Chương 12: Hồng nhan (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12: Hồng nhan (12)

...

"Anh Liễu!" Trương Mậu thấy người liền gọi, "Hôm qua mời chúng em ăn khuya, hôm nay lại mời chúng em ăn bánh bao? Ôi, để anh tiêu pha như vậy không tốt lắm đâu."

Liễu Chí Tần nhìn túi nilon bóng nhẫy trong tay, nở nụ cười, "Muốn ăn bánh bao? Được, ngày mai anh đi cửa hàng Lỗ Gia mua. Còn túi này thì không được, nhân thịt bên trong thiu rồi."

"Thiu?" Trương Mậu không hiểu, "Thế sao không mau vứt đi! Tiết trời đầu xuân này, thịt thà dễ bị thiu lắm."

Liễu Chí Tần gật gật đầu, "Chốc lát vứt luôn. Đúng rồi, Hoa đội chưa tới à?"

"Tới rồi, mới nãy còn ở đây, giờ không biết đã đi đâu."

"Được, anh cũng đi xung quanh xem sao."

...

Đường Đạo Kiều chính là điển hình của một nơi vừa bẩn thỉu vừa hỗn loạn, bố cục ngõ xóm lộn xộn, khắp nơi đều là rác thải, người dân rảnh rỗi thì vô cùng quan tâm đến vụ án cô gái trẻ bị giết. Từ ngày 16 phát hiện thi thể Từ Ngọc Kiều tới nay, câu chuyện bàn tán sau bữa cơm của các hộ gia đình là: người ta chết như thế nào. Một đồn mười, mười đồn trăm, người nói kẻ nghe đều không tiếc rẻ chửi thề và biểu lộ ác ý. Mới qua vài ngày, nạn nhân đáng thương bị ngộ hại qua miệng họ liền gắn với những cụm từ "không đứng đắn", "đáng đời", "kẻ có tiền đáng chết". Thậm chí, một số kẻ còn ca ngợi hung thủ là người tốt – cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Tuy nhiên, người dân cũng chỉ dám nói nhỏ với nhau như vậy thôi. Trước mặt cảnh sát hình sự lại vô cùng thấm nhuần lý lẽ "nói nhiều sai nhiều", "họa từ miệng mà ra". Một hỏi ba không biết, chỉ biết nói chuyện buôn bán. Cho nên việc thăm hỏi gặp rất nhiều khó khăn.

Buổi sáng, một nhóm các bà thím vừa mua đồ ăn xong đã vội vã tụ tập dưới tòa nhà màu xám, khoanh tay tán gẫu về chuyện đời bất hạnh của người lạ, biểu tình trên mặt cực kỳ sinh động. Nếu để cho họ mặc một kiện trường sam, một tấm án thư, chỉ sợ thuyết thư tiên sinh trong các quán trà ngày xưa cũng chẳng đặc sắc bằng.

Hoa Sùng không mặc cảnh phục, anh đi đến phố hàng giả đầu ngõ 2 mua một bộ Adadis 50 tệ. Sau đó vui vẻ thoải mái ngồi xổm bên cạnh mương nước thải ở ngõ 4, một bên trêu đùa chú chó con, một bên nghe các bà thím khí thế ngất trời bàn chuyện nhà người khác.

"Đêm hôm khuya khoắt, con gái con đứa mặc váy xinh đẹp đi đến vùng đất hoang, sao có thể là người đứng đắn được?" Thời điểm người phụ nữ mập nói chuyện, thớ thịt lỏng lẻo trên mặt bà ta cũng rung động theo, nhìn như một diễn viên hài, "Con gái thời nay chính là không có tự trọng, không biết tự ái, gia đình không biết dạy dỗ mà."

"Nghe nói cô ta giàu lắm, cả người đều là hàng hiệu!" Người phụ nữ thấp hơn ngước đầu, lỗ mũi và cái cổ đều tròn như nhau, "Con gái tôi quay về nói, cái váy kia ở trung tâm thương mại giá bán hơn 1 vạn tệ!"

"Ôi!" Con ngươi của người phụ nữ mập trừng rớt ra ngoài, "Tuổi trẻ thì làm gì ra nhiều tiền như thế? Cô ta chắc là bồ nhí nuôi bên ngoài của đại gia nhỉ? Chẳng trách chết thảm, cái loại phá hoại gia đình người khác, tôi nhổ vào!"

"Đúng vậy!" Người phụ nữ gầy guộc, tóc trên đầu chẳng còn mấy cái giống như một người gần đất xa trời, "Ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp đi quyến rũ chồng người khác, loại đàn bà này đáng ghét nhất!"

"Chưa chắc đâu." Người phụ nữ cao nói: "Nhỡ đâu là ba mẹ có tiền."

"Ba mẹ có tiền? Ừ, kẻ có tiền thời đại này không phải tham quan thì là gian thương thôi!" Người phụ nữ mập nói: "Chỉ có chúng ta cần cù, chăm chỉ, nhẫn nhục, chịu khó cả đời mà phú không đến!"

"Cũng đúng." Người phụ nữ cao ngượng ngùng nói: "Mấy năm trước chồng của Hà Tiểu Bình chết, không phải ả cũng câu được cán bộ về hưu, nên mới có thể chuyển ra khỏi ngõ chúng ta sao?"

Hoa Sùng nghe họ nhàn rỗi buôn chuyện, trong lòng không khỏi thổn thức.

Lời nói của mấy bà thím này, từng câu từng chữ đều là ghen ghét, như thể chỉ cần là phụ nữ nhưng lại sống tốt hơn họ thì đều là tiểu tam, là có cha mẹ tham ô, hủ bại, gian trá, đáng ghét.

Nhưng theo anh biết, rất nhiều người rời khỏi đường Đạo Kiều đang làm ăn chính đáng, đàn ông tốt, phụ nữ cũng tốt, cơ hồ đều dựa vào bản lĩnh của chính mình tìm được đất đặt chân bên ngoài.

Người lưu lại ở chỗ này, hơn phân nửa là du thủ du thực (1), oán trời trách đất. Ngày qua tháng lại tích lũy bất mãn và đố kị, tạo thành một loại oán độc vừa nực cười vừa đáng thương.

Đương nhiên, mọi việc không có tuyệt đối, nữ nhân viên gặp hôm qua tại ngõ phía Đông là một ngoại lệ. Chỉ là cô gái kia bị cha mẹ ngang ngược, không hiểu lý lẽ cùng em trai vô dụng kéo chân sau, cũng không biết có thể thoát khỏi mảnh đất đầm lầy này hay không.

Đang nghĩ ngợi, Hoa Sùng chợt nghe các bà thím chuyển đề tài sang Khâu Đại Khuê.

"Nhà ông Khâu cũng thật thảm, một nhà già trẻ đang sống yên lành, sau đó bỗng dưng xuất hiện người chết." Người phụ nữ mập khoa trương cảm thán, giọng điệu lại mang theo vài ý cười trên sự đau khổ của người khác, "Ông già Khâu kiêng kỵ nhất điều này đấy, chỉ sợ mắng chết Khâu Đại Khuê nhà ông ta."

"Việc này đâu có quan hệ gì với Khâu Đại Khuê? Coi như gã không phát hiện, để lâu những người khác cũng sẽ phát hiện ra mà." Người phụ nữ cao nói: "Hừ, chẳng lẽ đổi người khác phát hiện, thì thi thể kia sẽ không nằm sau nhà bọn họ chắc?"

"Nói thì nói thế, nhưng tôi mà là ông Khâu, tôi cũng cho rằng Khâu Đại Khuê xúi quẩy." Người phụ nữ mập vặn eo, khóe miệng trề xuống cằm, "Khâu Đại Khuê hẳn là sợ chết khiếp, chứ không làm sao không dám báo cảnh sát?"

"Chậc, Khâu Đại Khuê cũng đáng thương, nhìn thấy thi thể nữ kia chắc lại nhớ đến vợ của gã."

"Còn không phải à? Vợ gã chết sớm, với cái tính cách kia của ông Khâu, nửa đời sau ai dám gả vào nhà họ Khâu chứ..."

Hoa Sùng ngồi xốm đến nỗi tê chân, đứng dậy đá đá chân một chút rồi đi đến trước mặt bốn bà thím, "đầu trộm đuôi cướp" hỏi: "Thím ơi, các thím đang nói về người phát hiện thi thể à? Vợ gã chết rồi?"

Các bà thím lập tức cảnh giác lên, thấy quần áo và cử chỉ của anh không khác người ở đây thì bình tĩnh lại, chỉ có người phụ nữ mập nhướng mày hỏi: "Cậu trai, trước đây sao chưa từng nhìn thấy cậu?"

"Sao lại không! Tôi còn gặp thím rồi!" Hoa Sùng chỉ tay về đầu hẻm đối diện, "Đó, tôi sống bên đó."

Mấy bà thím tôi nhìn bà – bà nhìn tôi, sau đó tiếp tục nói chuyện lại như thường.

Hoa Sùng rụt rè sợ hãi mà nghe, thỉnh thoảng chen vào một câu, nghe ra được vợ Khâu Đại Khuê là Phó Lỵ, mấy năm trước qua đời do bị ung thư tử cung.

Người phụ nữ mập áng chừng là "bách sự thông hiểu" (2) ở đường Đạo Kiều, đối với việc nhà người khác nắm trong lòng bàn tay, nhắc tới điều trị bệnh trạng của Phó Lỵ, quả thực giống như tận mắt nhìn qua.

"Con bé Phó Lỵ kia căn bản không phải người chỗ chúng tôi, không biết người ở nông thôn nào, đần muốn chết nên mới có thể gả đến làm vợ Khâu Đại Khuê. Tôi nghe nói, thời điểm cô ta vừa kết hôn với Khâu Đại Khuê, thì phát hiện ra khối u trong tử cung. Lúc đó, bác sĩ đề nghị làm phẫu thuật, Khâu Đại Khuê đã đưa cô ta đến khoa điều trị nội trú, nhưng ông Khâu không cho, nói rằng nếu làm phẫu thuật thì không thể sinh đời sau cho nhà họ Khâu, vẫn là đón về thôi."

Hoa Sùng nghe không hiểu, "Nếu làm phẫu thuật cắt bỏ khối u này cũng không ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này chứ?"

"Đi đi đi, cậu thì biết cái gì?" Người phụ nữ hơi phật ý, phất phất tay, tiếp tục giảng giải, "Phẫu thuật về sau không thực hiện. Chẳng lâu sau Phó Lỵ mang thai, sinh nở bình an, khối u kia dường như cũng không phát triển bao nhiêu, việc này liền gác qua môt bên. Thế nhưng, sau đó đi bệnh viện kiểm tra lại..."

Người phụ nữ mập xòe hai tay ra, nói: "Lần này thì xong rồi, ung thư tử cung!"

Chuyện phía sau cũng dễ dàng tưởng tượng ra được, loại phí điều trị ung thư này, gia đình Khâu Đại Khuê không chi nổi, Phó Lỵ nằm viện mấy ngày thì làm thủ tục xuất viện, nói là về nhà dùng phương pháp dân gian kép dài tính mạng, kỳ thực chính là chờ chết. Không lâu sau, Phó Lỵ không chịu được ốm đau nên đã cắt cổ tay tự sát trong nhà.

"Tự sát?" Hoa Sùng hỏi: "Thật sự là tự sát?"

"Ha ha ha!" Người phụ nữ mập cười rộ lên, "Cậu trai này rất có tinh thần hoài nghi nhé! Có điều là tự sát thật, giấy khai tử cũng viết vậy. Tuy rằng ông Khâu tính tình không tốt, nhưng cũng không cần thiết hại một người con dâu không còn sống được lâu."

Hoa Sùng giả cười vô cùng có thành ý, nghe các bà thím nói chuyện tào lao thêm một chút mới lấy cớ có việc rời đi.

Mặc bộ quần áo không khác gì nhựa này vốn là để thăm dò ít manh mối liên quan đến án Từ Ngọc Kiều, không nghĩ tới lại hỏi thăm được nhà họ Khâu có chuyện con dâu ung thư tự sát.

Đã như vậy, Khâu Đại Khuê phát hiện thi thể nhưng không báo cảnh sát, hôm đó sau khi nói chuyện gã liền hốt hoảng chạy trốn bởi vì hai khả năng xảy ra. Một, Khâu Đại Khuê có liên quan đến cái chết của Từ Ngọc Kiều, hét to dẫn người dân tới là để phá hoại hiện trường. Hai, cái chết của Phó Lỵ có điểm kỳ quái, làm cho Khâu Đại Khuê không dám đối mặt với cảnh sát.

Trước khi đến, Hoa Sùng không nghĩ tới sẽ có khả năng sau, cho nên ngay cả loại thứ nhất cũng cảm thấy hơi gượng ép.

Lúc này, điện thoại trong túi quần thể thao Adadis vang lên.

"Lão Hoa!" Khúc Trị gọi: "Hoa đội, bên tôi có một phát hiện nhỏ. Anh đang ở đâu?"

"Ngõ 4, cậu báo địa chỉ đi, tôi đến ngay."

Đến khi Hoa Sùng có mặt tại mảnh đất hoang, một đám đội viên mắt chữ A miệng chữ O nhìn anh.

Trương Mậu xoắn hết cả lưỡi, "Phát, phát, phát, phát đội! Anh như thế nào hóa thân thành sơn trại rồi?"

Hoa Sùng cúi đầu nhìn, thầm nghĩ bộ quần áo này đúng là hơi khó coi, nhưng cũng không đến nỗi "kinh thế hãi tục" đi.

Khúc Trị bước nhanh tới, nhỏ giọng nói: "Mau tìm cái chỗ nào đấy thay bộ này ra đi."

Hoa Sùng buồn cười, "Làm sao? Ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố à?"

"Mặt anh bày ở chỗ này, muốn ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố cũng không tới phiên anh." Khúc Trị cười rộ lên, "Có điều, nếu anh không thay đi, lát nữa khẳng định sẽ hối hận."

"Có chuyện thì nói luôn đi, đừng có quanh co lòng vòng với tôi."

"Ồ! Được." Khúc Trị hắng giọng, "Hôm qua, không phải đồng nghiệp mới tới rồi sao?"

"Đồng nghiệp mới còn mời cậu ăn hàu sống." Hoa Sùng nói.

"Đồng nghiệp mới hôm nay mặc Adidas, là mẫu mới của quý này, màu sắc giống hệt với bộ Adadis này của anh."

Hoa Sùng: "... Tôi đệt! Sao cậu không nói sớm?"

Khúc Trị vô tội, "Không phải tôi đang nói đây à!"

Hoa Sùng cũng không phải người không chạy tới, đương nhiên có mang theo quần áo, đang chuẩn bị đi thay thì nghe có người gọi: "Anh Liễu, ở chỗ này!"

Nửa phút sau, Liễu Chí Tần – Adidas và Hoa Sùng – Adadis quan sát lẫn nhau, Trương Mậu khốn nạn, lén la lén lút chụp mấy tấm ảnh.

Liễu Chí Tần cong khóe môi, không nói một lời, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người Hoa Sùng.

Bị một đám cấp dưới vây quanh, Hoa Sùng tất nhiên không thể lùi bước, vươn tay quàng lên vai Liễu Chí Tần, "Ra trận phụ tử binh, sơn trại đồng đội tình.(3) Bộ quần áo này rất tốt, chắc khỏe và bền bỉ, có khi quay lại bán sỉ vài bộ, cũng không khác quần áo lao động xuất khẩu đâu."

Trương Mậu và mọi người đồng loạt phàn nàn, Hoa Sùng nhân cơ hội ngoắc ngón tay với Khúc Trị, "Có phát hiện gì? Báo cáo nhanh."

Liễu Chí Tần nhẹ nhàng bỏ tay Hoa Sùng xuống, lùi sang một bên, vẻ mặt Khúc Trị nghiêm túc, nói: " Nếu như Tang Hải không phải là hung thủ, những manh mối trước đó đều bị đứt đoạn, phải điều tra lại từ đầu. Tôi mỏi miệng hỏi thăm các hộ gia đình ở đây, vốn muốn hỏi họ mấy ngày trước khi phát hiện án mạng, có thấy điều gì bất thường hay kẻ khả nghi nào không. Kết quả hỏi được một chuyện khác."

"Liên quan đến Khâu Đại Khuê?"

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đồng thời lên tiếng, nói xong lại ăn ý nhìn đối phương một cái.

Khúc Trị sững sờ, "Hai người đây là... sơn trại tâm liền tâm à?"

"Đừng có nói nhảm." Hoa Sùng hỏi: "Khâu Đại Khuê làm sao?"

"Không phải Khâu Đại Khuê nói gã ngửi thấy mùi lạ nên mới phát hiện thi thể Từ Ngọc Kiều sao?" Khúc Trị nói: "Thế nhưng tôi được biết, trước khi gã hét lên, không ai ngửi thấy mùi lạ nào cả. Khâu Đại Khuê rất có khả năng đang nói dối!"


-------------

Tác giả có lời muốn nói:

Có bạn hỏi, tại sao pháp y nói Từ Ngọc Kiều bị gian thi mà không phải trước đó cùng người khác quan hệ. Bởi vì sáng tác truyện này không phải theo phương hướng y học, cho nên chỉ viết kết luận sau khi khám nghiệm tử thi, không viết về trình tự giải phẫu. Giải thích câu hỏi trước đó một chút, để nhận biết là gian thi hay trước khi chết bị cưỡng dâm hoặc quan hệ, chủ yếu là xem bên trong âm đạo có tiết dịch thể hay không. Dưới tình huống, trong âm đạo có tinh trùng hoặc dầu bôi trơn nhưng lại không có dịch thể tiết ra, thì nói rõ là khi còn sống không có hành vi quan hệ, mà là gian thi thể. Nếu như hung thủ thô bạo, dẫn tới thương tổn trong âm đạo, như vậy sẽ có hai hiện tượng: một, xuất huyết – thuộc về trường hợp cưỡng dâm trước khi chết; hai, không có phản ứng sống – thuộc về trường hợp gian thi.

Mặt khác, tôi thấy có bạn trong lời nhắc cập nhật weibo của tôi (chương X đã thay đổi) nói về hung thủ. Bài đăng nhắc nhở cập nhật hàng ngày tôi sẽ xóa nó, hôm nay đăng sẽ xóa bài hôm qua, xóa rồi sẽ không còn. Vì vậy, tốt nhất là để lại bình luận ở bên này, đến cuối cùng có thể xem chính mình đoán đúng hay không.

-------------

Chú thích:

(1):Du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không nghề nghiệp.

(2): 百事通 – bách sự thông: trăm chuyện điều biết.

(3): 上阵父子兵,山寨队友情 – Ra trận phụ tử binh, sơn trại đồng đội tình: ý chỉ tình cảm gắn bó keo sơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net