Chương 28: Bí mật của Dịch Giai (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Chi Phồn xem xong quyển tạp chí thì trong đầu bắt đầu lén lút hiểu ra được.

Đây xương quai xanh gợi cảm, tấm lưng gợi cảm tuy chỉ lộ ra một chút, còn có mặt sau của tấm ảnh này nữa....

Thành thật mà nói đây cũng không phải lần đầu tiên cậu làm chuyện này, nhưng mà số lần lại không nhiều lắm, đến nay vẫn duy trì con số trong sổ thành tích.

Thời niên thiếu thì đôi lúc nhóm thiếu niên ở cạnh nhau cũng sẽ ầm ĩ chế nhạo loại chuyện này, bàn luận xem nữ sinh nào có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người khiến người khác rung động, cùng nhau chia sẻ mỹ nhân xuất hiện đầu tiên trong giấc mơ của mình.

Người xuất hiện đầu tiên trong giấc mơ của Thẩm Chi Phồn lại hoàn toàn trái ngược với bọn họ, người trong giấc mơ cùng triền miên với cậu không phải là một thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp, cũng không phải là một ngự tỷ có dáng người nóng bỏng.

Đối phương là một người cao lớn anh tuấn, động tác trong giấc mơ cũng rất dịu dàng, nhưng lại khiến cậu cảm thấy run sợ vô cùng.

Từ những cảnh kiều diễm trong mơ, dường như cậu không cần ai dạy cũng hiểu rõ loại chuyện này.

Loại chuyện như thế này thật sự là khiến người ta thực tủy tri vị, nhưng mà sau khi làm xong luôn có cảm giác trống rộng, dù sao cũng chỉ là một giấc mộng kiều diễm. Từ trước đến nay Thẩm Chi Phồn không cảm thấy có chút hy vọng nào với đoạn tình cảm thầm mến này, nên khó tránh khỏi cảm thấy có chút không hào hứng.

Ở tinh cầu nông thôn cũng không có cởi mở như vậy, mà cậu cũng chưa thấy ai giống như vậy nên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói với bất kì ai, vì thế chỉ có cô độc gặm nhấm.

Huống chi là cậu cũng chưa từng xem đối phương là nơi để gửi gắm dục vọng, Ngôn Sóc trong lòng cậu không phải là một nhân vật như vậy.

Thẩm Chi Phồn ngoại trừ lần đầu tiền nằm mộng thấy Ngôn Sóc thì sau này đã không còn thấy nữa.

Ngôn Sóc là một giấc mộng chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào, nếu không phải chính cậu được trải qua chuyện này thì có lẽ cả đời này cậu cũng chỉ nghĩ đó là một giấc mộng.

Mà có lẽ đối phương hoàn toàn không biết, tại một tinh cầu xa xôi từng có một cậu thiếu niên non nớt, mang trong mình một tâm tư nồng cháy khó có thể tưởng tượng được.

Cho dù cậu cố gắng đè nén phần tình cảm này ở trong lòng, cho tới bây giờ cũng không có một ai biết được.

Nhưng bây giờ đã không giống, Thẩm Chi Phồn ôm gối đầu, lẳng lặng nhắm mắt lại, ngón tay trượt xuống theo dòng suy nghĩ.

...... Nhưng lại không hề giống nhau rồi.

Trong lòng cậu bỗng xuất hiện một âm thanh, nhẹ nhàng kêu lên.

Bởi vì, hoàn toàn không giống.

Có thể là kỹ thuật không đủ thuần thục, cho nên mỗi lần muốn bắt đầu trong lòng đều vô cùng chột dạ.

Cậu còn đã tắt đèn đóng cửa sổ, không biết có phải nơi này thuê người đến quét dọn định kỳ không, không ngờ là vẫn rất sạch sẽ, trên chăn còn vương lại mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

A, nằm trong ổ chăn mềm mại suy nghĩ, lại càng cảm thấy vô cùng thoải mái nha.

Nếu có thể cùng người ấy đắp chung một cái chăn, sẽ là cảm giác gì nhỉ??? Sẽ là da thịt trần trụi chạm vào nhau sao!

Chân tay sẽ quấn cùng một chỗ sao? Hơi thở gấp gáp sao? Sẽ hôn môi sao?

Sẽ rúc vào nhau cùng nhau trao đổi vị ngọt sao? Giống như trăm ngàn lần đã làm trong ảo tưởng sao???

Thẩm Chi Phồn cúi đầu hừ nhẹ một tiếng.

Loại chuyện như thế này nghĩ đi nghĩ lại đúng là chỉ có ảo tưởng.... Thế này nên không thể có cảm giác nổi.

Nếu là như cùng với anh ấy...

Thẩm Chi Phồn chôn mặt trong gối, động tác trên tay không thể dừng lại được.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy chột dạ, loại chột dạ này hơn phân nửa là do từ trong nội tâm cậu cảm thấy thật ngại ngùng với hành động này.

Thế cho nên khi mà tiếng chuông điện thoại vang lên, quả thật bản thân cậu giống như là bị một cái gì đánh thẳng vào người khiến cậu nhảy dựng lên.

Có lẽ nơi ấy cũng bị giật mình đến nỗi cong lại như con tôm luộc rồi.

.... Nghẻo rồi.

Thẩm Chi Phồn nhìn diện thoại di động nằm trơ trọi nơi đó đang không ngừng lóe sáng, yên lặng thở dài, cảm thấy thật tủi thân mà!

Khó khăn lắm cậu mới cảm thấy ham muốn một chút, vì cái gì mà lại phá đám đúng lúc vậy chứ!

Nếu cuộc điện thoại này mà là của Thẩm Chi Nhu thì Thẩm Chi Phồn có thể đại khái đoán được, thời gian dài sau này Thẩm Chi Nhu cũng đừng có tơ tưởng gì đến tiền tiêu vặt.

Cũng không có gì lạ, thật sự là điện thoại này của cậu có lẽ chỉ là một đồ vật trưng bày. Cũng như bản thân cậu, điện thoại này cũng không có nổi một thông báo, dường như không có ai khác liên lạc với cậu.

Mặc dù nói thế cũng tội nghiệp Thẩm Chi Nhu, nhưng mà Thẩm Chi Phồn cũng mặc kệ.

Nhưng mà... có khi nào là Ngôn sóc không?

Bàn tay Thẩm Chi Phồn đang vươn ra lấy điên thoại bỗng khựng lại, cũng không biết đang nghĩ tới cái gì, khuôn mặt xoát một cái đỏ lựng, cậu vội vàng ôm lấy gối đầu.

Vừa nãy cậu còn nhớ tới anh mà làm chút chuyện không thể nói ra, nếu mà lúc này chính chủ gọi điện thoại tới thì thật sự cậu rất lúng túng... Có chút kích thích khó nói.

Có lẽ là không phải đâu, ban nãy hai người họ vừa mới gọi điện cho nhau... Nhưng mà... cũng không nhất định là thế.

Vừa nghĩ ngợi thế bản thân Thẩm Chi Phồn lại có chút mong chờ.

Nhưng tất cả đều không phải!

Thẩm Chi Phồn sững sờ chốc lát, đoán cái nào cũng không đúng, đây là một cuộc điện thoại không có tên người gọi, một dãy số xa lạ.

Trong chốc lát khi cậu đang thất thần do dự thì điện thoại đã ngừng.

Bỗng bàn hình điện thoại tắt đi khiến cho một chút ánh sáng trong căn phòng cũng biến mất, khiến căn bỗng nhiên tối đen u tịch.

Nói như vậy thì nếu đối phương gọi một lần không có ai nghe máy thì chắc không chỉ gọi một lần, hoặc có thể là cuộc điện thoại trêu chọc.

Thẩm Chi Phồn không biết đối phương là ai, cậu đang do dự xem có nên gọi lại hay không.

Nhưng rất nhanh, dãy số xa lạ đó lại lần nữa vang lên.

Có lẽ đây không phải là một cuộc điện thoại trêu chọc rồi, lần này Thẩm Chi Phồng không do dự mà nhấn trả lời.

"Shihhhh.....'

Cậu ngẩn người, âm thanh này truyền tới đột ngột quá khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Phía bên kia lại không có âm thanh nào phát ra, chỉ có từng đợt âm thanh giống như tiếng dòng điện phát ra.

Cậu có chút nghi ngờ nhìn lại điện thoại của mình, đang suy nghĩ xem là điện thoại của mình có vấn đề hay do điện thoại của đối phương.

Nhưng rất nhanh cậu đã nghe ra có chút gì đó không đúng.

Không phải là không có âm thanh, mà là do tín hiệu quá kém.

Vẫn loáng thoáng nghe ra chút âm thanh, là âm thanh của một người đàn ông, nhưng lại đứt quãng chói tai nhưng âm thanh của dòng diện, khiến cho tiếng nói phía bên kia cũng trở nên đáng sợ hơn.

Đây là cái gì vậy!!!

Thẩm Chi Phồn theo bản năng muốn kết thúc cuộc trò chuyện quỷ dị này thì âm thanh của dòng điện bỗng im bặt đi.

Giống như phía bên kia cũng đang cố gắng điều chỉnh lại, tuy vẫn có chút tạp âm, nhưng mà vẫn tốt hơn ban nãy.

Trong lòng Thẩm Chi Phồn bỗng giật mình, luôn cảm thấy có chút bất an trong lòng, luôn cảm thấy người gọi điện thoại thật sự khiến người khác phải để ý đến.

Phía bên kia rất nhanh đã truyền đến một âm thanh bình thản nhưng rất lạnh lẽo.

"Chi Phồn."

Lỗ tai Thẩm Chi Phồn tê rần, cậu không thể diễn tả được âm thanh này, nhưng vẫn cảm thấy có chút gì....

Có một cảm giác rung động như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Thẩm Chi Phồn mê mang suy nghĩ nhớ lại, chắc chắn rằng trong trí nhớ mình chưa từng nghe qua giọng nói này.

Nhưng mà vốn rằng cậu cái gì cũng không thể nhớ được.

Đối phương giống như đang kẽ cười, rất nhẹ, nhưng trong đầu Thẩm Chi Phồn có thể tưởng tượng được đối phương đang nhếch miệng cười.

"Đã lâu không liên lạc, có nhớ tôi không?

Tay Thẩm Chi Phồn run lên, suýt nữa thì bị giọng nói thân mật này làm cho òa khóc.

... Anh trai này là ai????

Thẩm Chi Phồn muốn mở miệng hỏi, nhưng cổ họng chợt cứng lại như có gì đó chặn giữa.

Cậu muốn nói gì, muốn hỏi thân phận đối phương sao, căn bản cậu vốn không hề biết đối phương là ai, có thể tin tưởng sao?

Thẩm Chi Phồn không biết tại sao bản thân mình đối với chuyện mất trí nhớ vẫn cứ giữ kín như bưng, nhưng nếu muốn cho người khác biết, có lẽ cũng chỉ có thể là Ngôn Sóc... chỉ có thể là Ngôn Sóc.

"Tại sao không nói chuyện?"

Âm thanh của đối phương giảm đi một chút.

Thẩm Chi Phồn có chút do dự, nói hàm hồ không rõ: "Ở bên này tôi không nghe rõ giọng nói của anh, anh là?"

Đối phương bỗng nhiên khựng lại.

Đột nhiên Thẩm chi Phồn cảm thấy tim mình đang đập liên hồi, đối phương dừng lại... giống như là đã biết điều gì.

"Vậy sao, tôi đã biết."

Đối phương nhẹ giọng nói, dường như giọng nói đã mất đi nụ cười.

Thẩm Chi Phồn ngẩn người.

Đối phương biết cái gì sao?

Đơn thuần là hiểu cậu không nghe rõ, hay là... có ý gì khác?

"Anh..." Cậu lại nhịn không được mà mở miệng hỏi.

"Rất nhanh tôi sẽ trở lại."

Đối phương cũng không cho cậu thời gian và cơ hội để hỏi thăm, nhẹ giọng nói.

"Cậu không cần băn khoăn, Chi Phồn."

Giọng nói của đối phương rất trong, nghe như là đang đầu độc.

Thẩm Chi Phồn cúi đầu nhìn cuộc điện thoại đã bị ngắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút không rét mà run.

Đối phương xuất hiện khó hiểu, mà rời đi cũng thật khó hiểu, khiến Thẩm Chi Phồn cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Nhưng không, không phải nằm mơ.

Thẩm Chi Phồn thở dài, cam chịu số phận bật đèn lên nhìn căn phòng này một lần nữa.

Tuy rằng biết được một số chuyện, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy hết sức mờ mịt.

Vậy quyển nhật ký thứ hai, đang nằm ở đâu????

...

"Dịch Giai, cậu tám xong chưa vậy? Đã nửa tiếng rồi đó, hay là bị nước xả trôi rồi?"

Thẩm Chi Nhu dùng chân trần đạp tung cánh cửa phòng tắm ra.

Dịch Giai tắt điện thoại di động để sang một bên, quay đầu nhìn ra phía cửa mỉm cười.

"Chi Nhu có thể vào tắm cùng nha!"

"... Cút đi."

Thẩm Chi Nhu bó tay Dịch Giai.

Dịch Giai rũ mắt khẽ cười hai tiếng, tiếng đùa giỡn của hai cô gái ngập tràn trong tiếng nước chảy.

Điện thoại di động đặt bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, là tin nhắn hồi âm cô chờ đã lâu.

"Đã biết, làm rất tốt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net