Chương 25: Bí mật của Thẩm Chi Phồn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển nhật ký rất dày, khi bắt đầu mở quyển nhật ký ra Thẩm Chi Phồn cảm thấy trong lòng run sợ, rõ ràng chỉ là một quyển nhật ký mà thôi, nhưng lại giống như chuẩn bị mở ra một đoạn lịch sử không thể nhắc tới.

Không có khoa trương như vậy đâu! Cậu chậm rãi an ủi bản thân một chút.

Trang đầu tiên là năm 728, chính là chuyện của năm năm trước, nét chữ vô cùng hỗn loạn, có lẽ lúc đó khi đặt bút viết thì trong lòng cậu đang không ổn định.

'Hôm nay là ngày đầu tiên mình đến đây, đài khiêu chiến được thiết kế thật cao, khi xem trận đấu đầu tiên mình nhìn thấy một chiếc cơ giáp trực tiếp bị ném xuống, gãy thành hai phần.'

'Đứng xem ở góc độ này, lại kết hợp với sách vở mình đã xem mấy năm trước, mình nghĩ rằng có lẽ người ở trong đó không thể sống được, nhưng cũng không một ai để ý đến kẻ đó sống hay chết.'

'Mình nghe thấy tiếng hò hét của bọn họ, những người xem này... có lẽ là người xem nhỉ. Cảm xúc của họ bùng cháy đến cực điểm, trực tiếp lấy tiền ném về phía đài khiêu chiến, bay đầy trời là một cơn tiền, thật sự là rất đẹp.... Nhưng không có ai để ý đến kẻ thất bại bị gãy thành hai, ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên đài khiêu chiến.'

'Cát Lợi tiên sinh nói rằng đây là nơi tổ chức thi đấu cơ giáp mạnh nhất, có ba lần vô địch liên tiếp, tiền thu vào một tháng có thể mua hết tất cả những cô nhi viện của Tinh tế.

'Thật ra đối với mình, thu nhập mới là điều quan trọng, mình chỉ muốn tiếp tục sống, Thẩm Chi Nhu bị phỏng phần lưng, không biết là kẻ nào làm, nơi đó có một vết đỏ rất lớn, hy vọng rằng sẽ không để lại sẹo, nhưng có lẽ khả năng không có sẹo là rất nhỏ, em ấy nghĩ rằng mình không biết và cũng không hề muốn nói cho mình biết, có lẽ em ấy không hiểu rằng, càng như thế lại càng khiến mình cảm thấy bản thân thật bất lực, mình không thể để xem ấy sống ở nơi ấy nữa.'

'Như Cát Lợi tiên sinh nói rằng, có những kẻ đang ngầm tìm tung tích của mình, những bước đi tiếp theo của mình đều sẽ rất gian nan, không có cách nào có thể làm những công việc quang minh chính đại... Nghe thật đáng thương, phải không?'

'Khi mình đi ngang qua một cậu bé, cậu bé đó đã đưa quyển sổ này ra chào hàng với mình, cậu ấy nói rằng mình sẽ cần thứ này, quần áo của cậu ấy rách nát trông thật đáng thương, nhưng mình lại không có tư cách nói thương hại với người khác. Nếu ngày mai mình chết đi, ít nhất em gái mình có thể nhận được một chút trợ cấp, nếu mình không chết, thì quyển nhật ký này sẽ lưu giữ bút tích của mình đến sau này.'

Đây là trang ghi chép đầu tiên của quyển nhật ký, cũng là ngày đầu tiên của năm đó mà Thẩm Chi Phồn bước chân vào nơi thi đấu cơ giáp dưới lòng đất. Có lẽ trước đó cậu sống không quá tốt, nếu không thì cũng sẽ không đi đến bước này.

Nhìn lại những chuyện đã qua trong quá khứ mà bản thân đã quên lãng, giống như là xem lại cậu chuyện cũ của người khác, nhưng đáng tiếc câu chuyện này lại vô cùng bi ai không cách nào kiềm chế được, người ngoài chỉ biết thổn thức hai tiếng mà thôi.

Hóa ra chính bản thân cậu đã đi đến bước đường cùng.

Bỗng nhiên Thẩm Chi Phồn cảm thấy mệt mỏi khó có thể diễn tả bằng lời, cậu lại nhớ đến khi bàn tay cậu chạm vào những phím bấm ấy thì xuất hiện những sự thống khổ sắc bén, đều là do những thời gian ấy tạo thành sao?

Thật sự là đã đi đến bước đường cùng.

Thẩm Chi Nhu cũng thật không tốt, nhưng mà em ấy không chịu nói cho cậu biết, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói hai câu cho qua. Thẩm Chi Nhu cũng là một cô bé ngạo mạn, có lẽ cũng là do những sự việc này mà chậm rãi thành một viên đá sao?!

Nhưng mà trong này vẫn có một chút Thẩm Chi Phồn xem không hiểu, ví dụ như 'có những kẻ đang ngầm tìm tung tích của mình', là ai đang truy tìm tung tích của cậu?

Vì sao cậu không thể quang minh chính đại làm việc.

Thẩm Chi Phồn chậm rãi lật đến trang thứ hai.

'Mình vẫn còn sống, hôm nay khí trời thật tốt, mình đã nhìn ánh nắng bên ngoài thật lâu. Bên tai của mình vẫn còn ầm ầm rung động, giống như có mấy chục chiếc máy bay cùng nhau thả bom xuống cùng một lúc, dường như mình không thể nghe được gì. Bác sĩ nói rằng không có gì đáng lo ngại, nhưng dường như bên trong vẫn còn chảy máu.'

'Nhưng mình không có điều gì bất mãn, mình cảm thấy điều đó thật may mắn, bởi vì ít nhất bây giờ mình còn sống.'

'Đáng tiếc, khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của người kia, chiếc cổ nối liền với cơ giáp bị vặn gãy, người đó so ra còn nhỏ tuổi hơn cậu. Nhìn thấy những chiếc xương sườn lồi ra, toàn thân vặn vẹo trong vũng máu. Khiến mình cảm thấy thật ghê tởm, mình đã ói thật đâu, bây giờ toàn thân đều mệt mỏi.'

'Mình cảm thấy sợ hãi, nhưng lại có chút không sợ.'

'Thẩm Chi Phồn, hãy hướng về phía trước, nếu như ngày mai có chết đi, thì Thẩm Chi Nhu sẽ nhận được nhiều tiền hơn.'

Đây là ngày thứ hai, trong đầu Thẩm Chi Phồn lướt qua một vài hình ảnh chiến đấu, một hồi lại cảm thấy thương xót.

Hai cậu thiếu niên trẻ tuổi, có lẽ cũng mới 16-17 tuổi, vì tương lai mà ở trong này tử đấu, sau đó lại phải trả giá vì đại giới. Dưới này, sinh mệnh không đáng một đồng, những người dưới khán đài thờ ơ lạnh nhạt như xem một vở kịch câm, lại liên tục cười nhạo. Cái chết của bọn họ không có một chút danh dự, bị những tờ tiền mục nát vùi lấp đi vết máu.

Yết hầu cậu có chút giật giật, thậm chí cảm nhận được sự đau đớn trong màng tai, cậu lật sang trang tiếp theo.

'Hôm nay mình vẫn còn sống, nhưng lỗ tai của mình vẫn còn rất đau, cá gì cũng không thể nghe được.'

'Tin xấu là bác sĩ nói mình phải khám cẩn thận lại nếu không sẽ có nguy cơ bị điếc, tin tốt là mình đã thắng hai trận liên tiếp, được một tuần nghỉ ngơi.'

'Nhưng mình không có cách nào để về thăm Thẩm Chi Nhu... Có lẽ là một đoạn thời gian dài cũng không thể về nhìn em ấy, ít nhất em ấy không nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ, nếu không em ấy sẽ khóc rống lên, mình không muốn để em ấy khóc.'

'Ni Nhã đối xử với mình rất tốt, cô ấy băng bó cho mình, trông mình không khác gì một cái xác ướp lâu đời, khi soi gương mình còn nói đùa mấy câu khiến cho Ni Nhã nở nụ cười, nhưng cô ấy vẫn vì mình mà khóc... Ni Nhã là một cô gái tốt, đáng tiếc mình không thể nhận ý tốt của cô ấy.'

'Hôm nay lại đến nơi này, hy vọng một tuần sau mình vẫn còn sống.'

Quấn thành cái xác ướp.... Thẩm Chi Phồn nở nụ cười bất đắc dĩ, cậu thiếu niên tìm được niềm vui đau khổ trong cái chết cũng thật là thú vị.

'Hôm nay mình mua được một thứ rất thú vị, thật sự là khiến người ta hoài niệm, chính là《 Cơ giáp Ưng 》, trời ạ, thế mà mình có thể tìm được cái này trong kho hàng của cậu bé bán quyển sổ, cậu bé nói rằng rất sùng bái mình, tùy ý cho mình chọn một quyển.

'Khụ, đương nhiên là mình sẽ chọn quyển có người kia rồi, thực ra mà nói thì nó không còn chút hấp dẫn nào với mình. Nói thật, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện ra《 Cơ giáp Ưng 》trước kia mình xem nhiều như thế, thật ra toàn nói hưu nói vượn, khó trách là chỉ có thể bán cho mấy đứa nhỏ ở cái nơi như thế, lừa gạt đám nhỏ... Chờ sau này mình ổn định, mình cũng sẽ xuất bản tạp chí cơ giáp, nhất định sẽ bán chạy hơn 《 Cơ giáp Ưng 》.'

'Ngoài ra mình còn có fan đầu tiên, được rồi, cậu bé bán quyển sổ và Ni Nhã luôn muốn tranh nhau cướp đoạt vị trí fan đệ nhất, ha ha, bọn họ nói mình sẽ hồng, bởi vì mình không những lợi hại mà còn rất đẹp trai, tuy rằng bây giờ mình đang xen lẫn ở tầng thấp nhất, nhưng mà mình tin tưởng.... Hắc, bọn họ đều rất đáng yêu, điều này là cho cuộc sống xác ướp của mình thật thú vị.'

'Trận đấu ngày càng gần, mình cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng không phải là sống một ngày tính một ngày sao?!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net