Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cộng tình, chính là...."

Dịch Giai cầm tay Thẩm Chi Nhu đặt lên bàn tay mình, cô có một sống mũi thanh tú, theo góc độ nhìn của Thẩm Chi Nhu thì gần như là hoàn mỹ.

"Như vậy."

Không biết tại sao Thẩm Chi Nhu lại cảm thấy trong lòng không yên, ánh mắt có chút thất thần, nhưng lại không nhịn được mà muốn quan tâm nhiều hơn.

"Cứ như vậy sao?"

Thẩm Chi Nhu đợi mười phút nhưng không thấy có chuyện gì, Dịch Giai cũng không có cử chỉ nào khác thường, ngược lại chỉ tủm tỉm nhìn cô.

"Thất bại rồi, xem ra mình với Nhu Nhu không xứng đôi rồi."

Thẩm Chi Nhu ngẩn ra: "Chơi cái này àm cũng có thể thất bại sao?"

"Đương nhiên sẽ." Dịch Giai ra vẻ nghiêm túc gãi gãi mu bàn tay Thẩm Chi Nhu, "Thực ra cộng tình cũng không tốt, hoặc cũng có thể mình di truyền không tốt, có đôi khi bất tri bất giác liền đi vào, có đôi khi lại thật lâu cũng không có cảm giác."

Thẩm Chi Nhu thở dài, vô cùng buồn bã cầm ảnh chụp của mẹ lên.

"Thiệt hay giả, mẹ mình thật sự là... Không có chút cảm giác nào cả, thật sự xinh đẹp vậy sao?"

"Có nha có nha," Dịch Giai tha thiết nhìn Thẩm Chi Nhu, nghiên túc đến nỗi Thẩm Chi Nhu không có cách nào để hỏi lại, "Cũng rất giống KK nữa."

Bộ dạng Thẩm Chi Phồn rất đẹp mắt, nhưng mà.... thế nào cô cũng không thể nhìn ra.

Ngay cả một chút tương tự ở trên mặt cũng không có, thật sự là quá không khoa học rồi???

Tại sao lại không di truyền cho cô nhỉ? Một chút cũng không hề có???

Hơi bị quá đáng luôn đấy! Bên nặng bên nhẹ rồi đấy!

Thẩm Chi Nhu vẫn có chút nghi ngờ, nhưng nhìn ảnh chụp lại mất hồn.

Cha mẹ qua đời đã là chuyện của bảy năm trước, nhưng mà giọng nói và nụ cười của hai người bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện từ sâu trong lòng.

Năm đó khi cô và Thẩm Chi Phồn sống nương tựa vào nhau ở cô nhi viện, Thẩm Chi Phồn an ủi cô rằng con người khi chết đi thì linh hồn và thể xác đều biến mất, tất cả chỉ còn lại trong kí ức.

Nếu không bị lãng quên, thì cũng có thể coi như là chưa chết đi.

"Nhu Nhu.... Nhu Nhu?"

Trong lúc giật mình thì Thẩm Chi Nhu liền phục hồi lại tinh thần, lau nước mắt đi.

"Trễ rồi, nên ngủ thôi, cậu phải về nhà sao? Quá muộn rồi hay là tối nay ở lại ngủ cùng với mình đi!"

Dịch Giai há to miệng, hai mắt ngấn lệ nhìn Thẩm Chi Nhu.

"Nhưng có thể chứ?"

Thẩm Chi Nhu giật mình khi nhìn thấy phản ứng của Dịch Giai, Dịch Giai có khuôn mặt xinh đẹp và chỉ số thông minh trái ngược nhau, nhưng cô cũng không ngờ là kém như vậy.

"Chỉ là ngủ lại một đêm, có gì đâu nha!"

Thẩm Chi Nhu duỗi thắt lưng, định đi lên thu xếp giường một chút, mới vừa đi tiền nhìn thấy Dịch Giai ôm gối hai mắt long lanh nhìn cô.

"Nhưng mà cũng quá kích thích luôn!"

Thẩm Chi Nhu lảo đảo chân, bị một câu nói ái muội này làm cho dọa không ít.

"Cái gì, kích thích cái gì chứ??" Thẩm Chi Nhu khẩn trương đến nỗi líu cả lưỡi, "Chỉ là hai đứa con gái ngủ chung một cái giường mà cậu nghĩ đến tận cái gì nữa vậy?"

Dịch Giai máp máy môi, mờ mịt nhìn cô.

"A, ý mình nói là có thể ngủ chung trong một căn nhà với KK, cực kì kích thích nha!"

Thẩm Chi Nhu: "......"

Thẩm Chi Nhu lạnh lùng 'A' một tiếng, không hiểu vì sao lại có chút mất mát, đi một mạch về giường nằm.

.... Còn nữa, có cái quỷ á, tốt cái cọng lông á!

Thẩm Chi Nhu ổn định tinh thần, để khiến bản thân vứt bỏ tạp niệm, cô có chút khẩn trương mở ngăn tủ bí mật của mình ra, lấy ra một đống tạp chí có hình ảnh đàn ông để trần nửa thân trên ra ngắm, vừa ôm máu mũi vừa ngửa cổ lên trời thở một hơi dài thỏa mãn.

Tính cách nữ sinh như Dịch Giai thật sự là một cái u ác tính.

Nhưng mà thật may, mình vẫn còn cứu chữa được.

Thẩm Chi Nhu ôm tạp chí vui mừng rơi lệ.

---

Thẩm Chi Phồn cảm thấy mình không cứu chữa được nữa rồi.

Thế mà cậu lại đang gọi điện thoại với nam thần, hơn nữa nội dung đối thoại lại y như những đứa nhỏ 16 tuổi nhõng nhẽo.

Hơn nữa... thế mà lại thật vui vẻ.

Chờ khi cậu đặt điện thoại xuống, cậu cảm thấy nhất định là miệng mình đang vểnh lên trời, cúi đầu xuống cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập bang bang.

Có lẽ vì căn phòng quá mức yên tĩnh, thế cho nên cậu mới nghe rõ âm thanh trong lồng ngực mình,những mạch máu đang chảy đều đập liên hồi, vì thế cậu cảm thấy tất cả mọi thứ đều thuộc về trái tim này, khiến nơi này lại càng thêm yếu ớt.

Cậu bất động ngồi ở trên giường, theo bản năng dùng bàn tay xoa nơi trái tim, bàn tay còn lại thì đặt trên quyển nhật ký.

Sau đó hơi ngửa đầu ra, ánh mắt khép hờ.

Bàn tay đặt bên ngoài lồng ngực có thể cảm nhận rõ ràng được bộ dạng hoạt động hăng hái của nó.

Cũng khiến cậu dường như sinh ra một chút ảo giác.

Cậu giống như một đứa bé thật ngây thơ đứng bên ngoài, tò mò quan sát mọi thứ.

Mà Ngôn Sóc lại đang đứng ở đó.

Nhớ đến khuôn mặt anh tuấn mà uy nghiêm của anh, nhớ lại lời nói vui đùa của anh 'Nếu không làm Trung tướng có lẽ sẽ mở tiệm cá nướng', cũng nhớ đến độ ấm còn lưu lại khi anh đặt nụ hôn lên trán.

Tất cả những điều đó... trước đây cậu chưa từng được cảm nhận.

Sau đó cậu cảm thấy như vậy không tốt.

Suy nghĩ về nam thần như thế hình như không được tốt lắm, có phải là không tôn trọng nam thần không nhỉ, như vậy là không tốt không tốt không tốt rồi.

Mà không, đợi chút, cũng không phải là mình hôn trộm anh ấy, là anh ấy hôn trộm mình mà, anh ấy hôn trộm mình thì được rồi, cái này vốn là sự thật mà!

Hắc hắc, nam thần hôn mà còn là hôn trộm? Nhất định là không phải, chỉ có thể gọi là rủ lòng thương xót.

Phi! Tiền đồ của mày đâu rồi Thẩm Chi Phồn.

.... A a a a a, tiền đồ hiện giờ không có mặt ở đây, không hề có mặt, tất cả đều rủ nhau bỏ nhà trốn đi rồi.

Hai âm thanh đang không ngừng đấu đá tới lui trong đầu cậu, khiến trong đầu Thẩm Chi Phồn như loạn thành một đoàn.

Đã không thèm để ý đến lý trí nữa mà!

Cậu cảm nhận bây giờ khuôn mặt cậu đang nóng bừng như đầu ống khóc muốn bốc hơi nước luôn rồi, cậu cố gắng tìm điểm hợp tình hợp lý, cuối cùng lại không có kết quả, chính mình lại biến thành một đầu ống khói.

Đúng là cậu nghĩ không sai, Thẩm Chi Phồn của sau này có cao ngạo lạnh lùng cỡ nào thì tất cả đều là giả, đây là cái thú vui gì chứ, nhìn tạp chí ở đầu giường xem, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng không có chút tiến bộ nào.

.... Ai da, cái tên si hán nhà cậu!

Trong lòng Thẩm Chi Phồn nghĩa chính ngôn từ (câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng) phê bình bản thân.

Vì sao lại nói như vậy, bởi vì cậu tìm thấy ở tủ đầu giường một ít sách báo, đa số đều nói về Ngôn Sóc.

Ngôn Sóc quả thật chính là một nhân vật đại chúng, địa vị nổi bật, quan quyền trong tay đều là thật.

Nhưng đôi khi cũng tham gia một vài phỏng vấn, nhưng đều là kiểu đứng đắn, ngoại trừ quyển.... tạp chí đàn ông này.

Thật ra cũng phải là ảnh chân dung, chỉ là một số ảnh chụp về cuộc sống quân đội.

Nhưng mà thật sự là có người mà bất cứ nơi nào cũng là studio chụp ảnh.

Rõ ràng là ảnh chụp cũng không sắc nét, nhưng mà lại có một chút... hương vị tình sắc, như là hơi cong môi, hơi để lộ ra xương bả vai, khớp ngón tay thon dài, lại còn bóng lưng cao to vững chãi, còn có tấm này nữa, Thẩm Chi Phồn không thể không nói, cậu chưa từng thấy ai có thể mặc quân trang thành kiểu cấm dục như thế này... Wow.

Ông trời ơi!

Cậu chịu không nổi rồi.

Thẩm Chi Phồn che mặt.

Tuy cậu biết rằng phía sau sẽ không có khả năng có hình ảnh cám 18 gì gì đó, nhưng Thẩm Chi Phồn cũng rất mong chờ lật ra phía sau.

Thẩm Chi Phồn cảm thấy thật không tốt, đây là cũng quá si hán rồi còn gì????

Có cái gì không tốt chứ, cứ bình tĩnh đã nào. Cậu không thấy là sưu tầm nhiều tạp chí vậy mà chỉ có quyển này được lật mở nhiều nhất sao, ngay cả bìa cũng muốn bung ra, có lẽ bình thường cậu cũng vụng trộm sờ đến sờ đi, đúng không?

.... Đừng nghĩ nữa, mau dừng lại, thật sự là muốn điên rồi.

Lại nói nữa, không biết là mấy tấm ảnh chụp không đứng đắn này là do ai chụp đây, cũng quá là... chụp tốt lắm!!!

Chụp thật sự rất tốt, hu hu hu.

Thẩm Chi Phồn không nhịn được mà ôm lấy tạp chí, vui vẻ lăn lộn trên giường.

.... Cho nên mặc kệ như thế nào, quả nhiên vẫn chỉ là cậu bé 16 tuổi, có thể ôm tạp chí có hình nam thần mà ngủ thì đúng là chuyện hoàn toàn bình thường.

.... Càng nghĩ lại càng muốn.

Thẩm Chi Phồn 16 tuổi chưa được biết hương vị tình yêu, cho dù thân thể 24 tuổi thì vẫn chưa được nếm trải hương vị tình yêu.

Cho nên đúng là người trẻ tuổi, chỉ xem ảnh chụp thôi cũng dễ dàng.... thật sự là đáng lo đấy!

Lửa dục một khi nổi lên lại không thể dễ dàng khống chế, giống như ngọn lửa cháy lan trên cánh đồng cỏ đốt nóng bụng dưới của cậu, cậu khã nhám mắt lại, cảm thấy giống như có một bàn tay đang quấn quít trên thân thể cậu.

Thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được sự thô ráp của bàn tay chạm đến lưng cậu, vùng bụng bằng phẳng, cái cổ mềm mại và cánh môi ướt át... Khiến cho tư vị tình dục ban đầu được dần lên men, cậu khẽ cong eo lên một đường cong thật đẹp....

Liền một phát... cậu đỏ mặt, nhưng mà cũng không có ai biết đâu mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net