Chương 15: Hồng nhan (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Hồng nhan (15)

...

Buổi sáng ở ga tàu điện ngầm, người đến rồi người đi, bộ phận nhân công 9 giờ đi – 5 giờ về nhanh chóng ghé vào mua túi bánh bao rồi lại vội vã cất bước. Ngày xưa, bánh bao của nhà ông Khâu là bán chạy nhất, chưa đến 9 giờ đã bán xong. Nhưng hiện nay, trên xe ba bánh cũ nát, bánh bao với bánh quẩy vẫn còn dư hơn nửa.

Hoa Sùng ngồi ở ghế nhỏ hút thuốc, Liễu Chí Tần cầm báo cáo kiểm tra chất lượng, khóe miệng nở nụ cười thong dong.

"Chúng tôi, chúng tôi không biết thịt này không, không tốt. Trong nhà chúng tôi cũng ăn loại thịt này." Khâu Đại Khuê dùng tạp dề lau mồ hôi, lời còn chưa dứt đã quay đầu nhìn ông Khâu. Hoa Sùng cũng nương theo ánh mắt của gã nhìn lại, chỉ thấy ông Khâu tránh ở một bên xe ba bánh, quay lưng lại với mọi người, bờ vai lọm khọm đang phát run.

"Bánh bao của nhà anh vẫn luôn dùng loại thịt này sao?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Tôi, tôi..." Khâu Đại Khuê dùng sức kéo tạp dề, "Chúng tôi nhất định thay đổi, nhất định thay đổi! Đồng chí cảnh sát, các anh thả cho chúng tôi một con ngựa đi, tôi không nghề nghiệp, chỉ dựa vào hàng quán bán ba bữa này kiếm chút tiền. Con gái của tôi vẫn đang đi học, con bé là bé gái, tôi không thể bạc đãi con bé. Nếu như các anh không cho phép chúng tôi làm ăn nữa, nhà chúng tôi sẽ không còn đường sống."

Ông Khâu móc ra một điếu thuốc, ấn mấy lần mà bật lửa không lên. Ven đường có tiếng người huyên náo, nhưng từng tiếng "tách tách" lại có vẻ vang dội gấp bội.

Liễu Chí Tần liếc mắt nhìn, bỗng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Khâu Đại Khuê.

Mồ hôi Khâu Đại Khuê chảy như suối, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, "Vậy là phải phạt tiền sao? Phạt bao nhiêu? Đồng chí cảnh sát, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm nhân bánh bằng thịt hết hạn, các anh, các anh..."

Hoa Sùng đứng lên, dập thuốc lá, "Kỳ thực việc này không đến lượt chúng tôi quản, tiện đường tra án nên tới xem mà thôi. Khâu Đại Khuê, anh và ba của anh mỗi lần thấy chúng tôi đều run cầm cập, là sợ bị tra ra nhân bánh có vấn đề?"

Hai vai của ông Khâu đang phát run đột nhiên khựng lại, như thể bị bàn tay vô hình miễn cưỡng đè ép.

"Phải, phải." Khâu Đại Khuê gật đầu như giã tỏi, "Đồng chí cảnh sát, sau này chúng tôi thật sự sẽ không dùng thịt hết hạn nữa, các anh xem có được hay không, đừng, đừng gây khó dễ chúng tôi?"

"Được thôi." Hoa Sùng nói: "Vậy anh nói cho tôi biết, tại sao người khác không ngửi thấy mùi khác lạ như anh, tại sao anh phát hiện thi thể nhưng không báo cảnh sát luôn?"

Ông Khâu kịch liệt ho khan.

Khâu Đại Khuê quay đầu lại hô một tiếng "Ba", đôi môi khô nứt mấp máy, thấp thỏm bất an nói: "Ngửi thấy mùi lạ là tôi nói thật, các anh tin cũng được, không tin cũng được. Ngày đó thật sự ngửi thấy cỗ mùi không giống với bình thường, tôi mới đi ra đất hoang tìm nguyên nhân. Về việc tại sao không báo cảnh sát, tôi, tôi... Ôi, các anh đã biết rồi, tôi có che giấu nữa cũng vô dụng —— nếu như tôi báo cảnh sát, thì phải phối hợp tra án với các anh, vậy các anh tra ra nhân bánh bao của chúng tôi có vấn đề thì phải làm sao bây giờ?"

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần liếc mắt nhìn nhau, Liễu Chí Tần hỏi lại câu hỏi hôm trước, "Tối ngày 13, anh làm gì?"

Khâu Đại Khuê cuống lên, "Tôi làm bài tập thủ công – gấp thuyền buồm cho con gái tôi mà, không phải hôm qua các anh hỏi rồi sao?"

Đúng lúc này, ông Khâu xoay người, không nói một lời, trong mắt tràn ngập tia oán độc.

Hoa Sùng không bắt cha con họ Khâu về Cục thành phố, chỉ để bọn họ tạm thời nghỉ bán, phối hợp chỉnh đốn.

"Thấy sao?" Hoa Sùng hỏi.

"Khâu Đại Khuê vẫn có chuyện che giấu, nhưng không liên quan đến vụ án." Liễu Chí Tần nói: "Chuyện phát sinh tối ngày 13 mà gã khai báo, trước sau đều không có chỗ mâu thuẫn, so với gã thì ba của gã càng có vấn đề. Hoa đội."

"Hả?"

"Chuyện của Phó Lỵ là anh tìm hiểu ở phân cục Phú Khang à?"

"Hôm qua trở về thì hỏi." Hoa Sùng chuyển vô lăng, cố gắng không để xe đi vào ổ gà xóc nảy.

Từ đường Đạo Kiều đến chỗ khai quật mộ quý tộc thời Đông Hán là một đoạn đường gập ghềnh, loang lổ bùn đất, ổ gà khó đi, bi bộ có khi còn dễ dàng hơn.

"Pháp y giám định vụ Phó Lỵ là pháp y của phân cục, họ Lưu. Chén cơm pháp y này cũng không dễ ăn, áp lực tinh thần lớn, hiện tại hắn đã không làm trong hệ thống công an, ra ngoài làm ăn rồi." Hoa Sùng vừa mới vượt qua một cái hố đường, miệng mắng một câu "Đệt", lại nói: "Phó Lỵ là cắt cổ tay tự sát, tôi đem giám định đưa cho Từ Kham xem qua, anh ta nói không có vấn đề."

"Từ Kham?"

"Pháp y của đội chúng ta."

Liễu Chí Tần một tay chống lên khung cửa, mấy giây sau nói: "Xem ra con đường này còn có lối rẽ khác."

Hoa Sùng liếc y một cái, cho rằng y bị đả kích, tâm tình không tốt. Vì vậy, lấy một chai hồng trà lạnh mới từ hộp xe, ném qua, "Không có chuyện gì, đừng nản chí, điều tra tiếp là được."

Liễu Chí Tần bắt lấy hồng trà lạnh, xoay xoay ở trong tay, "Khúc phó đội thích uống nhất là hồng trà lạnh nhỉ?"

"Đúng vậy, sớm muộn gì cũng bị tiểu đường thôi." Hoa Sùng cười cười, tiếp tục lái xe về phía trước.

"Tôi không thích uống." Liễu Chí Tần đem hồng trà lạnh trả về, ngữ khí so với vừa rồi lạnh đi mấy phần.

Hoa Sùng lái xe chậm lại, trong lòng hơi kinh ngạc.

Chỉ chốc lát sau, Liễu Chí Tần lại nở nụ cười, "Tôi thích uống nước sôi. Hồng trà lạnh uống nhiều sẽ bị bệnh tiểu đường —— đây là lời anh nói đấy, Hoa đội."

Hoa Sùng cảm thấy lời này nghe không đúng lắm, bầu không khí dường như cũng không ổn, nhưng nhất thời khó nói được là không ổn ở chỗ nào, anh chỉ cười hai tiếng, nói: "Nếu Khúc Trị giác ngộ được như cậu thì tốt rồi."

Liễu Chí Tần nhìn ra ngoài cửa sổ, ý cười trong mắt dần dần biến mất không còn tăm hơi.

Một đường bụi bặm tung bay, cuối cùng cũng đến hiện trường khảo cổ.

Ngày hôm qua, những đội viên khác của tổ trọng án đã tới một chuyến. Theo nhân viên khảo cổ nói, người trong nghề đã sớm biết nơi này có một ngôi mộ quý tộc Đông Hán, nhưng công tác khai quật là sau Tết năm nay mới được tiến hành. Ban ngày thường xuyên có người yêu thích lịch sử đến đây quan sát, nhưng đều không tiến vào khu vực trung tâm.

Về phần Từ Ngọc Kiều, nhân viên khảo cổ ở đây đều nói không có ấn tượng, đại khái là không đến vào ban ngày.

Hoa Sùng tìm người phụ trách đội khảo cổ là Vương Lộ Bằng, sau khi nói rõ mục đích đến thì được dẫn vào một phòng làm việc giản dị ở bên cạnh.

Vương Lộ Bằng hơn năm mươi tuổi, là một người trung niên hòa nhã. Chuyện Từ Ngọc Kiều bị hại đã huyên náo, sôi sục tại Lạc Thành, đương nhiên ông cũng biết, thở dài nói: "Trạc tuổi với con gái tôi, thật đáng tiếc."

Hoa Sùng nhìn xung quanh phòng làm việc một lượt, hỏi: "Thầy Vương, buổi tối gần nhất, trừ nhân viên khảo cổ thì có người bên ngoài tiến vào không?"

"Ý cậu là mấy người yêu thích lịch sử như Từ Ngọc Kiều sao?" Vương Lộ Bằng nói: "Thỉnh thoảng có, nhưng rất ít, nơi này giao thông không tiện, tối lửa tắt đèn, không an toàn. Buổi tối tôi trực ban cũng chỉ nhìn thấy mấy cậu trai tới qua thôi."

Hoa Sùng lấy ra ảnh Tang Hải, "Có người này hay không?"

"Không có."

"Ngài chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn." Vương Lộ Bằng nói: "Thật ra, mấy lão già nghiên cứu lịch sử như chúng tôi cũng thích giao lưu cùng người trẻ tuổi, ban ngày họ đến quan sát, chúng tôi hoan nghênh, lúc nghỉ ngơi cũng thường trao đổi với họ. Nhưng trời tối thì không được, sợ xảy ra chuyện, đến một người chúng tôi liền lái xe đưa về một người, có nhiều lần chính tôi tự mình đưa nên nhớ được ngoại hình của họ, không hề có người này. Đúng rồi, chúng tôi có camera giám sát, cậu có thể đến xem một chút."

Hoa Sùng lập tức để Liễu Chí Tần đi kiểm tra camera, lại hỏi: "Từ khi khai quật tới nay, đã từng xuất hiện trường hợp mất cắp di vật văn hóa chưa?"

"Chưa có, quản lý an ninh của chúng tôi cực kỳ nghiêm ngặt."

Camera ở hiện trường khai quật không nhiều, không thể bao trùm toàn bộ không một góc chết, băng ghi hình cho thấy, Từ Ngọc Kiều và Tang Hải xác thực chưa từng đến.

"Từ Ngọc Kiều này có tính là "học thầy chưa thành" không?" Tạm biệt Vương Lộ Bằng, trên đường về Hoa Sùng nói: "Muốn đến lấy di vật văn hóa, kết quả là bị sát hại ở ngoài đường Đạo Kiều 2km. Cô ta có xe, tính năng của Land Rover cũng không tồi, nếu như tối ngày 13 cô ta lái xe, nói không chừng có thể tránh được một kiếp."

"Lái xe động tĩnh quá lớn, hơn nữa bánh xe sẽ dễ truy tìm theo dấu vết." Liễu Chí Tần nói: "Điều này trùng khớp với lời Tang Hải, cô ta muốn lấy di vật văn hóa, cũng chỉ có thể đi bộ thôi."

"Cậu nói xem, suy cho cùng, cô ta bởi vì sao mà bị hại?" Hoa Sùng bất tri bất giác thảo luận cùng Liễu Chí Tần, "Là bởi vì di vật văn hóa? Hay bởi vì lý do khác? Bây giờ, càng ngày tôi càng cảm thấy hung thủ dùng thuật che mắt, khả năng cao gã không phải vì cướp tiền hay cướp sắc, lấy tiền của của Từ Ngọc Kiều rồi gian thi có lẽ là muốn đánh lừa chúng ta. Nhìn từ hành vi gã ngược đãi thi thể, rõ ràng là có dự mưu báo thù. Nhưng kiểm tra lại quan hệ cá nhân của Từ Ngọc Kiều đều không phát hiện điểm đáng ngờ. Ở ngân hàng, cô ta chưa từng gây chuyện thị phi, bởi vì gia thế hậu thuẫn, không cần tự mình phấn đấu, cho nên cái chuyện phải tranh thủ mới có chỗ tốt đến tay hay gì đó, cô ta chưa bao giờ trải qua. Quan hệ cùng mọi người cũng không tệ, nhưng không thân mật, không tham gia tụ hội, tự có thế giới riêng mình. Trên lý thuyết, kiểu người này ở chỗ làm việc rất trong suốt, ít gây thù hằn."

"Nhưng người như cô ta, không phải rất dễ khiến người đố kị sao?" Liễu Chí Tần nói: "Anh xem, cô ta cái gì cũng tốt, điều kiện bản thân cũng không tồi, có ba mẹ cưng chiều, không thèm để ý lương, bởi vì tiền lương cũng chỉ là con số lẻ trong tiêu dùng của cô ta. Cô ta vĩnh viễn đều không phải bận tâm về sinh hoạt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nào du lịch, nào hàng hiệu, không có chỗ nào cô ta không đi được, và cũng không có cái gì là cô ta không mua được. Đồng nghiệp của cô ta liều mạng cạnh tranh, suốt đêm tăng ca, chỉ vì muốn giành được chút phần trăm trích từ hạng mục. Còn cô ta, căn bản chẳng để mắt. Cô ta cười với mỗi người, tôi đoán hẳn là chân thành mà cười. Nhưng Hoa đội, anh có nghĩ tới, càng là thực tâm người giàu có, càng dễ đâm nhói trái tim người nghèo khổ không."

Hoa Sùng xoa nắn mi tâm, "Nếu đúng là như vậy, việc điều tra quan hệ xã hội không mấy hiệu quả, để tìm được gã giống như mò kim đáy bể."

"Phải. Gã ngụy trang rất khá, không lưu lại manh mối nào cho chúng ta." Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói: "Có khi chúng ta phải thay đổi lối suy nghĩ thôi."

...

Tổ trọng án tiếp tục vùi đầu trong vụ án Từ Ngọc Kiều, nhưng đến chạng vạng hai ngày sau, phân cục Phú Khang gần như cùng lúc tiếp nhận hai bản báo án ——

Một người yêu thích lịch sử tên Lữ Dương đào được một bộ nữ thi, cách ngôi mộ quý tộc 400 mét.

Khâu Đại Khuê – người ở đường Đạo Điều, dùng búa đập chết ba của mình, Khâu Quốc Dũng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net