Chương 1: Hồng nhan (01)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hồng nhan (01)

...

Lạc Thành có câu nói như thế này: "Đông phú Nam quý, Tây nghèo Bắc tiện." Quận Phú Khang ở phía Tây trong quá khứ từng là một thành phố cổ. Tuy trong tên có một chữ "Phú" đấy, nhưng thật ra là một trong năm quận nghèo nhất của thành phố. Nhà xưởng người đi lầu trống; nhà cũ đổ nát, tan hoang; cả một con đường ồn ào, chen chúc đầy những loại hàng giả; lời thô tục vang vọng trong những quán mạt chược. Tất cả như một đống rác khổng lồ, vừa khó xử lý vừa khó tái tạo. Cũng giống như những con người còn sinh sống trong đó. Mặc dù đã bị thời đại đào thải từ lâu nhưng vẫn thối nát mà ngoan cường bảo vệ lấy mảnh đất dưới chân mình.

Quận Phú Khang nghèo thì nghèo thật, nhưng lại là địa phương thức dậy sớm nhất của thành phố.

Hừng đông chưa tới, quán nhỏ bán bánh bao, bánh quẩy đã bắt đầu bận túi bụi. Dưới ánh đèn mờ ảo, quần áo của cặp vợ chồng dính đầy dầu mỡ, đôi cha con đứng trước bếp lò, vừa nấu nước vừa cắt thịt, bị hơi nóng bốc lên hun đầy mặt. Chỉ sợ dậy muộn sẽ không kịp bán cho nhóm công nhân đi làm trước trời sáng.

Từng vòng khói trắng bốc lên như xé ra một lỗ hổng trong bóng đen âm trầm của con hẻm rách nát. Nước bẩn đã dùng qua tràn ra khỏi cửa, làm cả ngõ hẻm nồng nặc một cỗ mùi tanh hôi khiến người khác buồn nôn.

Cùng lúc đó, các tòa nhà văn phòng cao vút trong mây ở quận Lạc An phía Nam vẫn đang ngủ trong đêm yên tĩnh. Bên ngoài biệt thự của một gia đình ở quận Minh Lạc phía Đông, đèn đường giống như những người vệ sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, bảo vệ chủ nhân cả đêm an bình.

Có thể thấy rằng, những câu nói kiểu như: "Có công mài sắt có ngày nên kim" (1) cũng chẳng phù hợp với nhóm người nghèo đang phải vật lộn trong vũng bùn chút nào cả.

Phía chân trời xuất hiện tia sáng, đem bóng đêm nồng nặc pha loãng sang màu xanh tím.

Vài năm trước, Lạc Thành ban hành quy định mới, cho phép các xe lưu động bán bữa sáng tại các địa điểm được chỉ định như: trạm xe buýt, trạm tàu điện ngầm, công viên hay trung tâm thương mại. Tuy nhiên, trước 9 giờ 30 phút sáng đều phải thu hàng và dọn dẹp rác thải trong phạm vi xung quanh. Nếu quá giờ lưu lại, xe lưu động sẽ bị bắt giữ, đồng thời phải nộp một khoản tiền phạt không hề thấp.

Để chiếm giữ khu vực có lượng người qua lại nhiều nhất, nhóm người bán hàng rong càng ngày càng phải dậy sớm để kiếm sống, chỉ hận không thể đến trạm xe buýt ngay lúc nửa đêm.

Khâu Đại Khuê – con trai ông Khâu, tối hôm qua đi đánh bài về muộn nên dậy trễ nửa tiếng. Ông Khâu ngồi trên chiếc xe ba bánh, trừng mắt tức giận, miệng liên thanh mắng thằng con trai không nên thân. Địa điểm tốt lại bị nhà Lý Bảo Liên đoạt mất.

Khâu Đại Khuê năm nay ba mươi tuổi rồi, không có bản lĩnh gì, vừa nghèo vừa không tiến bộ. Sáu năm trước, thật vất vả mới lấy được một cô vợ phù hợp chung sống qua ngày. Nhưng không lâu sau khi sinh, người vợ này mắc bệnh ung thư.

Nhà nghèo, tiền đâu chữa bệnh? Qua vài tháng, người đã không còn.

Con gái nhỏ mất mẹ, lúc này Khâu Đại Khuê mới cùng ông Khâu sớm tối đi về làm ăn. Buôn bán coi như thuận lợi, có điều gà chưa gáy đã phải chiên bánh tiêu, bán xong bữa sáng thì bán cơm trưa, bán xong bữa tối lại bán đồ khuya. Một ngày tiền lãi không được mấy đồng, bớt ăn bớt mặc, tốt xấu gì cũng có tiền tiết kiệm cho con gái sau này đi học.

Khâu Đại Khuê không có văn hóa, chất lượng cuộc sống không có gì đáng nói, có cái đam mê cờ bạc là không bỏ được. Bài vận lại không tốt, mười ván đánh đi chín ván thua về, thua đến đấm ngực giậm chân, ăn không ngon ngủ không yên. Do phải căn thời gian tương đối để dậy nấu đồ ăn sáng, nên hiện tại gã vẫn còn buồn ngủ.

Chính bởi vì Khâu Đại Khuê trễ nữa tiếng, khu vực trạm xe buýt bị cướp mất. Đến 9 giờ 30 phút, quản lý thành phố dùng lời hay ý đẹp đến khuyên nhủ, ông Khâu đành phải thu sạp, mà trên xe chỗ bánh tiêu vẫn còn một nửa. Trên đường về nhà, ông Khâu nổi giận đùng đùng, chửi rằng năm xưa có đánh rắm hay gieo hạt đậu còn hướng ra ngoài mà nảy mầm, chửi đến độ Khâu Đại Khuê không ngóc đầu lên được.

Kể từ sau cái chết của vợ, tính cách của Khâu Đại Khuê đã thu liễm rất nhiều, lười tranh cãi với ông già cố chấp. Dừng xe xuống, gã bỏ đi ra ngoài hút thuốc. Cánh cửa phía sau bị ông Khâu đập kêu vang một tiếng "Bang Bang". Cửa gỗ không chịu nổi cú va đập mạnh, cót ca cót két đập lại mấy lần, chỉ sợ chính mình cũng muốn rơi xuống.

Khâu Đại Khuê thở dài, đi ra đầu ngõ hẻm.

Xuân đến, Khâu Đại Khuê định tới cửa hàng chuyên kinh doanh đồ giả cách đây 1 km để mua cho con gái một cái váy đẹp.

Cảnh sắc sáng sủa, rực rỡ như cung điện ở quận Lạc An và quận Minh Lạc, gã đã từng đi qua, thậm chí năm ngoái còn dẫn theo con gái đi dạo một vòng. Tính mua quà mừng năm mới cho con gái nhưng tất cả tiền mang theo trên người gộp lại cũng không mua nổi một cái váy. Cuối cùng chỉ có thể mua cho con một phần món ăn của McDonald cạnh đó.

Trong con đường hàng giả qua lại toàn là người quen, Khâu Đại Khuê ngắm nghía một chút, rất sảng khoái mua một cái váy hoa nhỏ giá 80 tệ. Nghĩ chốc lát còn phải bán cơm trưa nên gã vội vã trở về.

Nào biết còn chưa đến nhà, đã ngửi thấy một cỗ mùi thối quái lạ.

Lúc này cách giờ làm cơm trưa còn một chút thời gian, theo lý trong ngõ hẻm không nên có mùi thối. Gã men theo hướng mùi thối bốc đến nhìn thử, phát hiện hóa ra ở ngay bên cạnh nhà mình.

Chẳng lẽ ông già nấu cơm sớm?

Gã hơi hoảng hốt, lo lắng mình bỏ lỡ giờ nấu cơm sẽ bị quở trách. Nhưng lần nữa ngửi lại mùi này, gã cảm thấy thật sự quá thối, không hề giống mùi vị bình thường hay ăn.

Ông Khâu kỳ thực không tính là người bán chỉ biết lợi ích, mà chỉ sợ nghèo, keo kiệt vô cùng. Thịt quá hạn không nỡ vứt, không những làm thành nhân của bánh bao mang đi bán, còn chế thành món đậu đũa thịt xào tiêu ăn trong bữa cơm của nhà mình.

Mùa đông thì thôi, bây giờ mùa xuân vừa đến, nhiệt độ tăng cao, mùi vị đó ngửi qua đặc biệt kinh người.

Khâu Đại Khuê ăn thịt quá hạn quen rồi, cũng ăn không ra cái bệnh gì xấu. Ngược lại, chưa bao giờ để con gái mình ăn. Hiện tại càng ngửi càng cảm thấy không đúng, đẩy cửa nhìn vào, nào thấy ông già nấu cơm trưa, cả nhà không có lấy một bóng người.

Gã mở tủ lạnh đem hết thịt ra ngửi môt lần, thầm nghĩ kỳ quái, không phải mùi này.

Nhà của cha con họ Khâu chính là kiểu kiến trúc những năm 70, 80 của thế kỷ trước. Nhà gạch mái ngói, cửa lớn sát bên con đường qua hẻm nhỏ, phía sau là mảnh đất hoang đầy cỏ dại rậm rạp, nước bẩn giàn giụa. Bình thường không có ai đi đến chỗ này.

Khâu Đại Khuê không tìm được nguồn gốc của mùi thối ở trong nhà, thế là đóng cửa đi vòng một vòng lớn mới tới khu đất hoang.

Mùa xuân, cỏ mọc cao bằng nửa người, gió vừa thổi, cỗ mùi kỳ lạ kia càng đậm.

Khâu Đại Khuê lấy kinh nghiệm mấy chục năm phân biệt thịt tươi hay thối ra so sánh, kết luận mùi này rất khác thường. Gã bịt miệng bịt mũi tìm tòi một lượt, đi trong chốc lát đã bị mùi xông đến buồn nôn. Bỗng nhiên đồng tử co rụt, chỉ thấy lẫn trong bụi cỏ có mấy tấm gỗ nằm ngang, bên trên là một đống ruồi bọ bay vòng vòng, thanh âm nghe mà kinh người.

Mùi thối chính là từ chỗ đó tản mát ra!

Khâu Đại Khuê cẩn thận tới gần, nghển cổ nhìn phía dưới tấm gỗ, vậy mà chỉ một cái liếc nhìn, liền sợ đến rống to thành tiếng.

Dưới tấm gỗ rách nát ẩm ướt là một đôi chân bị chém đứt.

...

"Thi thể của nữ nhân viên độc thân bị ném đi, tử trạng kinh người. Các chuyên gia căn dặn, phụ nữ đêm khuya đừng một mình ra ngoài..."

Ngón tay cái của Trần Tranh lướt lướt trên màn hình điện thoại di động, nhìn cái tiêu đề của tin tức mà truyền thông công chúng địa phương số "Chào buổi sáng Lạc Thành" đẩy lên hàng đầu, hàng lông mày nhăn lại thành một đường thẳng đứng rõ ràng.

Nửa phút sau, hắn qua loa xem hoàn chỉnh bản tin, để điện thoại di động xuống, day day huyệt thái dương, thấp giọng mắng: "Chuyên gia cái dương vật! Đầu năm nay miệng lưỡi chạm nhau là mẹ nó có thể làm chuyên gia."

Bản tin kia có tới 3000 chữ, nếu như in trên báo chí có thể chiếm đến ba phần tư tờ báo nhưng toàn là những lời vô dụng. Riêng chuyên gia căn dặn đã hết 2700 chữ, thoạt xem thì thấy tình thâm ý thiết, nhìn kỹ lại tất cả đều là xàm ngôn.

"Sáng sớm mang cái đồ chơi kia treo trước miệng, Trần đội, anh đỉnh đấy!" Hàn Cừ mới vừa chạy bộ xong, không mặc cảnh phục, áo ba lỗ màu đen bó sát lộ rõ cơ bắp nửa thân trên. Cửa cũng không thèm gõ, ném bịch bánh bao mang theo lên mặt bàn, "Hoa Hoa còn chưa tới à? Chút nữa giúp tôi đưa bánh bao cho em ấy, là vị thịt bò nấm hương, trước đây còn ở đội tôi, em ấy thích ăn cái vị này nhất."

Trần Tranh nhướng mày, liếc Hàn Cừ một cái, cầm luôn bánh bao bỏ vào miệng.

"Tôi đệt!" Hàn Cừ nhanh chóng giơ tay cướp, "Tôi mua đồ ăn sáng cho Hoa Hoa nhà tôi, anh không thấy hay sao mà gặm loạn?"

"Chậm rồi." Trần Tranh nhai hai cái liền nuốt, "Phân cục Phú Khang mới vừa chuyển tới một vụ án, bé Hoa hiện tại chắc đang có mặt ở hiện trường."

"Vụ án gì?" Hàn Cừ là đội trưởng Đội Cảnh sát đặc nhiệm của cục thành phố, tuy rằng lúc không có chuyện gì liền thích chạy sang Đội Điều tra Hình sự, nhưng không phải vụ án nào cũng biết.

Trần Tranh đẩy điện thoại di động đến trước mặt hắn, "À. Thân phận người chết tương đối nhạy cảm – nữ nhân viên độc thân, sức ảnh hưởng lớn, thêm nữa là tử trạng rất thảm, hung thủ có hành vi ngược đãi và gian dâm thi thể, dễ khiến xã hội hoang mang. Ngày hôm qua, anh em đồn cảnh sát và phân cục đến trễ, ảnh hiện trường bị dân cư xung quanh chụp đã phát tán ra. Phân cục xử lý không được đành phải chuyển lên đây."

Hàn Cừ nhíu mày, "Một năm nay cả nước đã xuất hiện nhiều vụ nữ giới độc thân bị hại, cấp trên chắc hẳn gây áp lực không nhỏ?"

"Nói thừa." Trần Tranh thở dài, "Nửa đêm mở họp, trên dưới một đống các loại chỉ thị, đặc biệt yêu cầu tôi mau chóng bắt được hung thủ, đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho người dân."

Hàn Cừ vỗ vai Trần Tranh, "Bánh bao để lại cho anh. Hoa Hoa nhà tôi hai năm ở Tây Bắc chịu không thiếu những vết thương lớn nhỏ, thân thể hiện nay không thể so sánh với thời điểm hai mươi tuổi được, sự tình bên trong anh cũng biết rồi đấy."

Trần Tranh gặm bánh bao, không lên tiếng.

Hàn Cừ lại nói: "Em ấy trở lại kiên quyết muốn điều tới Đội Điều tra Hình sự các anh, tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể tôn trọng quyết định của em ấy. Mà anh thân là đội trưởng, người ở chỗ này, đừng có mà quá mức chèn ép người khác."

Trần Tranh bất đắc dĩ: "Anh cho rằng tôi muốn à? Bé Hoa là tổ trưởng tổ trọng án, vụ này chỉ có thể giao cho cậu ta phụ trách."

...

Gió đầu xuân mang theo hơi ẩm, vừa dính vừa lặng, trong không khí mùi vị của xác chết còn luẩn quẩn không tan. Ngay cả khi thể nạn nhân đã được dời đi, khoảng đất phát hiện thi thể vẫn tràn ngập cỗ mùi vị làm tê liệt da đầu.

Hoa Sùng kéo dây cách ly lên, đứng trong hiện trường đã bị phá hỏng thành một mớ hỗn độn, hàng lông mày dài sắc nhíu chặt, một lát sau ngồi xổm giữa bụi cỏ, tay phải đeo găng tay cao su sờ nắn, khuấy đảo đám cỏ dại.

Hiện trường đã không còn manh mối có giá trị.

Hôm qua, sau khi nghe tin báo, đồn cảnh sát vội vã chạy tới nhưng những người dân nghe tiếng kêu của Khâu Đại Khuê đến còn nhanh hơn. Mọi người chen lấn, xô đẩy, tranh nhau chạy vào trong bụi cỏ; tiếng gào thét thất thanh nổi lên khắp bốn phía. Một tốp người này xem xong lại chạy đến một tốp người khác.

Thời điểm cảnh sát địa phương căng dây cách ly, tấm gỗ đè lên thi thể đã bị gỡ bỏ, xung quanh bùn đất đầy những vết chân lộn xộn, ngay cả trên mặt tấm gỗ còn có đến hơn chục vết.

Khi nhân viên pháp chứng (2) của phân cục đến nơi, dấu chân đã chồng chất dấu chân.

Hiện trường ban đầu coi như toàn bộ đã bị phá hỏng.

Hoa Sùng đứng lên, thấy xa xa bên ngoài dây cách ly có một đám nhỏ đang hiếu kỳ đứng xem.

Khu vực này được gọi là đường Đạo Kiều, là nơi khó quản lý nhất ở quận Phú Khang phía Tây. Kinh tế, trị an, hoàn cảnh mọi thứ đều kém. Phụ cận gần như đều là nhà gạch ngói, trụ cột trong gia đình không có công việc ổn định, chỉ dựa vào bán đồ ăn sáng và bán cơm trưa để sống. Buổi sáng là thời điểm bận rộn nhất, trẻ nhỏ trong nhà không ai quản giáo, hai ba đứa thành nhóm tụ lại chơi với nhau.

Hoa Sùng vẫy vẫy tay với bọn nhỏ, đứa nhát gan lập tức quay đầu bỏ chạy, đứa gan lớn hơn thì đi lên phía trước vài bước. Một thằng bé vừa đen vừa gầy, cả người lanh lợi như khỉ chạy lại đây, con ngươi đảo vòng vòng xung quanh, "Hì, chào Sir!"

Hoa Sùng cười cười, nghĩ thầm thằng khỉ con này nhất định là xem nhiều phim Hongkong rồi.

Thằng khỉ con làm một cái chào rất buồn cười, "Sir à, lúc nào thì các chú có thể phá án xong?"

Trước mắt vụ án vẫn chưa rõ ràng, sau khi nhận điện thoại của Trần Tranh, Hoa Sùng liền dẫn một số điều tra viên của tổ trọng án lại đây tái điều tra hiện trường. Chờ khám nghiệm tử thi, có kết quả đo lường lý hóa, còn phải quay lại tổ chuyên án mở họp.

Sau khi đem vụ án sắp xếp một lần, trong lòng anh xuất hiện rất nhiều nghi hoặc, vì vậy suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chỗ đất hoang này cỏ cao lại rộng rãi, bình thường các cháu sao không qua đây chơi?"

"Ba mẹ không cho, nói rằng bên này hoang vắng quá, rác thải nhiều, trời nóng sẽ dễ dàng mắc bệnh. Năm ngoái Lý Khóa đến bắt nhện bị mảnh vỡ của bình rượu cắt vào đầu gối, chảy rất nhiều máu..." Thằng khỉ con đang nói bỗng dừng lại, mở to hai mắt nhìn Hoa Sùng: "Sir ơi, làm sao chú biết bọn cháu không tới đây chơi?"

"Đoán thôi." Hoa Sùng nghĩ, mấy nhóc mà hay đến đây thì thi thể của nạn nhân đã sớm bị phát hiện rồi.

"Thế mà đoán được á?" Thằng khỉ con không tin, còn muốn hỏi lại, đồng bạn đột nhiên hô: "Trương Bì, mẹ mày bán cháo về rồi!"

Thằng khỉ con giật mình, co cẳng bỏ chạy, mấy đứa nhỏ cách đó không xa cũng chạy trốn nhanh như gió.

Hoa Sùng xem giờ, đã qua 9 rưỡi, những người bán bữa sáng đã lục tục trở về.

Đúng lúc này, Khúc Trị – phó tổ trưởng tổ trọng án từ khu nhà dân chạy tới, đi cùng ở phía sau là một người đàn ông trung niên mặt đầy dầu mỡ.

"Hoa đội, đây chính là người ngày hôm qua phát hiện thi thể, Khâu Đại Khuê."


--------------

Chú thích:

(1) 越努力生活越好: càng chăm chỉ, cuộc sống càng tốt.

(2) 痕检师 : vết kiểm sư, tức là người điều tra dấu vết, dụng cụ, đồ vật... tất cả manh mối có tại hiện trường. Tôi sử dụng "pháp chứng" vì nghĩ rằng, bộ phận pháp chứng này cơ bản tương tự như bộ phận pháp y vậy. Một bên thu thập bằng chứng, chứng cứ trực tiếp tại hiện trường; bên còn lại tìm manh mối trên thi thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net