Chương 10: Hồng nhan (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Hồng nhan (10)

...

Trần Tranh giao phó xong liền ngâm nga bài hát hãy còn dang dở chuồn đi mất.

Hoa Sùng bị gián đoạn, nhất thời quên mất mục đích đến tìm Trần Tranh là để bàn về vụ án, xoay người nhìn về Liễu Chí Tần vẫn đang tươi cười, hơi chần chừ nói: "Án mạng vẫn chưa phá giải, chưa bắt được hung thủ, nên tạm thời không thể tổ chức tiệc chào đón cho cậu, thứ lỗi nhé người anh em!"

Liễu Chí Tần lắc đầu cười, "Hoa đội, tôi có thể cùng anh đến xem thử tổ trọng án không?"

"Có thể, có thể!" Hoa Sùng dẫn y đi xuống tầng dưới, "Nhưng mà văn phòng hiện tại không có ai."

"Không sao, có anh ở là được rồi."

Hoa Sùng bước chân dừng lại.

"Trần đội chẳng phải nói để anh dẫn tôi làm quen vụ án sao?" Liễu Chí Tần không nhanh không chậm giải thích, "Nếu anh không có ở đây, thì tôi cũng không biết phải hỏi ai về chuyện liên quan đến vụ án."

Hoa Sùng trong lòng oán giận Trần Tranh, đã bận gần chết rồi còn ném "bao tải" đến đây. Nhưng ngoài mặt, anh vẫn phải duy trì nụ cười hoan nghênh – hoan nghênh – nhiệt liệt hoan nghênh mà dẫn Liễu Chí Tần tới văn phòng của tổ trọng án. Anh lấy mấy bông hoa cúc ra ngâm, chỉ chỗ ngồi như núi rác của Khúc Trị, "Chỗ đó có một phần ghi chép án, báo cáo khám nghiệm tử thi và báo cáo pháp chứng của vụ Từ Ngọc Kiều. Nếu cậu không vội về thì có thể đến xem một chút. Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi."

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong suy nghĩ là —— tốt nhất cậu mau về đi, xem không hiểu cũng đừng đến làm phiền tôi.

Ngược lại, người ta không có vội đi về, nhận lấy ly giấy sử dụng một lần đựng trà hoa cúc, nở nụ cười ôn hòa, "Cảm ơn, vậy tôi xem trước một lát."

Hoa Sùng trở lại chỗ ngồi của mình, nhéo mặt một cái, cảm thấy hôm nay giả cười hơi nhiều, cười cứng cả mặt.

Sau mười phút, anh đứng lên, đi tới trước mặt Liễu Chí Tần, "Tôi muốn đến phòng thẩm vấn một chuyến. Chốc nữa nếu cậu phải về, cứ để báo cáo lại chỗ cũ là được. Ở chỗ ngồi này cái gì cũng có thể động, chỉ trừ hồng trà lạnh ra. Trà hoa cúc chỗ tôi vẫn còn, uống hết tự mình rót."

Nói xong, lập tức bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Liễu Chí Tần nhìn bóng lưng anh, nụ cười nơi khóe môi đuôi mắt chậm rãi biến mất, sắc mặt dần lạnh xuống như dòng suối đóng băng đầu mùa đông . Cuối cùng, giữa hai lông mày chỉ còn một vệt thù hận lạnh lùng.

"Hoa Sùng." Liễu Chí Tần thấp giọng tự nói.

...

"Có người hại tôi, nhất định là hung thủ giá họa cho tôi! Các anh nghĩ lại đi, nếu như tôi giết từ Ngọc Kiều, tôi sẽ nói cho các anh biết tôi giấu dao ở đâu à? Tôi có bị điên đâu?"

Trong phòng thẩm vấn, đôi mắt Tang Hải đỏ lừ, mỏi mệt và tuyệt vọng gào thét.

"Còn máu trên dao cậu giải thích thế nào?" Khúc Trị đã tốn mấy tiếng với gã, tới tới lui lui chỉ nghe được vài câu gào thét tương tự, nghe đến nỗi lỗ tai muốn đóng kén.

"Tôi làm sao biết được? Tôi không có giết Từ Ngọc Kiều, lúc tôi đến cô ấy đã chết! Các anh muốn thế nào mới chịu tin tôi? Tối ngày 13 tôi chỉ làm bị thương gã lưu manh đòi tiền, tuyệt đối không có thương tổn Ngọc Kiều!"

Hoa Sùng khoanh tay nhìn Tang Hải, lông mày càng cau càng sâu.

Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã không cho rằng Tang Hải là hung thủ.

Anh và những người trong Đội Điều tra Hình sự không giống nhau. Cảnh sát trọng án tiếp xúc qua rất nhiều vụ án hung ác, đa dạng khác nhau, chạm trán với đủ loại hung thủ. Nhưng hiếm có người tận mắt chứng kiến quá trình giết người, cũng hiếm có ai tự mình nổ súng giết người.

Mà anh, tròn hai năm ở tại địa phương chống khủng bố nguy hiểm nhất của biên giới Tây Bắc, từng giết người, cũng tận mắt thấy đồng đội mình bị giết; từng gặp qua phần tử khủng bố tàn nhẫn nhất, cũng suýt mất mạng trong tay bọn chúng.

Anh không có cách nào để liếc mắt một cái đã chỉ ra hung thủ là ai, nhưng có thể từ ánh mắt, ngôn ngữ cơ thể phán đoán ra một người có giết người hay không.

Người như Tang Hải, không có gan giết người.

"Tôi không nhận!" Tang Hải hét lên, "Tôi nói cho các người biết, tôi không nhận! Các người đừng hòng bức cung! Nếu các người dám giả tạo khẩu cung thì lúc ra toà, chắc chắn tôi sẽ phản cung."

"Có phải cậu xem quá nhiều phim truyền hình rồi không?" Hoa Sùng chống hai tay lên cạnh bàn, từ trên cao nhìn xuống Tang Hải.

Tang Hải ngẩn ra, khí thế nhất thời yếu đi mấy phần, "Anh, các anh không thể oan uổng người tốt!"

"Có oan uổng hay không để chứng cứ định đoạt!" Hoa Sùng nói: "Hiện tại, tất cả chứng cứ đều chỉ vào cậu, chỉ bằng lời cậu nói căn bản không trọng yếu."

"Nhưng mà tôi không giết người!" Tang đang nói bỗng nhiên cứng đờ, hai mắt đăm đăm trừng phía trước.

Khúc Trị không nói lên lời, "Đệt! Trúng tà rồi à?"

"Tôi! Tôi biết chuyện gì xảy ra rồi!" Tang Hải như túm được cọng cỏ cứu mạng, vui mừng khôn xiết, "Buổi tối hôm đó, nhất định là hung thủ nhìn thấy tôi ở bãi đất hoang! Sau khi giết Ngọc Kiều, căn bản không có rời đi, phát hiện ra tôi thì liền theo dõi, không chừng còn muốn giết tôi! Kết quả lại nhìn thấy tôi giấu dao vào một nhà gạch ngói, nên nghĩ giá họa cho tôi. Lúc tôi đi khỏi thì lấy dao gọt hoa quả ra, trở lại đất hoang lấy máu Ngọc Kiều bôi lên, rồi giấu trở lại vào bên trong khe gạch."

Hoa Sùng nheo mắt lại.

Lời giải thích của Tang Hải không phải anh không nghĩ tới. Nhưng nếu thế thì manh mối sẽ triệt để đứt đoạn. Hung thủ quá giảo hoạt, không chỉ không lưu lại dấu vết mà vận may còn vô cùng tốt, gặp được người có thể giá họa, như vậy về sau làm sao điều tra được?

"Con mẹ nó, cậu kể chuyện xưa à?" Khúc Trị không thể chịu nổi một tên con trai khóc lóc sướt mướt, một câu này vừa quát ra, tia sáng vừa hiện trong mắt Tang Hải tối sầm xuống.

Hoa Sùng dựa vào bên tường, trực giác cho rằng ở lại hỏi Tang Hải cũng không được gì nữa.

Vẫn phải đi tìm Trần Tranh thôi! Vụ án này bên trên thúc giục gấp, nhất định phải mau chóng phá án và bắt giam hung thủ, đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho dân chúng. Nhưng cũng không thể kết án qua loa như vậy, áp lực phá án anh gánh vác được, còn áp lực dư luận thì phải để Trần Tranh ứng phó.

"Tôi, tôi còn nghĩ đến một khả năng!" Tang Hải giãy giụa trước khi chết, "Bên trong cảnh sát các anh có nội gián."

Hoa Sùng: "..."

Khúc Trị: "..."

"Chỉ có tôi biết dao giấu chỗ nào! Ngày hôm qua tôi nói cho các anh xong, vậy mà không hiểu ra sao lại có máu Ngọc Kiều, trở thành hung khí! Nhất định là trong số các anh có người bôi máu lên dao trước!" Tang Hải điên cuồng hét lên: "Không! Không đúng! Không phải nội gián, mà là các người cố ý! Các người không có bản lĩnh phá án, vì vậy tùy tiện bắt một người đến làm kẻ thế mạng! Ha ha, tôi đã sớm nghe nhiều chuyện thế này, không nghĩ tới thật sự xảy ra trên người tôi! Các người bao che kẻ xấu, còn giữ tiền thuế của dân..."

Hoa Sùng lạnh giọng đánh gãy: "Câm miệng."

Trong mắt anh xuất hiện tia lạnh lẽo, là loại lạnh giá đặc trưng của kẻ từng giết người.

Tang Hải sửng sốt, không dám nhìn thẳng anh, cúi đầu co rúm. Ngay cả Khúc Trị cũng bị dọa sợ không nhẹ, hầu kết dao động, không tiếp tục nói nữa.

Nửa phút sau, Hoa Sùng đi tới cạnh cửa, "Trước mắt cứ giam người lại trong cục, tiếp tục điều tra vụ án."

...

Văn phòng tổ trọng án náo nhiệt như chợ đêm, Liễu Chí Tần gọi tới một đống đồ ăn từ bên ngoài, có thịt nướng với món kho, có cả đồ uống và gà rán.

Đội viên ra ngoài làm việc chăm chỉ hầu như đã trở lại hết, có người vừa ăn cơm xong, có người bụng rỗng, được chiêu đãi một bàn toàn đồ ngon, lập tức kêu anh gọi em với đồng nghiệp mới, ngay cả bên kỹ thuật hay pháp chứng cũng chạy tới góp vui.

Hoa Sùng đi từ ngoài hành lang đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, chân răng bắt đầu chảy nước miếng. Bận bịu cả ngày, giữa trưa anh chỉ ăn vội một bát mì hai, ba miếng thịt bò, buổi tối khá đói bụng, vốn dĩ dạ dày không có cảm giác gì nhưng khi ngửi được mùi thơm của thức ăn, cái bụng vội vã sôi "ùng ục" mấy tiếng liên tiếp.

Đội viên Trương Mậu giơ gà rán gọi: "Hoa đội trở lại! Mau tới ăn, đồng nghiệp mới của tổ ta đến rồi!"

Liễu Chí Tần rót một chén nước chanh ướp lạnh, cười nói: "Bọn họ nói anh thích hàu sống, để lại năm con, vẫn chưa lạnh, nhanh tới ăn."

Hoa Sùng nhận nước chanh, vừa nhìn đồ ăn đầy bàn, rõ ràng đã đói bụng không chịu nổi, vẫn cứng rắn chống đỡ mà khách sáo: "Đã không tổ chức được tiệc chào đón cậu, lại còn để cậu tiêu pha mời chúng tôi ăn bữa khuya."

"Nên làm." Liễu Chí Tần nói, "Lúc chọn món ăn không biết anh thích hàu sống, lần sau tôi sẽ gọi nhiều một chút."

Các đội viên ồn ào, "Nhiều "một chút" hoàn toàn không đủ cho Hoa đội của chúng ta đâu, anh ấy ăn hàu sống đều tính bằng "tá'."(1)

Hoa Sùng: "Nào có khoa trương như vậy?"

Liễu Chí Tần ở bên cạnh nghe, dường đang như cúi đầu cười trộm.

Hoa Sùng chợt thấy lúng túng, đơn giản không để ý tới hàu sống, cầm gà rán lên gặm.

Dân gian truyền rằng ăn hàu sống tráng dương, trước đây mỗi lần ra ngoài ăn đồ nướng, anh sẽ "được" các đội viên khen "thận tốt khẩu vị tốt". Đều là anh em trong nhà, nói chuyện đùa cợt một chút cũng không đáng để bụng, nhưng dù sao Liễu Chí Tần mới tới, chuyện này có hơi không thích hợp.

Huống hồ, cũng không phải vì hàu sống tráng dương nên anh mới thích ăn, chỉ đơn thuần là thích ăn thôi.

Nhưng cái tên họ Liễu này y hệt "đầu gỗ", thấy anh chỉ lo ăn gà rán, tự nhiên bưng số hàu sống còn lại tới, "Hoa đội, sắp lạnh rồi."

"Cảm ơn." Hoa Sùng nhận hàu sống, ho khan hai tiếng, nói với mọi người: "Vị này chính là đồng nghiệp mới của chúng ta, trên danh nghĩa là ở tổ điều tra kỹ thuật, có điều công việc thường ngày là tại tổ trọng án."

"Biết rồi!" Trương Mậu một miệng dính đầy dầu mỡ, "Anh Liễu vừa nãy đã tự giới thiệu bản thân rồi."

"Ồ." Hoa Sùng suy nghĩ một chút, thực hiện chức trách của lãnh đạo mà phân phó, "Nói chung, sau này mọi người đều là anh em, công việc hỗ trợ lẫn nhau. Vụ án Từ Ngọc Kiều bây giờ càng lúc càng phức tạp, không nên hạn chế suy nghĩ áp đặt lên một mình Tang Hải, điều tra quan hệ cá nhân của Từ Ngọc Kiều hay xung quanh hiện trường vụ án đều không thể đình trệ."

Mọi người chỉ lo ăn, thưa thớt vang lên vài tiếng "Rõ."

Ngược lại, Liễu Chí Tần thái độ đặc biệt đoan chính, cất cao giọng nói: "Rõ!"

Hoa Sùng hơi giật mình, liếc mắt nhìn y một cái, nghĩ —— đổi môi trường mới mà không nóng vội, nói chung cũng khá trung thực, chờ quen thuộc rồi mới có thể lộ ra bản chất.

"Ăn xong thì mau chóng làm nhiệm vụ của mình đi! Nên tăng ca thì tăng ca, nên ngủ thì ngủ, tranh thủ sớm ngày phá án, sau đó tổ chức cho Liễu..." Hoa Sùng dừng lại, thay đổi xưng hô, "Tổ chức cho Tiểu Liễu một bữa tiệc chào đón."

"Ai ra tiền?" Một đội viên hỏi.

"Đương nhiên là lão Trần." Hoa Sùng cười.

Lúc này, không biết tên nào không có mắt, gào to: "Hoa đội, hàu sống của anh còn chưa ăn!"

Khóe miệng Hoa Sùng giật một cái, "Để lại cho Khúc Trị đi, hắn vẫn đang thẩm vấn Tang Hải, tức điên lên rồi."

Lại có người nói: "Chúng ta đầu tiên có một Hoa đội, bây giờ có thêm anh Liễu, chuyện này... Ha ha ha!"

Mọi người vừa nghe liền hiểu, hoa và liễu đặt chung một chỗ với nhau không phải từ gì tốt, đó chính là "bệnh hoa liễu".(2)

Hoa Sùng cả ngày hôm nay đã muốn mắng người, đang định dạy dỗ lại những tên ngu ngốc dám lấy lãnh đạo ra làm trò đùa, thì nghe thấy Liễu Chí Tần ôn hòa nói: "Hoa với liễu, không phải ý tứ là "hy vọng" sao?"(3)

Liễu Chí Tần nhìn anh, ánh mắt mang theo ý cười, thâm thúy mê người, "Trong vụ án sương mù dày đặc, cũng có một ngày chân tướng hiển lộ. Trong hoàn cảnh khó khăn tăm tối, cũng có một ngày hy vọng chuyển biến. Không phải sao? Hoa đội."

Văn phòng yên tĩnh trong nháy mắt, Trương Mậu đi đầu hô: "Nói rất hay! Hy vọng! Tổ trọng án chúng ta cần nhất chính là chân tướng hiển lộ, hy vọng chuyển biến!"

Hoa Sùng nhìn vào mắt Liễu Chí Tần, run lên trong chốc lát mới hồi phục tinh thần.

Liễu Chí Tần đến gần, thanh âm vừa trầm vừa mềm, "Hoa đội, tôi đã hiểu một phần về vụ án, có mấy điểm đáng ngờ muốn thảo luận cùng anh."

-------------

Chú thích:

(1): Tá =12 chiếc/ cái.

(2): Hoa liễu là một bệnh lây truyền qua đường tình dục. Người xưa tin rằng đây là một căn bệnh của "hoa" và "liễu". (Nguồn: baike.baidu). Ở Việt Nam mình cũng cùng tên gọi loại bệnh này, có thể tham khảo thêm.

(3): 柳暗花明/ Liǔ'ànhuāmíng/: Liễu ám hoa minh – Một thành ngữ của Trung Quốc, mô tả cảnh mùa xuân, nơi những cây liễu tươi tốt, cành lá phủ bóng râm và những bông hoa đang nở rộ rực rỡ. Ngoài ra, nó là một phép ẩn dụ được sử dụng để nói về việc gặp bước ngoặt trong hoàn cảnh khó khăn, từ nghịch cảnh đi đến hy vọng.

Câu chuyện thành ngữ: Trong triều đại Nam Tống, Lục Du bị tước chức vị nên đã trở về quê hương Sơn Âm. Ông đã ở lại quê hương ba năm và dành thời gian đọc sách mỗi ngày. Một ngày tháng tư, mùa xuân rực rỡ, ông một mình đến Sơn Tây du ngoạn. Đi hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, cuối cùng ông cũng tìm thấy một ngôi làng trên núi với những hàng liễu xanh. Và sau đó, ông đã viết bài thơ "Du Sơn Tây Thôn", trong đó có hai câu thơ nổi tiếng: "Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ/ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn".

Đây là những thông tin mà cá nhân tôi tìm hiểu và tham khảo từ nguồn: baike.baidu, có thể có sai sót. Nếu các bạn muốn tìm hiểu kỹ hơn hoặc đọc bản dịch nôm/ thơ thì có thể tìm kiếm theo từ khóa tên riêng phía trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net