Chương 20: Bí mật của Tướng quân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn Sóc ngạc nhiên nhìn bàn tay của Thẩm Chi Phồn đang bao trùm thấy mu bàn tay của mình. Bàn tay Thẩm Chi Phồn có chút mát lạnh, nhưng nơi bị cậu chạm vào lại thật nóng bỏng.

 —— Vì sao lại tốt với cậu như vậy?

Yết hầu của anh hơi chuyển động, giống như thân thể anh đang chìm vào nơi vĩnh hằng, ít nhất là trong giây phút này anh không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của cậu lúc này.

Dưới đáy lòng anh đang tự cười nhạo bản thân mình, quả nhiên khi đối mặt với Thẩm Chi Phồn thì tất cả sự tự chủ của bản thân mà anh vẫn luôn tự hào đều biến mất. Cho dù mưa bom bão đạn thì vẻ mặt vận không thay đổi, vẫn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nhưng lúc này ngay trước mặt cậu thì anh vẫn cảm thấy có chút... chột dạ, sợ hãi.

Lý do thì anh có thể bịa ra vô số.

Ví dụ như bởi vì cậu đã cứu tôi, bởi vì tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ bản thân mình trước kia từ cậu, bởi vì.... rất nhiều, rất nhiều. lý do.

Nhưng mà sự thật chỉ có một.

Bởi vì tôi khát vọng có được em.

Khát vọng giống như bảy năm trước khi em ôm lấy tôi, truyền nhiệt độ cơ thể cho tôi, khát vọng được nhìn thấy cần cổ trắng nõn của em khi hôn môi, khát vọng ôm lấy bóng lưng như gần như xa của em, khát vọng nhận được nụ cười khi em xoay người lại, khát vọng em có thể ở bên tôi mãi mãi....

Em chính là tiếc nuối bảy năm trước mà tôi không thể bù đắp, một câu chuyện cũ không thể quên được như khảm sâu vào da thịt, cũng chính là tôi bảy năm sau với ánh trăng Forget me not.

Nếu  em xé trái tim tôi ra, những mạch máu không ngừng đập, thậm chí cả hơi thở của tôi, mỗi một tấc trên da thịt tôi.

Em không có cách nào từ chối, bởi vì tất cả đều dành cho em.

Những khát vọng của tôi, tất cả đều là em.

Dường như trên trán anh tiết ra lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn ấm áp yết hầu anh như di chuyển lên xuống nhanh hơn, anh biết rằng bản thân mình không nên hoảng sợ mà từ bỏ, cho dù là bàn tay của Thẩm Chi Phồn đang đặt lên tay anh.

Anh trầm ổn thành thói quen và rất biết cách kiềm chế, anh tự nhủ rằng đây không phải là lúc để dao động, lui một vạn bước không có gì là không nói nên lời.

Anh có tư tâm, cũng có dục vọng.

Đây vốn là cơ hội tuyệt hảo dành cho anh, hiện tại Thẩm Chi Phồn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ đến.

Cho dù là ti tiện tranh thủ lúc người gặp khó khăn thì có tính gì.

Những xúc động dâng lên trong cơ thể giống như thời niên niếu đã qua từ lâu, lửa nóng nung khô tất cả, giống như đốm lửa ấy đang nức nở những điều xấu xa bên tai anh.

Hắc, mà cái này cũng không có gì là không tốt, so với việc che đậy thì cứ thử một lần nâng cao sĩ khí mà bảy tỏ.

Không có ai quy định không thể làm như vậy.

Không có cái gì có thể so với những kém cỏi trước đây, ngay cả cơ hội nói ra cũng không có, chỉ đành trơ mắt nhìn.

Bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên.

"Thẩm Chi Phồn, tôi......."

Thẩm Chi Phồn mơ mơ màng màng 'A' một tiếng, sau đó bàn tay đang đặt trên mu bàn tay Ngôn Sóc liền trượt xuống, cuối cùng 'Bộp' một tiếng rơi xuống cánh tay còn lại của anh.

Chỉ còn lại một mình cá nướng run rẩy.

Thẩm Chi Phồn một chút cũng không hề biết vấn đề vừa rồi ở trong đầu người nọ xoay chuyển vần vũ vẽ ra một vở kịch bao nhiêu lần, còn cậu chỉ thấy trong đầu choáng váng hồ đồ đặc quánh như mì sợi.

Mùi thịt cá tươi mới dập dờn bay kín khắp gian phòng nhỏ, Ngôn Sóc khịt khịt mũi, trong phòng lại lâm vào yên lặng trong sự xấu hổ.

Anh chần chờ một chút, lại vươn ngón tay xoa xoa sợi tóc của Thẩm Chi Phồn.

Thẩm Chi Phồn chợt bừng tỉnh, cậu ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt màu hổ phách là màn sương mờ mịt, gò má ửng hồng trông khí sắc có vẻ tốt, khiến vẻ mặt Ngôn Sóc hơi tối lại.

Dù cho là người từ trước đến nay đều tốt tính như vậy nhưng lúc này Tướng quân đại nhân cũng không nhịn được nữa rồi!

Này này làm sao có thể như vậy nha~ người khác thì vô cùng nghiêm túc đau đớn thống khổ muốn phân tích bản thân em, mà em cứ như vậy mà say là sao???

Mà không ngờ là mới uống có một ngụm, duy nhất một ngụm đó nha!!!!

Đây là cái thể chất gì vậy hả????

Ngôn Sóc cười khổ rồi lại vỗ vỗ gương mặt cậu, thế mà Thẩm Chi Phồn vẫn say đến bất tỉnh nhân sự.

Nhà ngươi như vậy là không tốt, em có biết không hả?

...... Nhất định là không biết rồi.

Dưới tận đáy lòng Ngôn Sóc đang thay mặt Thẩm Chi Phồn trả lời.

Thẩm Chi Phồn cọ cọ bàn tay anh, sau đó liền nằm sấp xuống.

Ngón tay anh quấn quít không muốn rời đi, ngón tay quấn lấy những sợi tóc mềm mại của cậu, rồi thả ra.

Rồi quấn lại.

Cậu không biết, cái gì cũng không biết.

Anh có chút suy nghĩ lan man.

Mùi cá nướng dần biến mất trong không khí anh cũng không biết, ánh mát chỉ lẳng lặng dừng trên khuôn mặt Thẩm Chi Phồn.

Dù sao thì cậu cũng không biết, một chút cũng không hề biết.

A!! Thật sự là rất đáng giận!!!

Anh giận đến nỗi nhịn không được tăng thêm lực ở bàn tay đang quấy rối kia, nhưng vẫn luyến tiếc làm đau cậu, vì thế chỉ còn mình anh tự rối rắm khó chịu.

"Thật là, đến cùng thì vì sao tôi lại..." Anh đối với bản thân cũng là tiếc rèn sát không thành thép, mọi nuối tiếc chỉ có thể nuốt xuống.

"Tôi thích em..."

Anh sờ sờ đầu cậu, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng thì thầm.

Cho dù em không biết cũng không sao, bởi vì tôi chưa nói cho em nghe, em cũng không biết tôi đã nói, cho nên em sẽ không biết được.....

Sau đó Thẩm Chi Phồn đang nằm liền ngồi bật dậy.

Âm cuối còn vương lại trên đầu lưỡi Ngôn Sóc, làm anh không kịp thốt nên lời liền cắn vào đầu lưỡi mình, thật sự là hết sức khó xử.

Tỉnh, tỉnh???

Không thể không nói là Ngôn Sóc có chút hoảng sợ.

Nhưng mà hình ảnh tiếp theo vẫn trong vòng tiếp nhận được. Thẩm Chi Phồn cũng không để ý vừa nãy anh nói gì, cái mũi chỉ biết hít hít, sau đó ánh mắt lại đăm đăm nhìn một bàn cá nướng. Nhưng dường như bàn tay cậu đã mất đi năng lực cầm đũa, chỉ đành dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Ngôn Sóc.

Trong mắt Thẩm Chi Phồn là khát vọng với một bàn cá nướng này, nhưng mà cũng rất uyển chuyển nhắc nhở anh.

Ngôn Sóc lại có chút chần chờ..... gắp một miếng cá đưa đến trước mặt cậu.

Thẩm Chi Phồn ngoan ngoãn há miệng ra, ngoan ngoãn nhấm nháp nhai, ngoan ngoãn nuốt xuống.

Thừa dịp này Ngôn Sóc vươn một tay quơ quơ trước mặt cậu, nhưng cậu không thèm phản ứng lại anh.

A~ Không tỉnh luôn!

Không biết có nên thở phào một hơi hay không, trong lòng Tướng quân đại nhân cảm thấy vô cùng tức giận.

Làm sao có thể làm như thế chứ, vừa say xỉn lại còn muốn sờ tay người khác à, tay là nơi có thể tùy tiện sờ hả?

Còn rất biết chọn thời điểm mà tỉnh, muốn tỉnh thì tỉnh táo hẳn hoi đi coi nào, còn cố tình nửa tỉnh nửa mê, còn muốn người khác đút cho ăn???

Đây là cái tật xấu gì hả????

Tướng quân đại nhân tức đến nỗi tự bật cười, thật là ngứa đòn mà!

Đáng tiếc Thẩm Chi Phồn đang toàn tâm toàn ý nhìn vào bàn cá nướng kia, thậm chí Ngôn Sóc còn có chút hoài nghi là cậu đang giả say, nói không chừng là giả vờ say để tránh cho xấu hổ, lại còn diễn rất thật, còn đòi đút cá cho cơ!

Đáng tiếc cho Tướng quân đại nhân dù trong lòng đang chỉ trích đối phương bằng hàng ngàn con chữ, thế nhưng tay chân vẫn rất lanh lẹ đút cá tận miệng.

Còn không thích ăn da cá, nhìn thấy da cá lại nhíu lông mày.

Còn không thích nhìn người khác ăn, có lúc Ngôn Sóc tự mình ăn thì Thẩm Chi Phồn ngồi đối diện cũng nhíu lông mày.

Phiền toái muốn chết.

Nhưng mà dáng vẻ cậu ngồi ăn, thật dễ thương biết bao.

Lúc này, khi anh đút miếng cá vào miệng cậu, Thẩm Chi Phồn liền nhẹ nhàng cắn lấy đầu đũa, cái loại sức lực vừa phải này thật sự là cắn đến trong lòng anh luôn rồi.

Dường như cắn xong Thẩm Chi Phồn còn nhẹ nhàng nở một nụ cười, vẻ mặt dịu dàng, lại còn vô thức mà liếm môi.

Ngôn Sóc cảm thấy yết hầu mình lại căng thẳng.

Tướng quân đại nhân thật đáng thương, cả đêm bị trêu ghẹo mà lại còn không được ăn no!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net