Chương 11: Hồng nhan (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Hồng nhan (11)

...

Đến khi quay lại, Khúc Trị hãy còn tiếp tục mắng Tang Hải, ăn xong năm con hàu sống, uống cạn một chai hồng trà lạnh mà vẫn chưa nguôi giận, hậu tri hậu giác hỏi: "Ai hào phóng mời ăn khuya thế? Lão Hoa đâu?"

"Đi thảo luận về vụ án cùng anh Liễu rồi." Trương Mậu vừa ngậm một cái móng heo vừa dọn bàn, mở miệng một cái móng heo liền rơi xuống đất.

"Mẹ nó!" Cậu mắng một tiếng, nhặt lên đặt vào hộp, tính toán dọn dẹp xong sẽ ăn tiếp.

"Anh Liễu? Anh Liễu nào?" Khúc Trị buồn bực, "Nhân viên bên ngoài? Cố vấn? Không phải chứ? Gã Tang Hải kia vừa mới mắng chúng ta có nội gián, lão Hoa đã cùng người ngoài bàn về vụ án? Không sợ rò rỉ thông tin ra ngoài sao?"

"Người ngoài cái gì, đó là đồng nghiệp mới của chúng ta." Trong tổ trọng án, Trương Mậu là cảnh sát hình sự nhỏ tuổi nhất, mới chuyển đến không lâu, đầu óc nhanh nhạy, thấy ai cũng gọi một tiếng "anh".

"Sao tôi không biết có đồng nghiệp mới?" Khúc Trị hỏi: "Từ phân cục nào điều tới."

Trương Mậu chỉ tay lên trời.

Khúc Trị: "Trên trời rơi xuống? Mẹ, sao cậu không nói là rụng từ tảng đá ra đi?"

"Bộ Công an!" Trương Mậu nói: "Bộ Công an điều tới!"

Khúc Trị kinh ngạc, "Bộ Công an? Điên rồi sao, Bộ Công an mà lại xuống Cục thành phố chúng ta?"

"Anh Liễu lợi hại lắm." Trương Mậu vừa mới ăn bữa khuya của người ta, tự nhiên sẽ nói tốt vài câu, "Vừa đến đã cùng Hoa đội nói chuyện không biết trời đất là đâu. Anh ta còn nói, tên hai người họ ghép lại chính là "hy vọng". Vụ án này chẳng mấy chốc sẽ phá được thôi."

Nhóm Hy Vọng hiện tại đã chiếm lấy phòng làm việc của Trần Tranh, sắp xếp lại vụ án từ đầu đến cuối.

"Tang Hải có thời gian gây án, có động cơ gây án, camera giám sát thu được hình ảnh của gã, dao cũng tìm được. Nếu gã là hung thủ, những điều này đều hợp lý." Liễu Chí Tần ngồi trên ghế sofa, áo khoác gấp gọn đặt bên cạnh, một tay cầm bút, một tay để trên đầu gối, "Nhưng tôi xem ghi chép khẩu cung của gã, cảm thấy rằng, hung thủ là một người khác."

Hoa Sùng không đồng ý ngay, ngồi vào đệm trên ghế sofa, hỏi, "Ồ? Tại sao?"

"Có thể nói, trong vụ án này, hung thủ gây án vô cùng kín kẽ, không một lỗ hổng. Gã để lại chứng minh thư của Từ Ngọc Kiều có thể có hai khả năng. Một, gã không sợ chúng ta bắt tay điều tra từ Từ Ngọc Kiều. Hai, gã đang thách thức lực lượng cảnh sát. Tôi hy vọng là trường hợp đầu, bởi nếu như là trường hợp thứ hai, khả năng gã tiếp tục gây án không hề thấp."

Hoa Sùng nhíu mày, "Chính vì lo lắng sẽ xuất hiện án phạm tội mô phỏng theo, Cục thành phố đã thông báo cho từng phân cục và đồn công an tăng cường an ninh tại khu vực trực thuộc."

Liễu Chí Tần gật đầu, tiếp tục nói: "Gã tư duy kín đáo, lại không để lộ sai sót, vẫn có khả năng gã cố tình dắt mũi chúng ta —— nhưng trước mắt, chúng ta không xác định được đầu mối nào là giả, chỉ cảm thấy hành động của gã rất mâu thuẫn. Trái lại, Tang Hải người này dễ dàng hành động theo cảm tính, lời khai câu nọ đá câu kia. Như vậy, hoặc là gã đang nói dối, hoặc là lo lắng quá độ khiến cho logic hỗn loạn. Nếu như Tang Hải là hung thủ, thì vụ án này căn bản không hề khó khăn."

Hoa Sùng đỡ thái dương, "Nhưng hiện tại, không có đầu mối nào khác. Quan hệ cá nhân của Từ Ngọc Kiều đã điều tra, cũng đã kiểm tra ghi chép tin nhắn trên mạng xã hội, đều không có chỗ khả nghi."

"Vậy thì không còn cách nào khác là tiếp tục điều tra vụ án." Có lẽ chưa chính thức nhận việc, cho nên Liễu Chí Tần khá thoải mái, "Hoa đội, có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

"Không phải chúng ta đang thảo luận về vụ án à?" Hoa Sùng không trả lời, sao bỗng dưng lại chuyển đề tài nói về buổi tối hôm ấy?

"Lúc đó tôi có nói, thời điểm kiến trúc đang xây dựng là hấp dẫn nhất, thật ra đối với vụ án cũng thế." Liễu Chí Tần cười, "Khi chưa phá được án và bắt giam hung thủ thì mới hấp dẫn."

Kỳ thực, Hoa Sùng cũng nghĩ vậy.

"Ngày mai cùng đến đường Đạo Kiều đi, chuyện Tang Hải mua dao ở cửa hàng Ngũ Kim không phải là do người dân nơi đó nói ra sao? Tiếp tục tìm hiểu, có khi lại tìm ra tung tích chiếc búa gia dụng kia?" Liễu Chí Tần dừng một chút lại nói: "Nhưng sau khi xem qua ghi chép, tôi vẫn luôn để ý một chuyện."

"Chuyện gì?" Thân thể Hoa Sùng hơi nghiêng về phía trước, trực giác cho rằng, chuyện mà Liễu Chí Tần để ý cũng giống với chuyện anh để ý.

"Người phát hiện thi thể Từ Ngọc Kiều là Khâu Đại Khuê, nhưng báo án là một người tên Lã Thường Kiến." Liễu Chí Tần nói: "Vì sao Khâu Đại Khuê không tự mình báo cảnh sát?"

Hoa Sùng nhìn chằm chằm Liễu Chí Tần, nửa ngày không lên tiếng.

Chuyện này anh vẫn luôn cảm thấy không đúng, nhưng so với những manh mối khác, Khâu Đại Khuê không báo án thật ra không tính là to tát. Bây giờ Liễu Chí Tần nhắc tới khiến một chút nghi hoặc trước đó bỗng được phóng đại lên.

Liễu Chí Tần dựng thẳng bút, quơ quơ, "Hoa đội?"

"À..." Hoa Sùng hoàn hồn, "Được, ngày mai sẽ đi thăm dò."

Nói đoạn muốn đứng lên, đột nhiên Liễu Chí Tần sát lại gần, đồng tử Hoa Sùng co rụt, cứng đơ ngồi tại chỗ.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hoa Sùng thậm chí có thể ngửi thấy được mùi hương dầu gội nhàn nhạt trên người đối phương.

Sau khi trở về từ Tây Bắc, chất lượng giấc ngủ của anh vẫn không tốt, hai ngày gần đây vì vụ án của Từ Ngọc Kiều mà hao tổn tâm lực, phản ứng hơi chậm chạp, một tia mờ mịt hiếm thấy xuất hiện trong mắt.

"Hoa đội, anh phải chú ý nghỉ ngơi chứ." Giọng nói của Liễu Chí Tần ôn hòa như nụ cười của y vậy. Mỗi khi nói chuyện thì đuôi mắt của y cong cong, không hề mang tính công kích, "Trong mắt anh có nhiều tơ máu đỏ, dưới mắt cũng hơi xanh lên rồi."

"Ừ." Hoa Sùng rũ mắt, theo bản năng giơ tay dụi một cái, "Không sao, thói quen..."

Lời còn chưa dứt, thì cái tay đang dụi mắt đã nhẹ nhàng bị bắt được.

Hoa Sùng ngừng lại, vừa cảnh giác vừa không hiểu mà ngẩng đầu.

"Tôi có một lọ thuốc nhỏ mắt, giúp giảm bớt mệt mỏi." Không đợi Hoa Sùng tránh đi, Liễu Chí Tần đã chủ động buông tay, lùi sang bên kia ghế sofa, lấy một lọ thuốc nhỏ mắt hình vuông từ trong túi áo khoác ra, "Hoa đội, càng dụi càng làm mắt không thoải mái, tơ máu đâu phải dụi là hết được? Thuốc nhỏ mắt này khá tốt, thử xem thế nào?"

"Cảm ơn." Hoa Sùng nhận lấy, ngón tay lại đụng phải đầu ngón tay của Liễu Chí Tần.

Anh rất ít khi dùng thuốc nhỏ mắt, cho nên lúc này cứ nhỏ lung tung.

Liễu Chí Tần nói: "Con ngươi nhìn lên, nhỏ ở phía dưới tròng mắt."

Hoa Sùng lãng phí vài giọt vô ích chỉ nhận được hiệu quả "lệ rơi đầy mặt". Mắt anh vốn đã đỏ, hiện tại nhìn qua thật giống như đã khóc một trận.

Liễu Chí Tần đưa mấy tờ giấy qua, "Cảnh sát hình sự của tổ trọng án khổ cực quá."

Một bên Hoa Sùng chảy "nước mắt", một bên thuận lời hỏi: "Vậy cậu nghĩ thế nào? Bộ Công an tốt thì không muốn, còn đến đây chịu khổ với chúng tôi."

"Thật ra, tôi cũng muốn ở Bộ Công an đó chứ." Liễu Chí Tần nhún vai một cái, tuy rằng y vẫn cười, nhưng nụ cười kia lại nhiều hơn một phần đắng cay.

"Hả?" Hoa Sùng tò mò, "Không phải cậu tự nguyện điều tới sao?"

"Ai nói với anh là tôi tự nguyện điều tới?" Liễu Chí Tần khẽ thở dài, "Vi phạm kỷ luật, cho nên không thể ở lại tiểu tổ Thông tin Tác chiến nữa."

Hoa Sùng nhớ lại, kể cả Trần Tranh hay văn kiện chuyển việc, đều không nhắc tới chuyện Liễu Chí Tần vi phạm kỷ luật.

Có điều, đây cũng phông phải chuyện gì lạ. Cấp trên có cân nhắc của cấp trên, không phải trên văn kiện chuyển việc nào cũng ghi lại "lịch sử đen tối" của cấp dưới.

Anh cũng không có hứng thú hỏi thăm.

"Không nói chuyện này nữa." Liễu Chí Tần nhẹ nhõm thở ra một hơi, "Hoa đội, ngày mai mấy giờ đến hiện trường?"

"8 giờ." Hoa Sùng nhìn đồng hồ, "Cậu sống ở đâu? Đã muộn rồi, không còn chuyện gì khác thì mau về đi."

"Tôi ở khu hai Họa Cảnh." Liễu Chí Tần nói: "Mới thuê phòng xong."

"Khu hai Họa Cảnh?" Hoa Sùng nghĩ thầm, đúng là quá trùng hợp, "Tôi cũng ở đó."

"Thật sao?" Liễu Chí Tần lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Thế sau này chúng ta có thể cùng đi làm rồi."

Đột nhiên, Hoa Sùng cảm thấy không được thoải mái lắm. Cục thành phố nằm ở quận Bình Phượng – trung tâm Lạc Thành, còn Họa Cảnh lại thuộc quận Trường Lục phía Bắc, khoảng cách hai nơi rất xa, tàu điện ngầm và xe buýt đều không có đường thẳng đi đến. Mà cho dù nằm trong quận Trường Lục, tiểu khu Họa Cảnh cũng là một nơi tương đối vắng vẻ. Ngày trước, anh quyết định chọn khu hai Họa Cảnh, cũng chẳng phải do giá phòng rẻ, mà bởi vì không có đồng nghiệp sống ở đó.

Khi không phải là tổ trưởng tổ trọng án, anh chỉ cần một không gian không bị quấy rầy, ngay cả đi làm, anh cũng không hy vọng cùng người quen chung đường.

Nhưng hiện tại, đồng nghiệp mới lại nói cho anh biết, chính y cũng sống tại khu hai Họa Cảnh.

"Có nghĩ đến việc đem phòng kia cho thuê không?" Hoa Sùng làm bộ tùy ý hỏi: "Họa Cảnh cách xa Cục thành phố, lái xe quá tắc, đi tàu điện ngầm quá đông. Một ngày mất quá nhiều thời gian cho giao thông."

"Thế nhưng bên kia tiền thuê nhà khá ổn, môi trường và phương tiện thiết bị không tồi. Cùng một số tiền, tại phụ cận Cục thành phố, tôi có khi chỉ thuê được một cái nhà vệ sinh." Liễu Chí Tần cười cười, "Tôi mới đến, nên phải tiết kiệm tiền."

Đúng là lý do lý trấu mà! Hoa Sùng hơi bất đắc dĩ.

"Hoa đội, nếu không hai ta cùng trở về thôi?" Liễu Chí Tần đề nghị, "Hôm đó nhìn anh đi tàu điện ngầm, đổi chuyến rất phiền toái. Tôi có mô tô, có thể "đóng gói" đưa anh về nhà."

Mí mắt Hoa Sùng giật giật, "Vẫn là thôi đi, mô tô chở người là phạm luật giao thông."

"Luật là chết, người là sống." Liễu Chí Tần cười, "Hơn nữa bây giờ trời cũng tối rồi, không ai quản."

Cuối cùng, Hoa Sùng không cùng Liễu Chí Tần lái mô tô về. Không phải vì tuân thủ luật giao thông, chỉ là anh không quen thời gian và không gian cá nhân của mình có người khác xâm chiếm.

Hôm sau trời vừa sáng, một bộ phận đội viên tổ trọng án lại đến đường Đạo Kiều.

Liễu Chí Tần chưa nhận cảnh phục, mặc một bộ đồ thể thao vải cotton, ngồi ở sạp hàng của ông Khâu, ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành, thoạt nhìn như một nhân viên bình thường.

Mà những công nhân viên khác, mua bữa sáng xong liền vội vội vàng vàng chạy đến tàu điện ngầm, nếu có ngồi trên ghế chờ để ăn, thì cũng là dạng như hùm như sói, chỉ hận không thể nuốt luôn cả túi lớn. Ngược lại, Liễu Chí Tần ăn rất thong thả, cả xe có ba loại bánh, mỗi loại y đều thử một lần, ăn một lần là hết cả nửa tiếng.

Trong nửa tiếng, nhóm công nhân ngược xuôi qua lại, đều là một bộ vội vã, muốn tìm một người nói chuyện phiếm vài câu cũng khó khăn.

Đúng 9 giờ, đồ ăn sáng đã bán được kha khá, quản lý thành phố bắt đầu giục nhóm bán hàng rong quét tước vệ sinh. Ông Khâu hùng hổ gập bàn cất ghế, một chốc thì mắng Khâu Đại Khuê chân tay chậm chạp, một chốc lại nguyền rủa quản lý thành phố sớm chết sớm siêu sinh.

Không lâu sau, khách ở lại chỉ còn một mình Liễu Chí Tần.

Y mua nhiều, ông Khâu cũng không tiện nói gì, đi qua đi lại vài vòng trước mặt y, không ngừng nhìn lên trên bàn, mấy phút sau rốt cuộc không nhịn được nữa, "Cậu trai, quản lý thành phố hối thúc chúng tôi thu sạp, kia chỉ còn bánh bao, để tôi cho gói cho cậu nhé?"

Liễu Chí Tần tránh khỏi mùi hôi miệng nồng nặc, xoa xoa tay, "Vậy thì làm phiền ông."

Ông Khâu lập tức quát lớn: "Đồ vô dụng, mau lại đây đóng gói!"

Khâu Đại Khuê cầm một cái túi nilon lớn chạy tới, bàn tay bóng mỡ cầm bánh bao bỏ vào trong túi.

Liễu Chí Tần nhìn gã, đột nhiên đứng lên, "Bánh bao nhà anh ăn có vị rất đặc biệt, đều bán hết à?"

Sắc mặt Khâu Đại Khuê không mấy dễ chịu, tay dừng một chút, vội vã phủ nhận, "Không, không có gì đặc biệt hết, tất cả mọi người đều làm như thế thôi."

Liễu Chí Tần nheo mắt lại, "Ây, ý của tôi là hương rất đậm, vị rất tuyệt."

"À, à." Khâu Đại Khuê gói xong bánh bao rồi làm cái nút thắt, "Thế thì sau này thường xuyên tới!"

Liễu Chí Tần nhận bánh bao, cười hòa khí, "Nhất định."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net