Chương 16: Hồng nhan (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Hồng nhan (16)

...

Bởi vì Khâu Đại Khuê là người phát hiện trong vụ án Từ Ngọc Kiều, cho nên phân cục Phú Khang đã đem án mạng Khâu Quốc Dũng chuyển giao lên Cục thành phố.

Lúc đó, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đang ở ngân hàng Tân Lạc, một lần nữa điều tra lại quan hệ xã hội của Từ Ngọc Kiều. Trước mắt, vụ án khó bề phân biệt, nhiều manh mối đều hướng về Tang Hải, nhưng phản ứng của Tang Hải cũng không giống như là hung thủ. Liễu Chí Tần phân tích ra khả năng "vì đố kị nên giết người", mà quan hệ xã hội của Từ Ngọc Kiều không phức tạp, hằng ngày qua lại chỉ có người nhà, đồng nghiệp và Tang Hải. Nếu như tạm thời bỏ qua Tang Hải, cũng đem động cơ gây án khóa chặt trong "đố kị", vậy thì tự nhiên, người cô ta dễ dàng gây đố kị nhất chính là đồng nghiệp.

Điều tra được một nửa thì Khúc Trị gọi điện thoại đến.

"Hoa đội! Khâu Đại Khuê giết chết ba của gã rồi, chính gã báo án, nói rằng muốn vạch trần chuyện ông ta lừa gạt - giết chết hai người!"

"Khâu Đại Khuê?" Hoa Sùng suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm, liền vội vàng đứng lên, nhanh chóng đi ra một góc, "Người bị giết là ba của gã?"

Liễu Chí Tần nghe vậy cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn mặt nghiêng của Hoa Sùng, chợt nở nụ cười, đưa nhân viên ngân hàng đang được hỏi sang phòng họp nhỏ.

Hoa Sùng rất nhanh thì cúp điện thoại, mỏi mệt đỡ trán, "Một án lại đè lên một án, Khâu Đại Khuê giết Khâu Quốc Dũng, người hiện tại đang ở Cục thành phố, tôi phải trở về ngay."

"Tôi đi cùng với anh." Liễu Chí Tần đã thu thập ghi chép xong, thuận tay cầm trà hoa cúc mà Hoa Sùng uống một nửa bỏ vào trong túi, "Đi thôi."

...

"Lão không đáng sống! Lão ta nên chết sớm mới đúng!"

Trong phòng thẩm vấn của Đội Điều tra Hình sự Cục thành phố, vết máu trên tay trên mặt của Khâu Đại Khuê còn chưa rửa sạch, hai mắt hiện lên tia sáng khác thường, nhìn qua không hề giống dáng vẻ đần độn thường ngày.

Phụ trách thẩm vấn chính là Khúc Trị và Trương Mậu, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần ở trong một căn phòng khác theo dõi qua camera.

Một phút trước, Từ Kham đã hoàn thành khám nghiệm tử thi -- Khâu Quốc Dũng chết do xương sọ bị tổn thương cơ học, hung khí là một cái búa gia dụng. Ông ta chết rất thảm, đầu bị đập mười mấy phát, hơn nửa cái đầu dập nát, hình dạng hoàn toàn méo mó, máu và não bắn tung tóe khắp nơi, hiện trường đẫm máu đến cực điểm.

"Lại là búa gia dụng?" Hoa Sùng liếc nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi và báo cáo pháp chứng, sắc mặt nghiêm trọng.

Liễu Chí Tần thì không nói một lời, nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Vì sao muốn giết Khâu Quốc Dũng?" Khúc Trị hỏi.

"Vì báo thù cho mẹ và vợ tôi." Khâu Đại Khuê ngồi im, không hề động đậy, hai mắt hướng thẳng phía trước, nhìn chằm chằm vào tường.

"Xem ra cái chết của Phó Lỵ không đơn giản." Mười ngón tay Hoa Sùng đan vào nhau, đặt bên môi, có chút tự trách, "Tôi không nên bỏ qua khi đã phát hiện điều dị thường."

"Nhưng sức lực của anh có hạn." Thanh âm Liễu Chí Tần mang theo lãnh ý khó có thể nhận ra.

Toàn bộ sự chú ý của Hoa Sùng đặt trên camera theo dõi, nên không nhận thấy giọng nói lạnh lùng của Liễu Chí Tần.

"Sáu năm trước, vợ anh bị ung thư tử cung, trong lúc ở nhà dưỡng bệnh thì cắt cổ tay tự sát." Khúc Trị xem bản ghi chép mà phân cục Phú Khang mang tới, "Mẹ của anh là Vương Tố..."

"Tiểu Lỵ không phải tự sát, em ấy vẫn luôn muốn sống." Khâu Đại Khuê cắt ngang, "Mẹ tôi cũng vậy, hai người họ bị bệnh, nhưng đều muốn sống. Là lão súc sinh kia ép buộc họ! Lão ép họ chết!"

Hoa Sùng nắm chặt ngón tay, mi tâm cau lại thật sâu.

Có lẽ, bởi vì đã giết người, Khâu Đại Khuê không còn co rúm rụt rè như trước. Gã thẳng lưng ngồi trên ghế hỏi cung, không có vẻ gì là sợ hãi, ngay cả tốc độ nói cũng nhanh hơn không ít.

"Mẹ tôi - Vương Tố và vợ tôi - Phó Lỵ đều bị Khâu Quốc Dũng bức tử!"

Gã bắt đầu thuật lại, đường nét khuôn mặt khi thì dữ tợn, khi thì vặn vẹo.

"Từ khi tôi sinh ra đến bây giờ, vẫn luôn sống trong ngôi nhà ngói kia, mỗi chuyện phát sinh ở đó, tôi đều nhớ."

"Mẹ tôi - Vương Tố, là công nhân của một nhà máy sản xuất khuôn vũ khí, Khâu Quốc Dũng trước đây làm việc tại xưởng tráng men, sau đó nhà máy phá sản, lão không tìm được việc khác nên vẫn luôn ở nhà rảnh rỗi."

"Lão say rượu, đánh bài, vô duyên vô cớ đánh tôi, cũng đánh mẹ tôi."

Thời điểm nói tới đoạn này, âm thanh Khâu Đại Khuê bắt đầu run nhè nhẹ.

"Nhà tôi dựa cả vào mẹ tôi chống đỡ, không phải năm ấy có một câu khẩu hiệu sao -- phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Mẹ tôi chính là nửa bầu trời của nhà tôi... Không, mẹ tôi là cả bầu trời!"

"Nhưng bà mất sớm, mất khi tôi mới 8 tuổi."

Cái cổ vươn thẳng của Khâu Đại Khuê rốt cuộc cong xuống, ánh mắt ảm đạm đi, im lặng hồi lâu mới mở miệng lần nữa, "Bà bị ung thư, ung thư tuyến tụy, nghe nói là loại ung thư đau đớn nhất."

"Nhà chúng tôi căn bản chẳng có của cải gì, Khâu Quốc Dũng không cho mẹ tôi nằm viện, nói chữa không nổi, chữa cũng mất công thôi."

"Lão đưa mẹ tôi về, mỗi tuần đều đi trạm y tế lấy ít thuốc giảm đau chó má gì đó."

"Mẹ tôi đau đớn kêu gào cả đêm, kêu đến nỗi không thể phát ra âm thanh được nữa. Lão chán ghét mẹ tôi quá ồn, không hề quản mẹ tôi sống chết thế nào, cả ngày ở bên ngoài lêu lổng, về nhà thì chửi ầm lên, chỉ vào người mẹ tôi, nói -- mày sao còn không chết đi? Còn muốn liên lụy tao đến khi nào? Mày muốn ngốn hết tiền cưới vợ của con trai mày hay sao?"

Hoa Sùng khẽ cắn răng, hô hấp dần trở nên lạnh lẽo.

Liễu Chí Tần vỗ hai cái lên vai anh, nhắc nhở: "Hoa đội."

Hoa Sùng hơi nhắm mắt lại, hơi gật đầu, tiếp tục theo dõi.

"Chỉ qua 2 tháng, mẹ tôi đã mất. Thuốc giảm đau căn bản không hiệu quả, sau đó lão cũng lười đi lấy cho mẹ tôi. Tôi tự mình đến trạm y tế nhưng không ai chịu cho tôi thuốc, tôi chỉ có thể nhìn mẹ tôi đau đến chết đi sống lại."

Khâu Đại Khuê che trán, hai vai co giật, đôi mắt đỏ dọa người, nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.

"Bà ấy chống chọi với bệnh tật quá cực khổ, để dời đi lực chú ý, nên dùng giấy từ lịch treo tường để bọc hạt rèm. Các anh biết rèm che chuỗi hạt không? Lúc tôi còn bé, nhà nhà đều có, hạt đính được bọc kỹ lưỡng rồi móc trên cửa, rất dễ nhìn."

Hoa Sùng thấp giọng nói: "Khi đó, cậu đã đoán được nguồn gốc của bức rèm kia?"

Liễu Chí Tần lắc đầu, "Bức rèm đó rất cũ, tôi chỉ đoán được là do mẹ Khâu Đại Khuê làm, nhưng không nghĩ tới là mẹ gã làm trong hoàn cảnh như vậy."

"Sau khi làm xong bức rèm, mẹ tôi thật sự không thể chịu được ốm đau nữa liền uống thuốc chuột. Lúc tôi đi học về, thân thể của bà đã lạnh, xung quanh đều là bãi nôn. Khâu Quốc Dũng để người ta mang mẹ tôi đi, nói là phải làm khám nghiệm tử thi, không qua mấy ngày thì hỏa táng."

"Cảnh sát nói, mẹ tôi uống thuốc độc tự sát. Nhưng tôi biết, bà ấy là bị Khâu Quốc Dũng bức tử! Nếu như Khâu Quốc Dũng để bà đi bệnh viện, chữa bệnh cho bà, thì ít nhất, bà sẽ không phải chịu đau khổ như vậy."

Khâu Đại Khuê nghẹn ngào, bàn tay dính đầy máu lung tung xoa mặt, "Mẹ tôi mất rồi, lão đem vứt hết những đồ vật thuộc về mẹ tôi, chỉ còn lại bức rèm che kia. Lão vốn dĩ cũng muốn vứt, nhưng tôi liều mạng giành lại, treo ở trước cửa một phòng ngủ."

Liễu Chí Tần nói: "Một lần treo này chính là hơn hai mươi năm."

"Từ nhỏ anh đã ghi hận Khâu Quốc Dũng, có đúng không?" Khúc Trị hỏi.

"Phải." Khâu Đại Khuê nghiến răng nghiến lợi, "Nhưng tôi chỉ có thể dựa vào lão để sống. Có phải các anh cảm thấy tôi rất vô năng không?"

"Nhưng sự thật đúng là vậy, tôi chính là thằng hèn vô dụng." Không chờ Khúc Trị và Trương Mậu trả lời, Khâu Đại Khuê cười thảm, nói tiếp, "Tôi hận lão, nhưng lại phụ thuộc vào lão. Tôi quả nhiên chảy cùng dòng máu với lão, lão lười biếng, tôi du thủ du thực, lão không tiền đồ, tôi càng là "bùn nhão không trát nổi tường", ha ha..."

Khâu Đại Khuê thở hổn hển hai tiếng, lại nói: "Từ khi mẹ tôi đi, có đoạn thời gian trong nhà "đáy nồi cạo không ra cháy", lão bắt đầu làm việc vặt, sau đó thì bán đồ ăn sáng. Tôi lấy tiền của lão mua thuốc, chơi bài, lão đánh tôi, mắng tôi không chịu tiến thủ, mắng tôi là loại phế vật."

"Nhưng lão có tư cách gì mắng tôi đây? Loại phế vật như lão, sinh ra tôi không phải cũng là phế vật sao? Lão là loại vô liêm sỉ, lão súc sinh như thế, lại hy vọng tôi nổi bật hơn mọi người. Đồng chí cảnh sát, các anh nói xem có buồn cười không? Nghèo một đời, rồi dựa vào cái gì hy vọng con cái thành phú một đời? Nhà như chúng tôi, miễn cưỡng sống sót, mẹ nó, đã là không tệ!"

Khúc Trị không trả lời gã, hỏi: "Vậy còn vợ anh - Phó Lỵ thì sao?"

Khâu Đại Khuê sững sờ, trong mắt bỗng nhiều thêm tia ôn nhu, "Em ấy... Em ấy rất tốt, là tôi có lỗi với em ấy."

"Em ấy là dân quê, đến Lạc Thành làm công, là nhân viên phục vụ tại nhà hàng. Chúng tôi vừa gặp đã yêu, ở cùng nhau không lâu thì em ấy đồng ý gả cho tôi. Khi đó tôi đang làm việc vặt, là loại "ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới". Khâu Quốc Dũng không ưa, cả ngày giục tôi ra ngoài làm việc. Thật ra tôi cũng đã quyết tâm, muốn tìm một công việc ổn định, nuôi Tiểu Lỵ và con cái của chúng tôi sau này."

"Sau đó, con gái của chúng tôi - Vi Vi ra đời, không lâu thì Tiểu Lỵ kiểm tra ra bị ung thư tử cung."

Khâu Đại Khuê lần thứ hai che mặt, nở một nụ cười ảm đạm, "Tôi sao cứ phải bi thảm như thế chứ? Mẹ tôi ung thư, vợ tôi cũng ung thư, là họ bất hạnh hay là tôi bất hạnh đây?"

Khúc Trị hỏi: "Phó Lỵ ở trong viện một tuần, xuất viện cũng là ý của Khâu Quốc Dũng?"

"Trong nhà không có tiền." Hai tay Khâu Đại Khuê nắm thành đấm, đấm vào thái dương của chính mình, "Thật sự không có tiền, đến một đồng cũng không có. Tôi muốn đem nhà bán đi để chữa bệnh cho Tiểu Lỵ, nhưng Khâu Quốc Dũng không chịu, mắng tôi điên rồi."

"Chúng tôi đón Tiểu Lỵ về nhà, tôi nhìn em ấy càng ngày càng tiều tụy. Tôi sợ em ấy rời đi giống mẹ tôi, thường xuyên bắt em ấy thề, tuyệt đối không làm chuyện điên rồ. Em ấy thề."

"Vì chữa bệnh cho em ấy, tôi nhất định phải ra ngoài làm công kiếm tiền, không có cách nào ở nhà cả ngày. Tôi không yên lòng Tiểu Lỵ và Vi Vi, Khâu Quốc Dũng nói, lão sẽ chăm sóc họ. Kỳ thực, tôi biết rõ, lão căn bản sẽ không chăm sóc bất kỳ ai. Nhưng tôi không còn cách nào khác, bần cùng và bệnh tật thật sự có thể ép chết người. Thời gian tôi làm thuê, không cách nào dẫn theo Tiểu Lỵ, chỉ có thể dẫn Vi Vi tới."

Khâu Đại Khuê hít sâu mấy lần, thời điểm mở miệng, tiếng nói trở nên trầm khàn, "Một ngày tôi phải làm mấy ca, có khi một tuần mới về nhà được một lần. Rốt cuộc có một ngày tôi cầm lương, dẫn Vi Vi về nhà, nghĩ rằng cuối cùng cũng kiếm được chút tiền viện phí, thì Tiểu Lỵ đã cắt cổ tay."

"Khâu Quốc Dũng không có ở nhà, thi thể Tiểu Lỵ, thi thể cũng đã thối."

Khâu Đại Khuê trầm mặc hồi lâu, "Pháp y phân cục nói, là Tiểu Lỵ tự sát, em ấy dùng dao cắt đứt cổ tay mình. Nhưng tôi biết, em ấy là bị Khâu Quốc Dũng ép buộc."

"Khi tôi dẫn Vi Vi đi, đã bắt em ấy đáp ứng với tôi phải sống thật tốt, đồng thời cùng nuôi dưỡng Vi Vi lớn lên, em ấy đáp ứng, cười với tôi, nói tôi đừng quá vất vả. Các anh nói, nếu như không phải súc sinh Khâu Quốc Dũng kia ép buộc em ấy, thì em ấy có khả năng tự sát sao?"

Hoa Sùng đỡ thái dương, "Nếu như là ép buộc tự sát, khám nghiệm tử thi xác thực rất khó phân biệt."

"Nhưng đây cũng chỉ là lời nói một phía của Khâu Đại Khuê." Liễu Chí Tần nói.

Ánh mắt Hoa Sùng tối đi, "Ừ."

"Tôi có thể tưởng tượng ra Khâu Quốc Dũng nói gì với Tiểu Lỵ." Trong mắt Khâu Đại Khuê chỉ còn thù hận, "Lão mắng nhiếc Tiểu Lỵ giống như mắng nhiếc mẹ tôi vậy, nói em ấy là gánh nặng của nhà tôi, nói em ấy còn không chết, sẽ ngốn hết tiền của của nhà này, về sau không có tiền cho Vi Vi đi học. Tiểu Lỵ làm mẹ, những lời đó chính xác là đâm dao vào lòng em ấy."

"Khâu Quốc Dũng thừa nhận à?" Khúc Trị hỏi.

"Thừa nhận cái rắm." Khâu Đại Khuê cười lạnh, "Lão nói, mấy ngày đó lão đều ở nhà người khác uống rượu, căn bản không về nhà, cái gì cũng không biết."

"Lão ngụy trang vô tội đến mức như vậy, nhưng lão không lừa được tôi, chính lão hại chết Tiểu Lỵ! Hơn nữa, những năm này, lão cảm thấy tôi không để ý chuyện Tiểu Lỵ như trước, đã gián tiếp thừa nhận với tôi."

Hoa Sùng đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Liễu Chí Tần hỏi: "Anh đi đâu?"

Khâu Đại Khuê hưng phấn nói: "Lão hại tôi mất đi hai người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mạng, tôi đáng ra nên giết lão sớm, giết lão sớm hơn!"

Hoa Sùng đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, hỏi: "Nhưng Phó Lỵ qua đời đã được sáu năm, anh nhận định Khâu Quốc Dũng hại chết Phó Lỵ, tại sao ngày hôm nay mới đột nhiên động thủ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net