Chương 3: Nam thần quốc dân (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã xác định công chúa Olivia mất liên lạc 21 giờ, vẫn như cũ vẫn không có manh mối gì về công chúa, chúng tôi truy ra được địa điểm cuối cùng mà công chúa đến là quán cafe ngã tư đường Tang Phổ, nhưng sau khi xem máy ghi hình thì công chúa không đi ra từ quán cafe này nữa."

"Lúc đó công chúa cùng đi với tiểu thư Adeline vốn chỉ là một màn kịch, bởi vì gần đây công chúa có mâu thuẫn kịch liệt... Khụ, Tướng quân người cũng biết mà, cho nên công chúa phản kháng lại bằng cách lựa chọn trốn đi. Vì thế tiệm cafe này chỉ là lớp vỏ ngụy trang để né tránh cảnh vệ theo sau, nhưng mà không ngờ một giờ sau, chúng tôi đã mất hoàn toàn liên lạc với công chúa."

Ngôn Sóc nghe xong báo cáo, trầm mặc gật đầu, ngón tay trái của anh đặt trên mặt bàn gõ nhịp. Chuyện này thật ra cũng chẳng phải là trách nhiệm của anh, nhưng ít nhất bây giờ Olivia cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh. Không những thế thân phận của Olivia lại rất tôn quý, sự mất tích của nàng là một chuyện rất quan trọng của đế quốc.

Cấp dưới còn trẻ tuổi đối với chuyện này vô cùng căm giận bất bình.

"Thật sự không biết tên mặt trắng kia cho công chúa Olivia thuốc mê gì, luận về xuất thân tên mặt trắng kia không thể so sánh được với Tướng quân của chúng ta, chuyện này quả thật là..."

Ngôn Sóc quét mắt nhìn cậu ta một cái, cấp dưới còn trẻ kia biết mình lỡ lời, cung kính lui xuống, nhưng mà trước khi đi vẫn không quên cho Tướng quân đại nhân một ánh mắt cổ vũ.

"Đại nhân không cần thương tâm, chúng tôi vĩnh viễn đứng phía sau ngài!"

Ngôn Sóc: "................"

Tất cả mọi người đều biết công chúa Olivia mê luyến Thẩm Chi Phồn, khiến cho hoàng thất vô cùng mất mặt, khiến cho toàn thế giới đều nghĩ rằng thân là vị hôn phu của công chúa, anh sẽ vô cùng thương tâm.

Đáng tiếc rằng, có lẽ sự thật vừa khéo lại không phải như vậy.

Ngôn Sóc cong khóe miệng, cầm lấy tách cafe ấm áp nhấp một ngụm.

Phẩm vị của Olivia cũng không tệ, đây chính là hương vị nồng đậm chính tông.

Chuyện này rất nhanh sẽ làm liên lụy đến Thẩm Chi Phồn, dù sao cậu cũng là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện khiến công chúa đại náo như vậy.

Cậu thanh niên xinh đẹp ngay bên cạnh nhà anh, luôn có một đôi mắt u buồn mê người, lại còn có thao tác điều khiển cơ giáp cực kỳ hoa lệ, cậu ấy là tuyển thủ thi đấu cơ giáp giỏi nhất của đội tuyển, tuy mới chỉ mới xuất đạo một năm nhưng đã giành được vị trí quán quân đầu tiên.

Nhưng dù sao đây cũng là thi đấu cơ giáp, tuyển thủ chân chính cùng với quân nhân ngoài tiền tuyến vẫn là có sự chênh lệch nhất định, tuyển thủ chủ yếu dựa vào thao tác hoa lệ, mà quân nhân ngoài chiến trường mỗi một thao tác thì đó chính là sự quyết đấu của sự sống và cái chết.

Có thiên phú về thao tác cơ giáp cũng có sự liên kết chặt chẽ, có người sinh ra đã có thiên phú với cơ giáp, cũng có người mãi đến năm mười bảy tuổi mười tám tuổi mà chưa thấy xuất hiện khả năng. Thiên phú thì khó nhìn ra được lúc còn nhỏ tuổi, cho nên gây khó khăn trong việc mở rộng ban chuyên cơ giáp. Có đôi khi quân đội còn phải tuyển chọn từ đội tuyển cơ giáp đáng chú ý này, tiêu chuẩn đãi ngộ cực kỳ cao, hơn nữa còn nhận được sự bảo vệ của đế quốc.

Cứ như vậy, nên những cuộc thi cơ giáp cũng giống như lựa chọn hạt giống cho trường học quân đội rồi.

Cho nên theo một phương diện nào đó mà nói, Thẩm Chi Phồn tuy hiện tại chính là một ngôi sao tuyển thủ cơ giáp, tương lai tiền đồ của cậu nhất định sẽ vô cùng xán lạn.

Cậu ấy như vậy, lại có vẻ bề ngoài vô cùng tuấn tú xuất chúng, lại có tương lai tiền đồ vô lượng, nhân khí lại vô cùng cao, như vậy thì nhận được sự ưu ái của công chúa là chuyện đương nhiên.

Nhưng Ngôn Sóc cũng không cho rằng như vậy, Olivia là một kiểu công chúa điện hạ điển hình, ở thời hiện đại hòa bình, trách nhiệm hoàng thất của công chúa Olivia cũng chỉ là một tượng trưng mà thôi.

Olivia rất phù hợp với hình tượng đó, vừa xinh đẹp nhưng cũng rất ngạo mạn, ngoài hai thứ này ra thì diện mạo bên ngoài của Olivia chưa hề tương xứng với trí thông minh của nàng.

Chẳng qua là sự thông minh của Olivia không được thể hiện ra bên ngoài, Thẩm Chi Phồn đúng là có mị lực khiến các cô gái trẻ điên đảo thần hồn, nhưng Olivia cũng không phải là một cô gái trẻ bình thường, Ngôn Sóc cũng không tin rằng Olivia sẽ chỉ vì một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú mà dễ dàng vứt đi đầu óc của mình.

Những mối liên quan lúc đã liên kết lại, khiến anh cảm thấy rằng nhất định trong chuyện này đang có một bí mật không muốn cho mọi người biết.

Càng kì quái hơn là.... phía bên Thẩm Chi Phồn cũng có chút tình huống khó hiểu.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tách cafe ấm áp, ánh mắt suy tư về ánh mắt và cảm xúc của Thẩm Chi Phồn, dùng nhiều năm kinh nghiệm của anh mà nói thì đây cũng không phải là ngụy trang.

Nhất định Thẩm Chi Phồn đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm qua anh trò chuyện cùng với Thẩm Chi Phồn thì đối phương vẫn bình thường, tuy rằng việc hai người ra về chẳng vui vẻ gì.

Nhưng Thẩm Chi Phồn ngày hôm nay tỏ vẻ ra rằng cậu ấy không hề biết anh, càng đừng nói đến lời nói là hành động kì quái.

Nghĩ đến đây anh có chút nhíu nhíu mày.

Đây không phải là giận dỗi, nhất định là đã có chuyện xảy ra.

................

Thẩm Chi Nhu nỗ lực trừng lớn để khe hở ở mắt cô có thể nhìn rõ hơn.

"Là thật," Thẩm Chi Phồn thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn cô, "Thật sự là anh cái gì cũng không nhớ rõ, trí nhớ của anh chỉ còn lại lúc em về nhà khóc lóc om sòm vì cuộc thi không như ý."

"Em, em khi nào thì về nhà khóc lóc om sòm hả?" Thẩm Chi Nhu có chút chột dạ già mồm nói.

"Bảy năm trước, tóm lại," Thẩm Chi Phồn nhu nhu huyệt thái dương, từ lúc ban đầu à không thể tin được cho đến lúc này cậu phải nhìn thẳng vào hiện thực, "Anh đã mất đi bảy năm trí nhớ, trong ấn tượng của anh thì lúc này anh chỉ mới 16 tuổi mà không phải là 23 tuổi, lúc này anh đang sống tại N-192 là tinh hệ A1 của tinh cầu, mà em trong trí nhớ của anh, cũng chỉ có 12 tuổi."

Thẩm Chi Nhu há to miệng không nói gì.

"Anh......" Thẩm Chi Phồn có chút mê man ngã xuống sofa mềm mại, nhìn lại mọi thứ hết sức xa lạ, ôm lấy chiếc gối ấm áp trước ngực mình, đây là tư thế mà cậu cảm thấy an toàn nhất, "Nhưng mà anh cảm thấy anh cũng không phải là bệnh mất trí nhớ, anh... Cái này nghe thật vớ vẩn phải không?"

Thẩm Chi Nhu theo bản năng gật gật đầu, nhưng đột nhiên lại lắc lắc đầu, cuối cùng lại vội vàng an ủi.

"Đừng, đừng nóng vội anh ơi, từ nhỏ đầu óc anh đã không tốt, chúng ta từ từ nghĩ." Thẩm Chi Nhu bị dọa khóc, khuôn mặt lại càng dọa người hơn, tuy là cô không nói được gì tốt, nhưng lại khiến Thẩm Chi Phồn cảm thấy an tâm hơn, dù sao đây cũng là một cô em gái thành tâm quan tâm, "Có phải gần đây áp lực trong đội tuyển cơ giáp quá lớn không, em, hay là chúng ta đi tìm bác sĩ đi?"

Thẩm Chi Phồn nghĩ nghĩ, gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu: "Có thể đi tìm bác sĩ, nhưng mà trước mắt cứ đợi chút, anh vẫn cảm thấy mình rất khỏe, gần đây.... Có phải có chuyện gì đã xảy ra không?"

"Không, không có gì." Thẩm Chi Nhu nỗ lực cắn môi nhớ lại, cuối cùng ủ rũ cúi đầu, nước mắt cũng lộp bộp rơi xuống, "Đã thật lâu rồi anh không quan tâm đến em, thật ra em cũng không biết rõ chuyện gần đây của anh, thật xin lỗi... Em không nghĩ rằng sẽ có chuyện như thế này xảy ra."

"Anh không quan tâm đến em sao?" Thẩm Chi Phồn ngẩn người.

Tuy rằng cậu cảm thấy Thẩm Chi Nhu qua thật có chút phiền, nhưng mà người trong nhà thì tình cảm vô cùng tốt mới đúng chứ.

Thẩm Chi Nhu thút tha thút thít gật đầu.

Thẩm Chi Phồn thở dài: "Nhất định là em làm chuyện gì xấu thôi, thành thật khai báo đi."

Thẩm Chi Nhu ngẩn người, sau đó lại kiên định lắc đầu, cuối cùng trầm mặc cắn môi nói: "Em không có..... Chỉ là thi đấu cơ giáp rất mệt, anh luôn vất vả luyện tập, không có thời gian để ý đến em."

"Thi đấu cơ giáp....." Luôn nghe thấy từ ngữ này, Thẩm Chi Phồn có chút nghi ngờ, "Thi đấu cơ giáp là cái gì?"

Cơ giáp đối với sinh hoạt của nhóm thiếu niên tại tinh cầu N-192 là cái gì đó thật xa lạ, bình thường thì sinh hoạt cũng chỉ là hình ảnh trên những bức tranh trong sách truyện. Thẩm Chi Phồn đã từng nhìn qua một bán thành phẩm, mà bán thành phẩm cơ giáp này nghe nói là tổ sư thời trẻ đã ghép lại những mảnh kim loại mà bản thân gom góp được tạo thành quái vật kim loại, nhìn qua thì không hề giống với cơ giáp một chút nào nhưng nghe nói trước kia cũng đã từng được sử dụng, cho nên cũng miễn cưỡng tính là bán thành phẩm.

Thẩm Chi Nhu nghe xong câu này liền oa một tiếng khóc lớn.

"Cho dù sau này đầu óc anh không bình thường thì em sẽ nuôi anh cả đời!"

"Thẩm Chi Phồn: ".............."

Tuy rằng cảm động đấy, nhưng cũng chưa tới nông nỗi ngốc.

"Thi đấu cơ giáp là do nhóm người trẻ tuổi khởi xướng, thi đấu được chia thành hai mục thi đấu giả lập và thi đấu với cơ giáp, người mới vẫn chưa được tiếp xúc chân chính với cơ giáp, chỉ có dùng điểm số và cấp bậc rồi mới có thể quyết đấu cùng cơ giáp," Thẩm Chi Nhu giải thích một lát lại nhịn không được mà thút tha thút thít, "Hiện tại anh chính là tuyển thủ số một của thi đấu cơ giáp, tiền đồ vô lượng."

"Cái này đã nhìn ra." Thẩm Chi Phồn nhìn thoáng qua nơi ở của bản thân, đối lập hoàn toàn với sinh hoạt ở N-192.

Không thể không nói Thẩm Chi Phồn cảm thấy mê man rất nhiều nhưng cũng có một chút không thể tin được, ngày hôm qua cậu vẫn là một cậu thiếu niên sống tại tinh cầu xa xôi của tinh tế, trong nháy mắt lại trở thành nhân vật chạm vào có thể bỏng tay ở tinh tế.

Huống chi là cơ giáp.... Cơ giáp dường như chính là giấc mộng thời niên thiếu trong lòng của mỗi cậu thiếu niên.

Thẩm Chi Phồn nhìn bàn tay của mình, cảm thấy những việc này có thể chậm rãi suy nghĩ. Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên ý thức được trong ngôi nhà này thiếu cái gì.

"Đúng rồi, ba mẹ đâu, anh cần phải nhanh chóng nói cho họ biết chuyện này."

Thẩm Chi Nhu ngẩn người, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt.

Thẩm Chi Phồn cũng ngẩn người theo, theo bản năng cảm thấy nhất định là có tin tức không tốt.

"Anh....." Thẩm Chi Nhu kéo dài âm thanh, gục đầu xuống, âm thanh có chút run rẩy, "Đã..... Không còn ba mẹ nữa rồi."

Sắc mặt Thẩm Chi Phồn cũng trắng bệch.

"Đúng rồi, chính là bảy năm trước....." Thẩm Chi Nhu dường như nhớ tới điều gì, một tay cô gãi gãi đầu, hiển nhiên khi nhớ đến chuyện này cảm thấy rất đau đớn, "Bảy năm trước, N-192 đã xảy ra một vụ nổ nghiêm trọng, dường như tất cả mọi người đều chết..... Chúng ta có thể sống rời đi có thể nói là vô cùng may mắn, toàn bộ tinh cầu, gần như đã bị hủy diệt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net