Chương 19: Hồng nhan (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 19: Hồng nhan (19)

...

Lời này vừa nói ra, tất cả người trong phòng họp đều xôn xao.

Lý Huấn nói ra nghi hoặc của mọi người: "Không đến mức đó chứ? Vì chút đố kị này liền đi giết người? Từ nhỏ ai mà không đố kị người sống tốt hơn mình? Tất cả đều đi giết người thì án mạng nào cũng đem lại đây cho chúng ta xử lý sao?"

Khúc Trị tán thành, "Tôi cũng cảm thấy không đến mức vậy. Nếu thật sự vì đố kị nên giết người, vậy người Khâu Đại Khuê nên đố kị phải là ba mẹ Từ Ngọc Kiều chứ? Giết Từ Ngọc Kiều làm gì?"

"Thật ra ngược lại, tôi cho rằng vì đố kị nên giết người chẳng hề ngạc nhiên, đặc biệt là đối với điều kiện Khâu Đại Khuê vô cùng yêu thương con gái của mình." Hoa Sùng đứng cùng lập trường với Liễu Chí Tần, "Các cậu cảm thấy không đến mức, bởi vì các cậu là những người bình thường. Còn hung thủ thì sao? Khâu Đại Khuê thì sao?"

Trương Mậu như hiểu ra mà gật đầu.

"Có điều, tôi không đồng ý lời giải thích vừa rồi của anh Tiểu Liễu." Hoa Sùng chuyển đề tài, cười cười với Liễu Chí Tần, "Đố kị là xây dựng trên cơ sở có sự hiểu rõ. Ít nhất, xem xét từ những chứng cứ chúng ta nắm giữ hiện giờ, Khâu Đại Khuê không có bất cứ giao thiệp nào cùng Từ Ngọc Kiều. Đối với gã mà nói, cô ta chỉ là người bình thường có tiền thôi. Người giàu ở Lạc Thành không chỉ có Từ Ngọc Kiều, người giàu hơn cô ta không ít, tại sao gã chỉ chú ý một mình cô ta?"

Liễu Chí Tần cong ngón trỏ giữ thái dương, bị phản bác ngay trước mặt nhưng không hề lúng túng, dịu giọng nói: "Là tôi sơ sót, quên mất điểm này."

Khi nói những lời này, y vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hoa Sùng. Tầm nhìn của Hoa Sùng như chuồn chuồn lướt nước, trượt qua ánh mắt của y, nhìn về phía mọi người, nói: "Nếu nói đến đây, tôi muốn nhấn mạnh một chút, không loại trừ động cơ gây án của hung thủ là "đố kị thân thế Từ Ngọc Kiều tốt". Trước đó sắp xếp điều tra chúng ta quên mất điểm này, chỉ chú ý vào mâu thuẫn giữa cô ta với người khác, kết quả cũng không tra ra được điểm khả nghi nào. Từ giờ mọi người chú ý một chút, đừng buông tha điểm "đố kị" này. Cũng phải tiếp tục thẩm vấn Khâu Đại Khuê, tuy rằng chúng ta vừa không ít lần đưa ra phân tích rằng gã vô tội, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng gã giết Từ Ngọc Kiều."

Họp xong thì đêm đã khuya, Hoa Sùng ngồi ở phòng họp không đi, Liễu Chí Tần ngồi cách anh hơi xa, đóng sổ ghi chép lại, cũng không có ý muốn rời đi.

Trương Mậu và Khúc Trị cùng đứng dậy, Khúc Trị gọi: "Hoa đội, không đi à?"

"Tôi nghỉ ngơi một lát." Hoa Sùng xua xua tay.

Khúc Trị liếc mắt nhìn Liễu Chí Tần một cái, hơi nghi hoặc.

Trương Mậu càng nghi hoặc hơn, ra cửa liền hỏi: "Anh Liễu vừa tới không lâu, Hoa đội sao lại thân với anh ta như vậy? Hai người bọn họ lúc nào thì thảo luận vì đố kị nên giết người? Sao em không biết?"

"Anh cũng không biết." Khúc Trị xoa bả vai đau nhức, oán giận nói: "Mẹ cái vụ án này, càng điều tra manh mối càng loạn, đầu anh cũng hồ đồ luôn rồi."

"Anh không phải hồ đồ, là thiếu ngủ ảnh hưởng đường suy nghĩ."

"Một ngày có thể chợp mắt được mấy tiếng, ngủ đủ giấc mới lạ, ngay cả chế độ chờ 24 giờ của điện thoại, ban đêm cũng phải dừng lại sạc pin đó!"

"Năng lượng của Hoa đội vĩnh viễn dồi dào như vậy."

Khúc Trị nhìn phía sau một chút, thở dài, "Không phải năng lượng anh ta dồi dào, là gắng gượng chống đỡ mà thôi."

Đợi đến khi phòng họp không còn ai, Liễu Chí Tần mới đi đến trước mặt Hoa Sùng, nhẹ nhàng để một cốc nước thủy tinh đóng kín nắp lên trên bàn.

Bên trong cốc nước, lơ lửng năm bông hoa cúc vàng nhạt.

Hoa Sùng nâng mắt, "Hóa ra là cậu giữ cốc của tôi. Trước khi mở họp, tôi tìm khắp nơi mà không thấy."

"Oan uổng." Không biết có phải vì đêm đã khuya hay không, một tay Liễu Chí Tần khẽ chống má, nhìn qua lười nhác hơn mấy phần so với bình thường, ngay cả âm thanh cũng khàn khàn hơn một chút, "Lúc ở ngân hàng Tân Lạc, anh nhận điện thoại xong liền muốn đi, nếu không phải tôi giúp anh mang cốc về, thì bây giờ nó đã bị dì dọn vệ sinh trong ngân hàng ném đi rồi."

Hoa Sùng cầm cốc nước có bề ngoài không mấy đẹp đẽ của mình quơ quơ, nhìn chăm chú hoa cúc bên trong hồi lâu, "Cậu lại giúp tôi pha thêm à?"

"Cốc trước hết rồi."

"Hết sao? Tôi không chú ý tới."

"Sự chú ý của anh đều đặt hết vào vụ án rồi."

Khóe môi Hoa Sùng khẽ cong lên, "Đáng tiếc vẫn chưa bắt được hung thủ."

"Nhưng chúng ta đang từng bước một tiếp cận chân tướng." Liễu Chí Tần nghiêng đầu nhìn Hoa Sùng, "Đúng rồi, Hoa đội."

"Hả?"

"Nghĩ như thế nào lại gọi tôi là anh Tiểu Liễu?"

Hoa Sùng ngẩn ra, chợt nhớ vừa rồi lúc đang họp có kêu một tiếng "anh Tiểu Liễu."

"Cậu 28, tôi 31, cũng không thể như mấy người Trương Mậu gọi cậu là "anh Liễu", gọi "Tiểu Liễu" lại giống mấy lão cán bộ kỳ cựu quá, chỉ có lão Trần quen thói thích ra vẻ kia mới gọi ra miệng được thôi." Anh đùa nghịch cốc thủy tinh, "Không thể làm gì khác nên tôi đành tổng hợp lại. Tôi cảm thấy gọi "anh Tiểu Liễu" cũng rất thuận miệng mà."

"Đúng là thuận miệng thật." Liễu Chí Tần cười, "Giống nhân viên chuyển phát đấy."

"...Vậy Liễu Liễu?"

"Bởi vì bọn họ gọi anh là Hoa Hoa à?"

Hoa Sùng đen mặt.

Tiếng cười của Liễu Chí Tần rất thấp cũng rất trầm, "Thôi, đội viên mới không dám thách thức quyền uy tổ trưởng. Anh Tiểu Liễu thì là anh Tiểu Liễu đi, ít nhất vẫn có "anh"."

Hoa Sùng không hiểu sao cảm thấy trong lòng hơi ngứa, tựa như bị cái gì đó rất nhẹ cào qua.

"Hết giờ tàu điện ngầm chạy rồi." Ý cười nơi khóa môi Liễu Chí Tần còn chưa tan, "Hoa đội, hôm nay về bằng mô tô của tôi không?"

Hoa Sùng vặn nắp bình thủy tinh, uống vài ngụm trà hoa cúc, "Tôi muốn đến xem Khâu Vi Vi."

Liễu Chí Tần ánh mắt hơi ngừng lại, tựa hồ vừa cảm thấy bất ngờ, vừa cảm thấy hợp tình hợp lí, "Tôi cùng đi với anh."

Khâu Vi Vi chịu kinh hãi nghiêm trọng, trước mắt đang điều trị tại Bệnh viện Nhân dân số 4 ở Lạc Thành. Lúc Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đến, con bé vừa mới thiếp đi nhờ tác dụng của thuốc an thần.

Nhà họ Khâu không còn ai khác, Khâu Quốc Dũng tính cách kì quái, gặp chuyện liền chửi ầm lên, mất lòng với cả hàng xóm, lúc này Khâu Vi Vi nằm trên giường bệnh, không một láng giềng nào nguyện ý tới chăm sóc, vẫn là nữ cảnh sát của đồn cảnh sát trông coi ở bên.

Bác sĩ nói, đứa nhỏ này đáng thương, thời điểm vừa đưa tới không ngừng nói linh tinh, tinh thần gần như khủng hoảng, vẫn luôn lẩm bẩm "giết rồi giết rồi giết rồi", uống thuốc mới hơi đỡ hơn một chút.

Hoa Sùng không đi vào phòng bệnh, đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong phòng một chút, rồi quay người dựa vào bức tường trắng muốt của bệnh viện, "Khâu Đại Khuê luôn miệng nói yêu con gái, tôi thấy kiểu làm cha như gã, cũng không tốt hơn ba của gã là bao."

Liễu Chí Tần đứng cạnh cửa, "Sau này, đứa nhỏ chắc chỉ có thể vào viện mồ côi."

Hoa Sùng muốn hút thuốc, bật lửa đã lấy ra, mới nhớ tới nơi này là bệnh viện, đành phải cầm trong tay thưởng thức, "Đồn cảnh sát và Ủy ban khu phố sẽ sắp xếp, vào viện mồ côi cũng tốt, dù sao cũng đỡ hơn là một thân một mình sống trong căn nhà phát sinh án mạng."

Ánh mắt Liễu Chí Tần hơi trống rỗng, hơi há miệng nhưng rồi không tiếp lời.

Ngược lại là nữ cảnh sát tới bắt chuyện hai câu, nói họ sẽ quản việc đứa nhỏ này, nhất định sẽ dốc toàn lực chăm sóc.

Hoa Sùng đối với phái nữ luôn ôn hòa, Liễu Chí Tần cũng nho nhã lễ độ, thấy thế xuống lầu mua hai chén sữa đậu nành nóng, một chén đưa nữ cảnh sát, một chén đưa Hoa Sùng.

Trò chuyện thêm một chút, trong lúc vô tình nữ cảnh sát nhắc tới, chạng vạng ngày hôm nay, đồn cảnh sát thu được báo án về một vụ án mạng, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần sau khi nghe nói đều cả kinh.

Thời điểm nhận điện thoại như đòi mạng của Hoa Sùng, Trần Tranh đang nói chuyện với Hàn Cừ.

Đội quân tinh nhuệ của Đội Cảnh sát đặc nhiệm vừa từ Bắc Kinh trở về, trong cuộc huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm chung do Bộ Công an tổ chức đã giành được vài hạng nhất, Hàn Cừ trong lúc cao hứng liền bỏ tiền túi mời cả đội đi ăn ở nhà hàng lớn, vốn dĩ muốn gọi Hoa Sùng nhưng lại nghĩ Hoa Sùng đang sứt đầu mẻ trán vì vụ án, chắc chắn bận không có thời gian, không thể làm gì khác hơn là lùi một bước tiến hai bước, để Trần Tranh đến thay thế bổ sung.

Vị đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự đã ăn quen sơn hào hải vị mà đi thật.

Cửa hàng lớn tiếng người người huyên náo, điện thoại di động kêu lên thật lâu, Trần Tranh mới nghe rõ Hoa Sùng nói cái gì, nhất thời tỉnh rượu luôn, cầm lấy áo khoác vội đi, "Cậu lập tức trở lại Cục thành phố, anh đi liên hệ với phân cục ngay!"

...

Lữ Dương mới vừa tròn 18 tuổi, còn chưa tốt nghiệp cấp 3, nhà ở quận Lạc An giàu có và đông đúc, ba mẹ đều là nhân viên nhà nước, dự định nửa năm sau cho hắn đi Canada du học.

Nhưng hắn từ nhỏ si mê lịch sử, ước mơ trở thành một nhà khảo cổ học, ba ngày hai lần cãi nhau với ba mẹ, tuyên bố tuyệt đối không xuất ngoại, lúc thường hay trốn học, không phải tới Đại học Lạc Thành ké tiết của khoa lịch sử, thì chính là một mình đi thư viện gặm các tác phẩm lịch sử vĩ đại, bạn bè đều là người yêu thích lịch sử kết giao trên weibo.

Gần nhất, ngoại trừ thư viện Lạc Đại, hắn có đến thêm một địa điểm —— là căn cứ khai quật khảo cổ mộ quý tộc ở Lạc Tây.

Các thành viên của nhóm khảo cổ tính tình không tệ, cũng thích giao lưu với những người đam mê lịch sử tới từ các nơi. Lữ Dương đi một lần thành nghiện, học mấy ngày tri thức từ thành viên nhóm khảo cổ, nóng đầu liền muốn thử tay.

Tuy rằng nhân viên khảo cổ dễ tính, nhưng nguyên tắc vẫn phải có, không có khả năng để một thằng nhóc mới vào đời đào bới lung tung, một khi làm hỏng di vật văn hóa, ai cũng không gánh được.

Lữ Dương cũng không tức giận, mua sắm một bộ công cụ dùng để khai quật trên mạng, rồi chính mình chạy đến phụ cận căn cứ "luyện tập".

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản —— nếu là mộ quý tộc, vậy xung quanh nhất định cũng có đồ vật đáng giá khai quật, nếu như không đào móc được gì, coi như luyện tay một chút, để tương lai về sau tham gia khảo cổ còn có lợi.

Đội khảo cổ biết hắn ở bên ngoài "luyện tập", nhưng bởi vì bình thường hắn không ảnh hưởng đến viêc khai quật, cho nên đều nhắm một mắt mở một mắt, không ai đi quản.

Lữ Dương đào mấy ngày, thế mà thật sự đào ra "đồ vật" ——

Một bộ nữ thi chưa mục nát hoàn toàn.

Đồng thời tiếp đến hai cọc án mạng, Phó Giám đốc cảnh sát hình sự phân cục quận Phú Khang – Trương Hoài cân nhắc một phen, trước đem án Khâu Đại Khuê giết Khâu Quốc Dũng chuyển giao cho cục thành phố, dự định tự mình điều tra án nữ thi.

Vậy mà nửa đêm đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Tranh, nói muốn mang án nữ thi đi luôn.

Để điện thoại xuống, Trương Hoài còn chưa tỉnh ngủ, mơ hồ nói: "Một vụ án cũng còn chưa xong, lại muốn thêm... Mệt, mệt chết các người."

Phòng nghỉ của tổ trọng án không lớn, giường cũng nhỏ, nói là giường đôi, hai cô gái vóc người nhỏ nhắn nằm còn tàm tạm, nhưng nếu hai tên đàn ông hơn một mét tám nằm thì không được.

Hoa Sùng không về nhà, chờ tiếp thụ án ở Cục thành phố, Liễu Chí Tần cũng không trở về. Nửa đêm đồng nghiệp phân cục chuyển giao lại vụ án, Hoa Sùng chờ đến khi Từ Kham và những người khác bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi và xét nghiệm lý hoá, mới uể oải không chịu nổi dựa vào tường.

"Hoa đội." Liễu Chí Tần vỗ vỗ cùi chỏ của anh, "Đi nằm một lát đi."

Hoa Sùng rửa mặt, mỗi bước đi đều suy nghĩ về vụ án, quên mất Liễu Chí Tần còn ở bên người.

Anh không có thói quen đắp chăn, lúc ngủ thường thích lấy chăn làm gối, mơ mơ màng màng cảm thấy gối bị cướp đi, nhưng không có hơi sức giành lại, tiếp đó lại cảm thấy có người đắp chăn cho mình, lúc sau liền chìm vào giấc mộng đen kịt, không còn cảm giác gì nữa.

Phòng nghỉ không bật đèn, chỉ có ánh sáng mông lung giội vào từ đèn điện bên ngoài, Liễu Chí Tần ngồi xổm bên giường, ánh mắt miêu tả gương mặt của người say ngủ, không biết qua bao lâu, mới vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nắm cằm đối phương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net