm Chi Phồn chính là như vậy.

Ngôn Sóc đã nhận ra một sự biến hóa vi diệu không thể nói nên lời, nhưng mà giờ phút này anh không thể kết luận được, thanh niên ở phía đối diện có chút ngượng ngùng chờ đợi một cái gật đầu.

Nhưng sau khi vừa vào cửa, anh đã bị tấm ảnh trắng đen to lớn ở giữa phòng khách làm cho kinh sợ.

"Cái này......" Tướng quân Ngôn Sóc biểu cảm vô cùng khó nói nhìn Thẩm Chi Phồn, "Thật xin lỗi, xem ra tôi đến không phải lúc."

Dưới đáy lòng Thẩm Chi Phồn vô cùng đau đớn nghĩ, đã nhiều năm như vậy rồi mà em gái cậu vẫn độc đáo như vậy.

Cậu chỉ có thể kiên trì giải thích: "Đây là ảnh chụp cổ trang trắng đen, là ảnh chụp mới của em gái tôi."

Cuối cùng cậu cũng có thể nói rõ một chút, cậu tuyệt đối không muốn bị Ngôn Sóc cho rằng cậu cũng có thẩm mỹ như thế.

Ngôn Sóc giữ bình tĩnh nói: "Ừ, vô cùng mỹ lệ."

Thẩm Chi Phồn: "................."

Có thể xem việc nói hưu nói vượn như nước chảy thành sông, Tướng quân Ngôn Sóc là nam thần trong lòng Thẩm Chi Phồn nhiều năm như vậy, quả không phải là người bình thường.

"Vậy thì, Thẩm tiên sinh còn có chuyện gì không?" Ngôn Sóc ngồi vắt chéo chân trên sofa, anh cũng đã sắp ba mươi tuổi, trong trí nhớ của Thẩm Chi Phồn Tướng quân lúc này cùng với người trong trí nhớ không khác nhau là mấy, chỉ là càng ngày càng thêm chút trầm ổn.

Thẩm Chi Phồn cảm thấy đầu lưỡi bản thân lại bắt đầy không nghe theo sai bảo, dù sao trước kia nhân vật ấy chỉ xuất hiện trên tivi, lúc này lại đột ngột ngồi trước mặt mình thật khiến người ta sôi sục, nói chính xác thì chết cũng không hối tiếc.

Trong lòng Thẩm Chi Phồn cảm động đến nỗi chảy nước mắt, cảm thấy bản thân sau khi lớn có tiền đồ như thế này thật tốt quá, cho dù lúc này là giấc mơ cũng quá tuyệt vời.

Cho dù là Ngôn Sóc bảy năm trước, vẫn luôn chiếm một chỗ trong trái tim cậu thiếu nhiên, Thẩm Chi Phồn sống sót ở góc góc góc của tinh cầu luôn hướng về vị Tướng quân kia của đế quốc.

Bảy năm trước, Ngôn Sóc 21 tuổi đã vinh đăng thành Thiếu Tướng, dưới sự quản lý của quân đoàn đệ nhất, Tổng chỉ huy của quân đội đặc nhiệm hoàng gia, đệ tam chỉ huy thân vệ hoàng gia, đoàn kỵ giáp "Hướng về Thiên đường" đệ nhất đế quốc, từng nhận được một lần quân công nhất đẳng, tam đẳng quân công hai lần.

Hoàng đế đế quốc ban tặng cơ giáp cấp S "Rafael"

"Thật ra cũng không có chuyện gì lớn", Thẩm Chi Phồn nhớ lại ngày hôm qua mình còn xem tin tức này nọ, mất hồn mất vía nói: "Tôi có thể sờ ngài một cái không?"

Ngôn Sóc: ".................."

"A a a a a, ý tôi không phải vậy", Thẩm Chi Phồn đột nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, khuôn mặt rất nhanh đã đỏ bừng, "Không phải sờ, chỉ cần cần ký tên một cái là được rồi!!"

Ngôn Sóc không nói gì, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt.

Cậu thanh niên khôi ngô khó mà lộ ra vẻ mặt hiếm thấy này.... đáng yêu quá.

Nhưng mà thật sự có chút không thích hợp.

"Tôi, hồi trẻ tôi vô cùng ngưỡng mộ ngài, không nghĩ rằng sống đến bằng này lại có một ngày có thể gặp được ngài, ý tôi không phải nói ngài già đâu, à....." Thẩm Chi Phồn cũng không tính là người hiền lành, nhưng mà ngày này không có trong dự tính của cậu, huống chi trước mặt cậu là thần tượng mà cậu vô cùng khát khao được gặp mặt.

Cuối cùng thì cậu cảm thấy đầu lưỡi của mình bị nuốt trôi vào bên trong rồi, hơi cúi đầu xuống, có chút ủ rũ thở dài.

Aiz thôi đi, nghĩ lại xem nào, cậu khiến vợ của Ngôn Sóc ngoại tình, hơn nữa dường như tất cả mọi người đều biết chuyện, tuy rằng cậu không biết Olivia là ai, nhưng mà mỗi người đàn ông đều không thể chấp nhận loại chuyện này, hơn nữa cậu nói năng lộn xộn giống như kẻ ngu dốt Hán ngữ, khẳng định là lưu lại ấn tượng không hề tốt chút nào.

Còn cái di ảnh kia cái gì mà cổ trang trắng đen hả, a a a a thật là ngu ngốc mà!!!

Tâm tình sa sút nên cậu không nhìn thấy khóe miệng của Ngôn Tướng quân đang cong lên, cũng nhìn không thấy Ngôn Tướng quân đang rút chiếc bút màu đen trong túi áo ra, đáng tiếc giờ phút này máy truyền tin chợt vang lên, ánh mắt Ngôn óc tối sầm lại, đành phải bỏ lại cây bút vào túi áo, đứng dậy chào tạm biệt.

"Thật có lỗi, hôm nay tôi có chuyện, tạm thời xin phép."

"Không, không có việc gì." Thẩm Chi Phồn vội vàng nói.

Ánh mắt Ngôn Sóc dừng lại trên khuôn mặt có chút mất mát của cậu thanh niên, có chút động lòng.

"Nhưng mà ký tên cũng là một chuyên quan trọng, tôi sẽ cẩn thận ghi nhớ."

Ngôn Sóc nói một tiếng lạnh nhạt mà xa cách, nhưng lại vô cùng dễ nghe.

Thẩm Chi Phồn thẫn thờ cả người, còn chưa kịp nói lời khách sáo, cũng chưa kịp suy nghĩ xem tại sao chỉ ký tên thôi mà cũng cần phải cẩn thận ghi nhớ, cũng đành nhìn theo bóng lưng cao lớn của Ngôn Tướng quân rời đi.

Cẩn thận ghi nhớ,

Cẩn thận ghi nhớ......

Cẩn thận ghi nhớ a!!!

Thẩm Chi Phồn cảm thấy trong đầu cậu giống như đang bán pháo hoa vậy đó, tuy biết rằng đó chỉ là lời khách sáo, nhưng mà cậu vẫn không nhịn được mà lăn qua lăn lại nhấm nháp từ từ.

"Ngôn Tướng quân đi rồi sao," Thẩm Chi Nhu giống như nắm chặt thời gian mà xuất hiện, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của Thẩm Chi Phồn liền ngẩm cả người, "Anh, anh đỏ mặt cá gì vậy???"

Thẩm Chi Phồn hơi đỏ mặt quay đầu nhìn cô, vẻ mặt chính nghĩa nói: "Ảnh chụp của em quá xấu rồi đó."

Thẩm Chi Nhu vẻ mặt mờ mịt ủy khuất.

Bề ngoài của cô xấu xí là sai ư???

Cô còn có thể làm gì đây, cô tuyệt vọng quá rồi!!!

Mà khoan đã, anh đỏ mặt thì liên quan gì đến ảnh chụp của em chứ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net