Chương 56: Tửu Hậu Bi Hòa Lạc*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Giường cũng biết nói nữa ta?"

"..."

Dừng một lát, Cố Tinh Phùng nói: "Ta không phải giường."

Lộc Thời Thanh lại là trở mình, trừng mắt lên cẩn thận quan sát y, còn lấy ta xoa nắn mũi miệng người ta , "Cái giường này vừa ấm vừa đẹp , nói chuyện cũng dễ nghe, ta có thể mang đi không?"

Trường bào màu xanh lơ là y phục của chưởng môn, đã lâu lắm rồi Lộc Thời Thanh chưa mặc lại. Hiện giờ khoác trên người là một bộ hơi lớn, càng làm nổi bật thân hình thon dài của hắn.

Lông mi Cố Tinh Phùng khẽ run: "Được."

Lộc Thời Thanh cười: "Đúng là giường tốt." Hắn thỏa mãn nằm xuống , tựa đầu trên ngực Cố Tinh Phùng.

Hắn bỗng kinh ngạc mở to hai mắt.

Chỉ thấy trước ngực Cố Tinh Phùng quang hoa lóe sáng, rất nhanh đã ngưng tụ thành hình dạng một đóa hoa.

Cố Tinh Phùng đang cực kỳ gắng sức kiềm chế khí nóng trên người mình, chợt nghe Lộc Thời Thanh reo hò: "Hà Hoa Tô kìa! Mau nhìn, ta đợi được rồi!"

Cố Tinh Phùng mờ mịt cúi đầu xuống nhìn, lập tức trong đầu trống rỗng.

Lộc Thời Thanh nâng Băng Tố Hoa trong lòng bàn tay, hai ba ngụm nuốt trọn vào bụng.

Mặt Cố Tinh Phùng xoạt một phát trắng nhách,"Người... Người ăn nó?"

Lộc Thời Thanh nhìn đôi tay còn vương lại hơi lạnh của mình, sửng sốt: "Xin lỗi, ta ăn hết trơn rồi, đã nói là sẽ ăn với ngươi..."

Rốt cuộc Cố Tinh Phùng đã hiểu, Tại sao Băng Tố Hoa có thể ở trong thể nội của Lộc Thời Thanh.

Trong lúc y tiến giai, Lộc Thời Thanh có từng đến nơi này. Hẳn là lúc y mất đi ý thức không thể khống chế, kết ra Băng Tố Hoa, bị Lộc Thời Thanh tưởng là Hà Hoa Tô ăn mất.

Lúc linh lực không đủ còn đỡ, bây giờ linh lực sung túc...

Rất nhanh sau đó Lộc Thời Thanh đã cảm thấy không đúng, nguyên bản đang ngà ngà say, lúc này sức mạnh của Băng Tố Hoa cũng nổi lên. Hắn nhìn Cố Tinh Phùng, hai mắt tràn ngập tha thiết"Tinh Tinh... Ta nóng quá."

Cố Tinh Phùng trầm mặt, đặt hắn xuống mặt đất, hắn không chờ kịp nữa rướn người hôn lên.

Trong cổ hắn khẽ than thở một tiếng, thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt, còn muốn tiến thêm một bước nữa.

Cố Tinh Phùng lại phi thường trấn định, gần như băng lãnh, không mang theo chút tình cảm nào đáp lại Lộc Thời Thanh, linh lực từng chút từng chút truyền vào trong miệng hắn.

Ngày kế tiếp, Lộc Thời Thanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu hoa mắt. Chịu đựng cơn đau hồi tưởng lại chuyện đêm qua, ký ức dừng lại thời khắc Tống Dương kéo hắn lên giường.

Phía sau xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không có ấn tượng. Cho nên hắn trông thấy mình nằm dưới gốc mai Chu Sa, trên người khoác áo của Cố Tinh Phùng, quả thực là sợ hết hồn.

Lúc này Cố Tinh Phùng không biết tung tích, hắn tranh thủ thời gian cởi áo choàng màu xanh lơ này xuống, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy y phục của bản thân.

Hắn đến ghế dài tìm, tay rất tự nhiên mò xuống đáy ghế, không biết đụng phải nơi nào, chỉ nghe "Két" một tiếng vang nhỏ, hộp ngầm ở giữa ghế dài thế mà lại mở ra.

Có một quyển sách rơi ra từ trong hộp.

Lộc Thời Thanh mờ mịt, muốn nhặt lên nhét vào, trong lúc vô tình lướt qua bìa sách, cảm thấy mông lung như một trò đùa.

Trên bìa sách viết chình ình mấy chữ: Song Tu Bí Thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net