Chương 29: Buổi biểu diễn bán manh của mèo con (1) - Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một cô gái trẻ tuổi ôm bình hoa mới đi trên hành lang, cô cúi đầu nhìn mèo con trên bình hoa đến mất hồn, xa xa lại nghe thấy một tràng bước chân nặng nề, cô có chút hốt hoảng đứng néo vào một bên, nhưng vẫn bị những người đi ngang qua đụng vào khiến cô có chút lảo đảo.

Ngược lại cô không có chút sợ hãi nào, chỉ là tay hơi run lên, trơ mắt nhìn bình hoa trong tay cô đang dần rơi xuống.

Nhất thòi trong đầu cô cảm thấy trống rỗng, nghĩ rằng có lẽ sắp có một trân tai ương ập tới, nhưng may mắn bình hoa kia lại được một bàn tay có ngón tay thon dài và khớp xương rõ ràng đón lấy.

Cô định thần lại, đỏ mặt, ánh mắt không nhịn được mà nhìn loạn.

"Đây là hoa gì vậy, thật xinh đẹp."

Giọng nói thật êm tai.

"Hoa này gọi là 'Natasha', cảm ơn ngài, Uriah điện hạ.

Hôm nay Uriah điện hạ vẫn là một người đàn ông ăn nói tùy tiện. Nhưng ánh mặt trời hôm nay lại vô cùng rực rỡ khiến làn da của người đàn ông thật trắng, giống như một món đồ sứ tinh xảo với những góc cạnh. Cho dù khuôn mặt luôn mang một vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng gì đến khuôn mặt vô cùng diễm lệ nhưng có chút tà ác này.

"Những quân nhân này, thật là có chút đường đột làm ảnh hưởng đến mỹ nhân đây."

Uriah thở dài, giống như hắn ta thật sự đang thương hương tiếc ngọc.

Cô gái đỏ mặt luống cuống ôm lấy bình hoa quay đầu nhìn theo đoàn quân nhân đi xa dần, khiến mặt đất dường như đang rung lên.

"Điện hạ, hôm nay... Hình như có chút không bình yên."

Uriah cười: "Không hẳn, cũng không đến nỗi tệ lắm, không cần lo lắng. Nàng chỉ cần phụ trách đẹp như bông hoa này là đủ rồi."

Hắn cúi đầu rút ra một cành hoa, thờ ơ ngửi một cái rồi thấp giọng nói.

"Ta trộm một ít đi, nàng có thể đừng nói với người khác, cầu nàng đấy!"

Uriah đúng là một người đàn ông phong lưu vừa trộm hoa vừa trộm trái tim người khác. Trong lòng cô gái cảm thấy thật ngại ngùng, tâm hồn cũng bay xa tới phương nào, đáng tiếc chưa kịp nói gì thì Uriah cũng đã bước chân đi về phía trước, khiến tâm hồn thiếu nữ như vỡ thành trăm mảnh.

Thật ra thì không bình yên chút vào, hết sức không hề bình yên.

Hắn nghe được một chút tiếng gió từ manh mối vụ án mất tích của Oliva, thật ra thì hắn cũng chẳng quan tâm chút nào đến Olivia, dù sao Olivia và hắn cũng không cùng một mẹ sinh ra. Mẫu thân của Olivia đã mất sớm, để lại một mình Olivia bơ vơ không nơi nương tựa.

Nhưng mà Uriah so với Olivia lại càng xui xẻo hơn, hắn là một đứa con riêng. Con riêng của của hoàng thất so với con riêng của người thường sẽ được đối đãi khá hơn một chút, chịu đựng ánh mắt lạnh lùng nhưng đỡ phải châm mặt.

Công bằng mà nói, Olivia vẫn luôn một mực chờ hắn cũng coi như là không tệ, nhưng mà cho dù như vậy...

Hắn không chút do dự nắm gãy cành hoa trong tay, đôi mắt hiện lên chút suy tư. Ngẩng đầu nhìn lại thấy xa xa một Trung tướng trẻ tuổi đang nói chuyện với thuộc hạ.

Giống như lưỡi đao bén nhọn, lại cương trực giống như chim ưng trước gió lớn. Tuổi tác Ngôn Sóc lớn hơn một chút so với hắn, nhưng lại quá mức xuất sắc nên lại trở thành tấm gương cho bạn bè đồng trang lứa.

Nhưng Ngôn Sóc không phải đã ưu tú ngay từ đầu. Khi mới bắt đầu, Ngôn Sóc cũng là một thiếu niên có chút mờ nhạt, bị cha mình cưỡng ép lôi kéo tiến về phía trước nhưng vẫn quật cường ngẩng cao đầu mờ mịt đi lên, đến nỗi mười chiếc cơ giáp cũng không kéo lại.

Ngày đó hắn cũng muốn tiến đến gần đối phương, dẫu sao nhìn ở phương diện khác thì bọn họ cũng cùng một loại người. Nhưng Ngôn Sóc đã từ chối hắn. Ngôn Sóc là kẻ trời sinh đã mang theo khí tức người lạ chớ gần, dường như là từ chối mọi người thân cận.

Ngôn Sóc vĩnh viễn mang theo khí chất 'tôi nhìn ai cũng thấy ngu ngốc'.

Siêu cấp đáng ghét.

Đáng ghét muốn chết.

Bây giờ thì cũng chẳng có vấn đề gì, vì hắn cũng chẳng đặt những thứ đó vào mắt.

Uriah đến bây giờ vẫn vô cùng cảm thấy kiên định với suy nghĩ của mình.

"Hey, Ngôn Tướng quân, đã lâu không gặp." Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn nghiêng đầu nhìn, lại còn ra vẻ tốt tính mà lên tiếng chào hỏi, mượn hoa hiến Phật mà đưa cành hoa bị bẻ cong lên, "Ngược lại hôm nay không thấy vị Thẩm tiên sinh kia nhỉ!"

Ngôn Sóc nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Tâm tình điện hạ hôm nay không tệ."

Uriah chọn mi nhìn quân nhân bốn phía, ngoài miệng huýt sáo một tiếng: "Ngôn Tướng quân nói vậy là thế nào?"

"Như ngài thấy đấy, chẳng qua là thêm một chút phòng bị thôi."

Uriah nhún vai một cái: "Ta cho rằng đây cũng không phải là phạm vi chức trách của ngài đâu."

"Có thể có chuyện điện hạ còn chưa biết." Ngôn Sóc nói xong thì lượm nhặt chọn chọn nửa ngày ra một tấm thẻ, hiển nhiên là đã cất quá lâu rồi, "Từ khi 21 tuổi tôi đã bắt đầu đảm nhiệm chỉ huy thứ ba của đội thân vệ hoàng gia."

Uriah cười sang sảng, chẳng qua hắn cũng chỉ thuận miệng nói, dù sao nhiều năm qua hắn cũng chỉ khoác chiếc áo đóng vai hoàng tử mà thôi.

"Được rồi," Uriah nhìn quanh một chút, vẫn không nhịn được hỏi thêm "Không biết đệ nhất chỉ huy có ở đây không?"

Thật ra thì hắn cũng đơn thuần đặt câu hỏi thôi, bây giờ quyền lợi của Ngôn Sóc lớn như vậy, một chức vụ thân vệ hoàng gia nho nhỏ thì có là gì.

Thuộc hạ sau lưng Ngôn Sóc bỗng nhiên cười một tiếng.

Uriah cảm thấy có gì đó không đúng.

Quả nhiên, Ngôn Sóc lại đứng lựa lựa chọn chọn một hồi, lấy ra một tấm thẻ thân phận.

"Vẫn là tôi, điện hạ!"

Ngôn Sóc nhẹ nhàng thở dài, tỏ vẻ sức chiến đấu của hắn quá thấp.

Uiah: "..........."

Tốt lắm, thiếu chút nữa thì quên mất Ngôn Sóc là một tên biến thái.

Tài năng ngút trời của Ngôn Sóc dần dần được bộc lộ ra, anh đã từng là một nhân vật chói mắt vượt thời đại. Trước anh, cơ giáp cũng không có phồng thịnh như vậy, bản đồ đế quốc cũng không rộng lớn như bây giờ. Đáng tiếc anh lại không thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng, khiêm tốn đến nỗi khiến mọi người quên mất thời điểm nhiều năm trước anh xuất chinh, khí thế sắc bén đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Hai năm thái bình, anh lại khiêm tốn như trước, không xuất chinh đánh giặc cũng không lạm quyền. Nhưng mà Ngôn Sóc vĩnh viễn vẫn là Ngôn Sóc... Trong lòng Uriah thầm mắng một tiếng, hắn làm sao mà quên mất được.

Uriah vẫn muốn điều tra, đáng tiếc Ngôn Sóc cũng không muốn đối phó với hắn, hơn nữa ngay cả cái cớ cũng không thèm tìm, trực tiếp phân phó thuộc hạ bên cạnh.

"Lauren, cậu có thể giải thích kĩ lượng cho điện hạ nghe về tầm quan trọng của việc tăng thêm phòng vệ."

Lauren không biết sao giống như mình đã đắc tội Trung tướng đại nhân, bị ném tới bộ hậu cần lưu đày được mấy ngày rồi, giận tới mức nước mắt lưng tròng mới được thả về. Nên bây giờ hết sức ân cần, Ngôn Sóc như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, hận không thể trưng ra dáng vẻ trung thành không gì có thể làm lung lay. Vừa nghe Ngôn Sóc phân phó, không biết từ nơi nào lấy ra bản sách dày cộp 《 ngự pháp thực thì 》  ra bàn luận viễn vông.

Uriah điện hạ trời sinh đã dị ứng với sách vở. Từ nhỏ chỉ cần nghe thấy âm thanh thao thao bất tuyệt đó thì thân thể liền cứng đờ. Lần này cũng không ngoài dự liệu bị dọa sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt, không chút do dự mà xoay người rời đi.

Ngôn Sóc sau lưng hắn nhẹ nhàng nói theo.

"Uriah điện hạ, thay mặt tôi vấn an Ferdinanda điện hạ nhé!"

Bước chân Uriah ngừng một chút, đột nhiên quay đầu lại nhìn anh.

Dung mạo hắn sáng rực, nhưng ánh mắt lại vô cùng âm hiểm.

Ngôn Sóc vẫn là tư thái dửng dưng nói chuyện cùng thuộc hạ, cùng không thèm nhìn hắn một cái, giống như câu nói vừa nãy hắn nghe được chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhưng Uriah biết đó không phải ảo giác, trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống.

Không có khả năng Ngôn Sóc chỉ đơn thuần hỏi thăm Ferdinanda.

"Tướng quân đã có lòng, ta nhất định sẽ chuyển lời."

Hắn khẽ cười đáp một tiếng, khi xoay mặt đi, khuôn mặt liền trở nên âm trầm.

Hắn nên giết chết Olivia sớm hơn chút nữa.

Thật khiến hắn có chút hối hận.

Ngôn sóc đưa mắt nhìn theo bóng lưng Uriah, khóe miệng không nhịn được mà khẽ cong lên, nhưng đầu lông mày ý vị thâm trường mà nhướng cao.

Đúng như Olivia nói, Uriah và Ferdinanda cùng một phe.

Uriah đúng là một hoàng tử đúng kiểu chỉ được mỗi vẻ bề ngoài, lại cho rằng Olivia  cũng chỉ là một vật trưng bày xinh đẹp là sai lầm rồi. Trong tay Uriah có gì không ai biết.

Uriah là một kẻ lòng dạ thâm sâu, tâm tư quỷ quyệt, ngay cả Olivia cũng phải lui ba phần, lại không nắm rõ về hắn.

Nếu đều thân là hoàng tử, vậy hắn và Ferdinanda rốt cuộc đã làm giao dịch gì, hay là như Olivia nói, hắn đã từ bỏ ý định giẫm đạp Ferdinanda, chỉ bởi vì hắn là fan cuồng của Ferdinanda mà thôi.

Anh đã giao phó xong việc cho thủ hạ, cảnh tỉnh Uriah chỉ là anh nhất thời hứng thú, vì thế khoái chí chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.

Nhưng hết lần này đến lần khác có người nhìn không hiểu sắc mặt: "Tướng quân, ngài lại muốn đi đâu?"

Ngôn Sóc thở dài, có một tên thuộc hạ như vậy cảm thấy bản thân thật khổ sở, may mắn không có ai giống như cái tên Lauren này, chứ không Ngôn Sóc cảm thấy mình tổn thọ vô cùng.

Thế này cũng đủ mệt rồi!

Thanh niên bên lạnh kéo áo Lauren một cái, thở dài ngao ngán.

Lauren: "?????"

Ngôn Sóc lạnh lùng quay lại nhìn: "Nói chuyện yêu đương."

Lauren bối rối, lẳng lặng nhìn Tướng quân đại nhân đi càng ngày càng xa.

"Không, không phải chứ!!!!" Lauren quay đầu nhìn đồng nghiệp bên cạnh mình, "Đại nhân ngài ấy vừa nói cái gì thế???"

Đồng nghiệp bên cạnh đành mệt mỏi thuật lại: "Ngài ấy nói ngài ấy phải đi nói chuyện yêu đương."

"Nói yêu đương? Nói với ai, với công chúa Olivia hả?"

Lauren mờ mịt hỏi lại.

"Không phải công chúa đang mất tích sao?"

Đồng nghiệp cố gắng nói chuyện với cái tên đầu gỗ này: "Cho dù đó là ai, thì cũng không phải là cậu."

Lauren đau lòng: "Nhưng mà cảm giác giống như bỗng nhiên bị giành mất thứ yêu thích vậy đó."

"Cậu không cần phải nói chuyện buồn nôn vậy đâu."

Lauren cảm thấy vô cùng tủi thân: "Tôi muốn đi xem tân hoan của Tướng quân."

"Tỉnh lại đi, cậu còn muốn đến bộ hậu cần làm việc sao?"

"Hậu cần thì thế nào," Lauren lầm bầm nói, "Chỗ ấy còn có cô gái xinh đẹp nhìn đến là thuận mắt, còn tốt hơn nhiều so với nơi này."

Đồng nghiệp chỉ đành im lặng thở dài.

"Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn xem Tướng quân bị yêu nữa nào mê hoặc sao, công chua Olivia bây giờ đang không rõ sống chết, nên sẽ rất tủi thân đó nha!"

Lauren nói chuyện rất đường đường chính chính.

"Chúng ta phải đưa Tướng quân về lại con đường chính đạo."

Đồng nghiệp nhìn Lauren một chút, ai oán mở miệng: "Tôi không biết bộ hậu cần có nhiều mỹ nhân hay không, bây giờ cuộc sống của tôi cũng không khác hòa thượng là mấy, đã mấy tháng rồi tôi không được nghe âm thanh của mỹ nữ, trừ em gái tôi!!"

Lauren: "... Đơn giản thôi, lần sau tôi nói gì cậu cũng nói theo, nhất định sẽ có một ngày được như ý muốn."

Đồng nghiệp kinh ngạc nhìn cậu một cái: "Thì ra cậu cũng biết lý do vì sao cậu bị tống cổ đi."

Lauren tức đến nỗi cứng cả quai hàm.

Đồng nghiệp cười một chút, không nhịn được mà đâm đâm vào cái quai hàm bạnh ra như cái trống của Lauren.

...

Kết quả, đồng nghiệp trầm mặc nhìn chằm chằm nhà của Tướng quân đại nhân, che kín mặt.

Cuối cùng vẫn bị dụ tới xem.

Được rồi, tin tức Tướng quân đại nhân nói chuyện yêu đương đúng là có sức công phá lớn.

 Lauren hưng phấn nhìn Tướng quân đại nhân đi ra tử cửa tiểu khu. Ngôn sóc về nhà thay quân trang ra, bây giờ đang khoác một chiếc áo choàng dài màu đen, hết sức khiêm tốn lại rất ưu nhã sải chân dài đi về phía này.

"Bây giờ nhìn chúng ta thật giống như biến thái." Đông nghiệp vẻ mặt không còn gì hối tiếc mà núp ở phía sau bụi hoa, "Cuối cùng không hiểu vì cái gì mà tôi lại đồng ý làm cái chuyện như thế này, chẳng thà tôi ở nhà dỗ em gái còn hơn."

"Đương nhiên bởi vì cậu cũng đang tò mò xem cuối cùng thì Tướng quân đại nhân bị yêu nữ nào dụ dỗ đầu độc." Lauren híp mắt cười, "Thấy không, rõ ràng là đại nhân phải về nhà sửa soạn rồi với đi hẹn hò, tới đi, hãy để cho chúng ta nhìn rõ khuôn mặt tên đàn bà không biết xấu hổ kia."

Đồng nghiệp yên lặng một chút, bỗng nhiên nói: "Nhỡ đó không phải là đàn bà thì làm thế nào?"

Đúng vậy, mặc dù Ngôn Sóc có vị hôn thê nhưng nhiều năm qua cũng không khác gì mấy, không có bất kì đối tượng mập mờ nào. Bên người cũng không có phụ nữ nào, có lẽ trong nhà có nuôi kiến thì cũng toàn kiến đực.

Mặt mày Lauren đầy kinh hoàng: "Vậy không phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao???"

Đồng nghiệp trầm mặc một lúc, mặt mày thê thảm không nỡ nhìn: "Tôi cảm thấy có lẽ là cậu suy nghĩ nhiều rồi.'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net