Chương 18: Hồng nhan (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Hồng nhan (18)

...

Ánh mắt của Liễu Chí Tần quá ôn nhu, tựa như nước ngầm lặng lẽ chảy xuôi, Hoa Sùng nhắm mắt, đắm mình vào đáy dòng nước ấy, sau lại hoảng hốt thoát ra, ngón tay mạnh mẽ xoa ấn lên mi tâm, lần thứ hai mở mắt, cảm xúc u ám và mềm yếu vừa mới tích trữ ở đáy mắt đã không thấy tăm hơi.

Anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Liễu Chí Tần, đuôi mắt hơi nheo lại, dường như quấn theo cả tia sáng như có như không, "Không cần ngồi cùng tôi, cảnh sát hình sự của tổ trọng án không yếu đuối như vậy đâu. Có đói bụng không, đi, để tôi mời cậu ăn khuya."

Trong những ngõ nhỏ của con đường đối diện Cục thành phố có rất nhiều hàng quán, mỗi nhà ở đó Hoa Sùng đều đã thử qua, dẫn Liễu Chí Tần tới một quán chuyên bán móng giò, gọi hai phần canh đậu trắng hầm móng giò, lại đi tiếp đến cửa hàng đồ ăn Hàn Quốc, mua hai bát mì lạnh, cuối cùng đi vào một nhà hàng đồ khô, món mặn món chay các loại gắp đầy hai đĩa mới ngồi xuống ghế, ngoắc tay gọi: "Lại đây ngồi."

Liễu Chí Tần vừa mới ngồi xuống, nhân viên giao hàng của hai cửa tiệm vừa rồi đã đem canh đậu hầm và mì lạnh giao tới. Bốn cái bát đặt cùng nhau chiếm mất nửa cái bàn, canh đậu trắng nóng hổi, màu sắc mì lạnh nhìn rất bắt mắt, cả hai loại đều là suất lớn, phân lượng không phải là ít, nhìn qua có chút dọa người.

Hoa Sùng rót trà Thiết Quan Âm pha nhạt vào chén, cho hai đôi đũa vào đảo đảo, rồi đưa một đôi cho Liễu Chí Tần, "Ăn trước đi, nồi khô còn phải đợi một lát."

Liễu Chí Tần gắp một đũa mì lạnh, "Hoa đội, bình thường anh cũng ăn nhiều như vậy sao?"

Hoa Sùng đang vùi đầu uống canh đậu hầm, nghe vậy nhấc mắt lên, "Nhiều lắm à?"

"Không ít." Liễu Chí Tần cười, "Có điều vẫn ổn."

"Vậy cậu cứ làm quen dần đi." Hoa Sùng đong đưa chén canh đậu, "Tổ trọng án khác với đơn vị trước của cậu, thời điểm không có vụ án cũng coi là nhàn rỗi. Nhưng mà mỗi lần có án, bận rộn đến nỗi không kịp ăn, có khi một ngày cũng chỉ có một bữa cơm, không ăn nhiều thì làm sao mà bù lại được?"

Liễu Chí Tần gật đầu, "Cực khổ rồi."

"Ôi, chức trách nên thực hiện mà thôi, không thể nói là khổ cực hay không." Hoa Sùng cười cười, đuôi mắt cong cong, "Có sợ không?"

"Hả?"

"Có sợ khổ cực không?"

Liễu Chí Tần ôn hòa nhìn lại, "Hoa đội, anh đã nói —— chức trách nên thực hiện mà thôi, không thể nói là khổ cực hay không, tại sao lại còn hỏi tôi có sợ khổ cực không, đây là buông mồi câu cá à?"

"Con cá như cậu rất thông minh, thế mà lại không mắc câu." Hoa Sùng múc một thìa nước canh hầm đến trắng đục, "Không uống rượu, tôi dùng canh thay rượu, hoan nghênh đồng chí Tiểu Liễu gia nhập tổ trọng án."

Liễu Chí Tần cũng múc một thìa canh, "Cạn?"

Hoa Sùng xuất thân từ cảnh sát đặc nhiệm, đã quen cầm súng, lực tay vô cùng vững vàng, cái thìa xoay ngang trên bàn ăn, đụng vào thìa của Liễu Chí Tần, ngay cả một giọt canh cũng không rơi ra bên ngoài.

Liễu Chí Tần thoáng nhướng mi, đem canh trong thìa uống một hơi cạn sạch.

"Đợi lâu rồi, đợi lâu rồi! Nồi đến đây!" Đúng vào lúc này, ông chủ tự mình bưng lên một cái nồi đen lớn, xương sườn, thịt khô, xúc xích, thịt lươn cùng các loại thức ăn chay xào lẫn cùng nhau, mùi cay thơm lừng.

Hoa Sùng nhấc cằm với Liễu Chí Tần, "Thừa dịp còn nóng mau ăn đi, nếu không đủ thì lại đi ăn thịt nướng ở đầu phố."

Liễu Chí Tần cười, "Đủ rồi, đủ rồi."

Hoa Sùng: "Đừng khách sáo với tôi."

"Không khách sáo với anh." Liễu Chí Tần nói: "Tôi đây không phải là mới đến sao, giờ vẫn chưa kịp quen với cuộc sống khó khăn – ăn thùng uống vại của cảnh sát hình sự tổ trọng án đâu."

Hoa Sùng liếc mắt nhìn y một cái, "Lo ăn cơm của cậu đi, đừng nhiều lời."

Cuối cùng, thịt nướng đầu phố không thể ăn, ngay cả nồi đồ ăn khô cũng còn ăn chưa xong. Hoa Sùng nhận điện thoại giữa chừng, vẻ mặt từ khiếp sợ biến thành kinh ngạc rồi lại chuyển sang nghi hoặc.

Liễu Chí Tần để đũa xuống, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoa Sùng nói: "Khúc Trị gọi tới, nói rằng kiểm tra ra DNA của Từ Ngọc Kiều trên cái búa mà Khâu Đại Khuê dùng để gây án."

Liễu Chí Tần cả kinh, "Cái gì?"

...

Tổ trọng án suốt đêm mở họp phân tích vụ án, Hoa Sùng lật từng tờ từng tờ báo cáo do bên pháp chứng mang đến, lông mày càng nhăn càng sâu.

Búa gây án là loại rất phổ thông, chuôi gỗ chùy sắt, mặt trên dính một lượng máu lớn và tổ chức não của Khâu Quốc Dũng, chuôi gỗ có vân tay hãy còn mới của Khâu Đại Khuê. Nhưng ở trong khe hở của chùy sắt, lại có một ít máu khô, sau khi xét nghiệm DNA, mẫu máu là của Từ Ngọc Kiều. Mà từ chấn thương sau đầu của hai người chết để phán đoán, có khả năng hai hung khí gây án chính là một.

"Hiện tại chúng ta có hai trường hợp để suy nghĩ." Hoa Sùng nhanh chóng tỉnh táo lại, "Thứ nhất, Khâu Đại Khuê nói dối, một mình gã, hoặc là gã cùng Khâu Quốc Dũng sát hại Từ Ngọc Kiều. Chuyện Khâu Quốc Dũng bức tử Vương Tố và Phó Lỵ đều do gã bịa đặt ra. Gã giết Khâu Quốc Dũng bởi vì nguyên nhân khác, mà Từ Ngọc Kiều có thể là điểm mấu chốt cho nguyên nhân đó. Thứ hai, Khâu Đại Khuê không nói dối, gã chỉ giết Khâu Quốc Dũng, còn cái búa này đã được hung thủ sát hại Từ Ngọc Kiều sử dụng."

"Khâu Đại Khuê luôn không thừa nhận mình giết Từ Ngọc Kiều, nói rằng căn bản không quen biết cô ta." Khúc Trị nói: "Nhưng gã cũng không có cách nào giải thích vì sao trên cái búa của mình có máu Từ Ngọc Kiều."

"Gã khẳng định đây là búa của nhà gã sao?" Hoa Sùng hỏi.

Khúc Trị dừng một chút, "Trạng thái tinh thần của gã vô cùng hỗn loạn, khi tôi thẩm vấn gã, lúc thì nói cái búa kia chính là của nhà gã, dùng đã mấy chục năm, tuyệt đối không nhận nhầm; lúc thì nói nhà ai cũng có búa, nhìn qua không khác mấy, gã không chắc rốt cuộc nó có phải của nhà gã không."

"Có thể điều tra nguồn gốc cái búa không?"

"Búa dùng mấy chục năm, mười nhà thì chín nhà đều có cái tương tự nhau, việc điều tra không khả quan lắm." Người lên tiếng là nhân viên bộ phận pháp chứng – Lý Huấn, "Hoa đội, tôi nghiêng về trường hợp thứ hai."

Hoa Sùng ra hiệu hắn nói tiếp.

"Công cụ sử dụng lâu năm như vậy, bên trên ít nhiều gì đều sẽ lưu lại vết bẩn, thậm chí là dấu vân tay của nhiều người." Lý Huấn nói: "Nhưng vừa nãy kiểm tra, mặt trên ngoại trừ vết máu, tổ chức não, tóc, cũng chỉ có dấu vân tay mới của Khâu Đại Khuê, ngay cả vết dầu mỡ dư thừa cũng không có. Điều này hiển nhiên không được logic."

"Ý của cậu là, hung thủ sau khi mang găng tay sát hại Từ Ngọc Kiều, đã cẩn thận xóa dấu vết trên cái búa, nhưng cố ý lưu lại ít máu trong khe hở, cuối cùng bằng cách nào đó mang tới nhà Khâu Đại Khuê?" Hoa Sùng hỏi.

"Phải." Lý Huấn đẩy kính mắt, "Nếu không cái búa sẽ không thể sạch sẽ đến như vậy."

Hoa Sùng gật đầu, tầm mắt quét một vòng quanh phòng họp, "Theo như ý kiến của Huấn Tử, trước tiên chúng ta hãy giả thiết rằng, kẻ sát hại Từ Ngọc Kiều không phải là Khâu Đại Khuê. Vậy thì, hung thủ thật sự đã dùng cách gì mà "thần không biết quỷ không hay" đem hung khí để trong nhà Khâu Đại Khuê? Gã và cha con họ Khâu có quan hệ gì? Là có chủ đích giá họa cho nhà họ Khâu? Hay giống như việc Tang Hải giấu dao gọt hoa quả, chỉ là tùy tiện tìm một chỗ xử lý hung khí thôi?"

Phòng họp yên tĩnh lại, mỗi người đều nhíu mày suy tư.

"Lúc nào thì gã giấu búa vào nhà họ Khâu?" Hoa Sùng đan mười ngón tay vào nhau, dùng cách đặt câu hỏi để dẫn đường suy nghĩ, "Giấu ở chỗ nào? Có phải gã cảm thấy được cha con họ Khâu sẽ không phát hiện ra búa có vấn đề? Cái búa nguyên bản của nhà họ Khâu đi đâu rồi?"

Tổ trưởng tổ điều tra kỹ thuật – Viên Hạo thở dài, "Đáng tiếc chỗ nhà Khâu Đại Khuê không có camera, hoàn toàn là điểm mù. Nếu không, ít nhất chúng ta có thể thấy được người nào mang bộ dạng khả nghi."

Hoa Sùng suy nghĩ một chút, "Bộ phận pháp chứng lập tức tiến hành thu thập dấu chân trong và ngoài nhà họ Khâu."

Khúc Trị lắc đầu: "Đã kiểm tra vết tích trong phòng, không hề có dấu chân của người lạ. Còn bên ngoài lui tới đều là người, dấu chân đã rối loạn từ lâu, muốn dùng nó để tìm kẻ tình nghi, thật sự rất khó."

"Không sao, cứ đi thu thập trước." Hoa Sùng nói: "Có hữu ích hay không chưa nói tới. Mặt khác, sau sáng sớm ngày mai, sắp xếp nhân viên đi điều tra phụ cận nhà họ Khâu, xem hàng xóm bên cạnh có ai chú ý thấy người nào khả nghi lai vãng gần đó hay không."

"Hoa đội." Liễu Chí Tần giơ tay lên, "Theo giả thiết vừa nãy của anh, tôi có một suy nghĩ."

Tất cả mọi người nhìn về phía y.

Hoa Sùng gật đầu, "Nói nghe thử xem."

"Vẫn từ điều kiện giả thiết "Khâu Đại Khuê không nói dối" thành lập —— hung thủ sử dụng búa của nhà họ Khâu để giết Từ Ngọc Kiều, rồi ở một lúc nào đó đem cái búa giấu trở về?" Liễu Chí Tần nói, "Trước mắt chúng ta tìm được hai hung khí, một là búa, hai là dao, đều có dính máu của Từ Ngọc Kiều. Mà Khâu Đại Khuê và Tang Hải đều không thừa nhận giết Từ Ngọc Kiều. Nếu bọn họ thật sự cùng án mạng không liên quan, như vậy hung thủ vô cùng gian xảo. Tang Hải đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, còn cầm dao, đối với hung thủ là ngoài ý muốn. Nhưng khả năng cao Khâu Đại Khuê không phải là trường hợp bất ngờ, bởi hung thủ có mục đích là giá họa cho gã, hoặc là giá họa cho Khâu Quốc Dũng."

Các điều tra viên nghị luận sôi nổi, Hoa Sùng lẩm bẩm nói: "Mượn đao giết người, hoàn vật quy nguyên chủ. Có thể bắt đầu điều tra từ cha con họ Khâu."

"Hung thủ gian xảo thì gian xảo, nhưng có hai điều gã không cách nào dự đoán được." Liễu Chí Tần nói: "Thứ nhất, gã không biết ai sẽ phát hiện thi thể, ai sẽ báo cảnh sát. Thứ hai, gã không thể biết, Khâu Đại Khuê lại trùng hợp dùng cái búa này giết Khâu Quốc Dũng. Nếu như Khâu Đại Khuê không phát hiện thi thể, cũng không sát hại Khâu Quốc Dũng, vậy thì cái búa này giấu ở Khâu gia, chưa chắc chúng ta có thể tìm ra. Phản ứng tâm lý này của hung thủ cho thấy —— gã cực kỳ muốn che giấu thân phận, sau đó mới là tùy tiện giá họa cho cha con họ Khâu, còn giá họa có thành công hay không, gã không quá để ý."

Hoa Sùng tiếp lời, "Tâm lý này nói rõ, gã có mâu thuẫn với cha con họ Khâu, nhưng mâu thuẫn này không sâu, không nhất thiết phải làm đối phương gánh trên lưng tội giết người, đúng không?"

Ánh mắt Liễu Chí Tần nghiêm túc, "Đúng vây. Nhưng còn có một điều —— thường thì mâu thuẫn đều xuất phát từ cả hai phía. Nếu gã mâu thuẫn sâu sắc với cha con họ Khâu, thì ghi hận trong lòng không thể chỉ có một mình gã, chắc chắn cha con họ Khâu cũng ghi hận gã. Như thế, khi chúng ta phát hiện hung khí trong nhà họ Khâu, cha con họ Khâu nhất định sẽ kêu oan, chỉ điểm người hãm hại họ. Lúc này, gã sẽ là "kẻ hãm hại" bị cha con họ Khâu khai ra, vậy thì sẽ bại lộ thân phận. Cho nên, tôi cảm thấy mâu thuẫn giữa họ không sâu, mà chỉ có gã đơn phương ghi hận cha con họ Khâu."

"Có lý." Hoa Sùng kẹp bút, đầu bút gõ nhẹ lên cằm.

"Ngoài ra." Liễu Chí Tần nói tiếp: "Hoa đội, anh vừa nãy nhắc tới thời gian hung thủ giấu búa, tôi cho là từ ngày 16 trở về sau, tính khả thi nhỏ vô cùng, khi đó thi thể Từ Ngọc Kiều đã bị phát hiện, mảnh đất hoang kia khắp nơi là cảnh sát, người dân xung quanh cũng nhìn chằm chằm, nếu như muốn cất giấu, tính nguy hiểm rất lớn. Tôi nghiêng về thời gian cùng ngày gã gây án, cũng chính là buổi tối ngày 13, trễ nhất là rạng sáng ngày 14 thì đem cái búa vào nhà họ Khâu."

Hoa Sùng suy tư trong chốc lát, "Tôi phải đi thẩm vấn lại Khâu Đại Khuê. Mọi người còn có ý kiến gì không? Nói hết ra đi."

"Tôi cảm thấy có một trường hợp thực tế hơn." Khúc Trị đột nhiên nói: "Huấn Tử và... Tiểu Liễu phân tích đều có lý, nhưng xem xét từ những chứng cứ hiện có, Khâu Đại Khuê vẫn có hiềm nghi rất lớn như trước. Nếu sát hại Từ Ngọc Kiều là gã, như vậy rất nhiều chi tiết nhỏ đều có thể giải thích được."

"Phải, nếu gã là hung thủ, những điểm đáng ngờ đều dễ dàng giải thích." Hoa Sùng dùng ngón cái và ngón giữa xoa huyệt thái dương, "Nhưng vô duyên vô cớ tại sao gã lại muốn giết Từ Ngọc Kiều?"

"Đương nhiên là cướp tiền cướp sắc." Trương Mậu nói.

Hoa Sùng lắc đầu, "Hai loại khả năng này trước đây chúng ta đã phân tích rồi, quá nông cạn, tôi luôn cảm thấy có sơ hở ở chỗ nào đó. Nhưng mà không liên quan, Khâu Đại Khuê đang ở trong cục, vẫn nên tiếp tục thẩm tra. Nhà bọn họ cũng tiếp tra soát, đừng quên hung thủ còn chưa mang túi xách hàng hiệu của Từ Ngọc Kiều đi phi tang. Nếu người thật sự là do cha con họ Khâu giết, chúng ta không lý do gì mà không tìm được đồ vật bị bọn họ lấy đi."

Lúc này, Liễu Chí Tần liền giơ tay lên, dùng khẩu hình nói: "Hoa đội."

"Hả?" Hoa Sùng nhướng cao một bên lông mày.

"Vừa nãy ở phòng thẩm vấn, Khâu Đại Khuê có nói mấy câu khiến tôi khắc sâu ấn tượng." Liễu Chí Tần nói, "Gã nói, nhân sinh bất bình đẳng? Nếu như Khâu Vi Vi có thể sinh ra trong gia đình khá giả, con bé chính là một cô công chúa nhỏ, sinh trong nhà bọn họ, trời sinh chính là người thua thiệt. Đối với gia đình nguyên sinh, chênh lệch giàu nghèo, địa vị xã hội, cảm xúc của gã dường như vô cùng mạnh."

Hoa Sùng chuyển bút, đối diện với Liễu Chí Tần trong nháy mắt, liền hiểu đối phương muốn nói cái gì.

Liễu Chí Tần nói: "Chúng ta lần trước thảo luận qua "Vì đố kị nên giết người", nếu hung thủ sát hại Từ Ngọc Kiều là Khâu Đại Khuê, như vậy có hay không loại khả năng này —— gã đứng ở góc độ của Khâu Vi Vi – từ nhỏ nghèo khổ, ghen ghét Từ Ngọc Kiều sinh ra đã phú quý, thiên chi kiêu nữ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net