Chương 2: Hồng nhan (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Hồng nhan (02)

...

Hoa Sùng tháo găng tay cao su, bởi vì đối diện với mặt trời nên hai mắt híp vào một nửa. Ánh sáng nơi khóe mắt tạo ra vài phần lãnh lệ vài phần khó đoán, thoạt nhìn cả người không giận tự uy.

"Xin chào, tôi, tôi tên là Khâu Đại Khuê." Người đàn ông trung niên rất bất an, không ngừng lau mồ hôi sau ót, âm thanh lí nhí không hề tương xứng với ngoại hình, "Vừa mới bán xong bánh quẩy, chốc nữa còn phải làm cơm bán buổi trưa. Các anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Hoa Sùng lấy thẻ chứng nhận ra, cằm hất về ngôi nhà ngói gần nhất, "Đó là nhà anh à?"

"Vâng. Là của ông già nhà tôi, chúng tôi sống ở đây đã mấy chục năm."

Hoa Sùng nhìn nhìn Khâu Đại Khuê còn chưa cởi tạp dề, giống như tán phét chuyện nhà thường ngày, hỏi: "Bình thường bán bánh bao, bánh quẩy ở chỗ nào vậy?"

Khâu Đại Khuê ngẩn người, chợt bình tĩnh lại, cười khan một tiếng, "Số đỏ thì cướp được vị trí tốt như trạm xe buýt, trạm tàu điện ngầm. Số đen thì chỉ có thể bán ở con ngõ cách đây 1km."

"Phải dậy rất sớm làm đồ ăn sáng nhỉ? Vất vả quá!"

"Đúng vậy, phải vắt mì, còn phải băm thịt." Khâu Đại Khuê suy nghĩ một chút, nói thêm: "Có điều không thể so sánh với các đồng chí cảnh sát, mọi người cực khổ hơn nhiều."

Hoa Sùng nở nụ cười, "Chắc đi ngủ sớm lắm mới dậy sớm được đúng không?"

Khâu Đại Khuê cắn đôi môi khô khốc, nắm chặt hai tay, "À, vâng, rất sớm đã đi ngủ."

Hoa Sùng theo dõi mắt gã, "Ngủ sớm dậy sớm vậy tại sao còn thiếu ngủ?"

"Hả?" Khâu Đại Khuê bất an ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tin được cùng khiếp đảm.

"Nhìn anh rất mệt mỏi." Hoa Sùng chỉ chỉ Khúc Trị đứng bên cạnh "Đấy, hai người bọng mắt đều sưng, ánh mắt cũng không có sức sống gì, là hiện tượng của việc thường xuyên thiếu ngủ."

Không có vụ án sẽ chơi game suốt đêm – Khúc Trị: "..."

Khâu Đại Khuê nuốt nước miếng, không dám đối diện với Hoa Sùng: "Tôi buổi tối thích đánh bài."

"Ồ? Đánh ở chỗ nào?"

"Chính là ở nhà ông Triệu đối diện." Khâu Đại Khuê càng nói càng căng thẳng, "Chúng tôi chơi nhỏ, thắng thua chỉ mười mấy tệ, không, không tính là mở sòng bạc chứ?"

Hoa Sùng không đáp, lại hỏi: "Bình thường đánh bài xong mấy giờ về nhà?"

"Thì, thì khoảng mười một, mười hai giờ, không dám về quá muộn, vì ba giờ đêm còn phải dậy làm đồ ăn sáng."

Hoa Sùng chuyển đề tài: "Vậy gần đây nhất đánh vài xong về nhà có nghe thấy động tĩnh gì hay không?"

"Không có! Chuyện này thật sự không có." Khâu Đại Khuê vội vàng nói: "Nhà tôi chỉ có tôi, con gái tôi và ông già với nhau thôi. Ông già và đứa nhỏ đi ngủ sớm, tôi về nhà rửa mặt rửa chân xong cũng ngủ luôn, không có nghe thấy động tĩnh gì."

"Hôm qua anh ở phân cục cảnh sát hình sự nói rằng, bởi vì ngửi thấy mùi lạ nên mới đi đến khu đất hoang phía sau nhà?"

"Đúng vậy. Tôi nghĩ tới xem một chút xem nó là cái gì, không nghĩ tới là xác chết đâu."

Lông mày Hoa Sùng khẽ động, "Không nghĩ là xác chết? Vậy anh cho là cái gì?"

Khâu Đại Khuê khẩn trương đến toát mồ hôi, "Tôi, tôi, tôi thuận miệng nói bừa thôi. Tôi chẳng nghĩ cái gì cả. Nào có ai sẽ nghĩ sau nhà mình giấu xác chết! Đồng chí cảnh sát, vụ án này không có quan hệ với tôi. Còn có, tôi cũng không tự ý chụp ảnh, những người phá hoại hiện trường cũng không phải do tôi gọi đến."

Hoa Sùng gật đầu, "Ừ, đừng lo lắng. Anh thuận miệng nói, tôi thuận miệng hỏi. Anh là người phát hiện nạn nhân, sau này làm phiền anh phối hợp điều tra với chúng tôi."

Khâu Đại Khuê xoa xoa tay, "Nên làm, nên làm. Đồng chí cảnh sát, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi về trước. Ông già vẫn đang chờ tôi về làm cơm. Ông ấy nóng tính, tôi mà về trễ sẽ lại bị ăn chửi."

Hoa Sùng ra hiệu gã có thể rời đi, đợi gã chạy vài bước, bỗng nhiên gọi lại: "Khâu Đại Khuê."

Khâu Đại Khuê nghe tiếng gọi suýt nữa vấp ngã, nôn nóng nói: "Còn vấn đề gì à đồng chí cảnh sát?"

"Anh phát hiện nạn nhân sớm nhất, tại sao không lập tức báo cảnh sát?"

"Tôi..." Khâu Đại Khuê đứng tại chỗ, dáng vẻ tay chân luống cuống, "tôi" cả nửa ngày mới nói: "Tôi lần đầu tiên thấy người chết, cô ta còn chết kinh người như vậy, chân không còn, mắt, đôi mắt chỉ còn hai hố máu, cứ trực tiếp nhìn tôi. Tôi sợ quá, bị dọa không suy nghĩ được gì, chỉ biết kêu gào, nào nghĩ ra phải báo cảnh sát? Ngày hôm qua đồn công an địa phương nói với tôi, bởi vì tôi gào một tiếng kia đã đưa tới nhiều người như vậy. Tôi... tôi thật sự rất hối hận."

Hoa Sùng trông có vẻ hiền lành nhìn gã trong chốc lát, đột nhiên nở một nụ cười khách khí, "Được, tôi đã hiểu tương đối rồi, anh bận thì trở về đi."

Khâu Đại Khuê không dám ở lại, quay đầu chạy đi.

Hoa Sùng đứng tại chỗ nhìn, cảm thấy so với thằng khỉ con ban nãy gã chạy càng giống kiểu chối chết hơn.

Mà thằng nhóc vẫn là trẻ con, chạy trốn bởi vì "chạy ra đất hoang chơi đùa" – đây là chuyện đuối lý, sợ bị người lớn trong nhà quở trách. Người trưởng thành như Khâu Đại Khuê, tại sao lại cong mông trốn nhanh như vậy?

Lẽ nào cũng làm chuyện đuối lý?

Do không bảo vệ tốt hiện trường nên đuối lý? Hay là không kịp thời báo cảnh sát?

Hoa Sùng sờ cằm, cảm thấy cả hai đều rất gượng ép, vì vậy tạm thời gác lại, quay sang nói với Khúc Trị, "Điều tra thăm hỏi tiến hành thế nào rồi?"

Khúc Trị lắc đầu: "Chỗ này đều là những hộ gia đình lâu năm, người có tiền có quan hệ đều đã chuyển đi, về cơ bản không có người mới đến ở, bình thường cũng không có người lạ nào. Tôi và các anh em đi từng nhà hỏi qua, họ đều nói rằng trước đây chưa từng thấy Từ Ngọc Kiều."

Từ Ngọc Kiều là tên của người chết.

Hoa Sùng cụp mắt, màu mắt đậm dần. Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ, lại như xé mở không gian đầy mùi xác thối khó tan.

Hoa Sùng nghiêng đầu nhận điện thoại, trầm giọng nói: "Tôi quay lại ngay."

...

"Từ Ngọc Kiều, nữ, 28 tuổi, Giám đốc khách hàng – chi nhánh đường Thượng Khoa, ngân hàng Tân Lộ, quận Lạc An. Sau khi khám nghiệm tử thi, bước đầu có thể suy đoán thời gian tử vong là ba ngày trước – cũng chính là ngày 13 tháng 3, khoảng từ 10 giờ 30 đến 11 giờ 30 phút tối. Từ vết máu tại hiện trường đến mức độ lõm xuống của thực vật xung quanh thì chỗ nơi phát hiện thi thể là hiện trường đầu tiên."

Các cửa sổ phòng họp số 2 của Đội Điều tra Hình sự thuộc Cục thành phố đều đóng chốt chặt chẽ, bác sĩ pháp y Từ Kham mặc áo blouse trắng đứng trước màn hình máy chiếu trên bục sân khấu. Trước mặt là ánh sáng ảm đạm từ máy chiếu, sau lưng lại là hình ảnh hiện trường máu thịt và kết quả khám nghiệm tử thi. Bóng đen vắt qua gọng kính vàng của hắn, kéo ra một cái bóng thật dài.

Cảnh sát hình sự thuộc tổ trong án ngồi vây quanh bàn hội nghị, ngoại trừ Hoa Sùng đứng bên cạnh cửa sổ, một bên trầm tư, một bên mũi chân nhẹ nhàng nện bước. Một tay anh đút trong túi quần cảnh phục, một tay đùa nghịch chiếc bật lửa. Tay áo sơ mi được xắn lên, sắc lạnh của màn hình trên sân khấu bao phủ cả cánh tay.

Từ góc độ của Từ Kham nhìn lại, đường cằm và sống mũi của anh như thể đã trải qua kỳ công đánh bóng, ranh giới giữa trán và tóc mai vừa hay là một đường cong vừa phải, môi mỏng khẽ mím, khóe mắt cong tự nhiên nhưng lại không quá rõ ràng. Bởi vì phản quang của máy chiếu cho nên sắc mặt có chút tái nhợt, ánh sáng và bóng tối trong mắt chồng chéo lên nhau, như thể lạc vào một khoảng tìm kiếm nặng nề.

Không ai biết anh đang suy nghĩ điều gì.

Từ Kham thu hồi ánh mắt, ho nhẹ hai tiếng, bật bút trình chiếu laser, vẽ một vòng trên đầu nạn nhân, giọng nói trầm thấp rất có cảm xúc, "Từ Ngọc Kiều toàn thân có 14 nơi chấn thương do bạo lực, phần đầu là nghiêm trọng nhất – hai mắt bị khoét, lỗ tai bị cắt tận gốc, ốc tai hai bên bị vật nhọn chọc vỡ nát. Mà tất cả những vết thương này không có phản ứng sống, tức là tạo thành khi đã chết. Vết thương trí mạng nằm sau gáy, hộp sọ của nạn nhân hõm sâu, là do vật cùn gây ra. Hung thủ đánh nhiều lần vào gáy của nạn nhân, từ mức độ thương tổn và phân tích hình thái, hung khí là một cái búa gia dụng."

Nói đoạn, Từ Kham nhấp chuột, đem những chi tiết nhỏ ở hiện trường do cảnh sát phân cục Phú Khang cung cấp phóng to lên. Hình ảnh giết chóc tàn nhẫn kích thích thần kinh mỗi người. Hồ Tây Tây – nữ cảnh sát mới tới của tổ điều tra kỹ thuật ngồi trong góc, khẽ rụt cổ lại.

Từ Kham ngừng một chút, chuyển bút chiếu laser đến nửa thân dưới của thi thể, tiếp tục nói: "Hung thủ có hành vi xâm hại thi thể nhưng vô cùng cẩn thận, không lưu lại tinh dịch, lông, da hay bất cứ vật gì để có thể xét nghiệm DNA một cách chính xác. Tại âm hộ của Từ Ngọc Kiều, chúng tôi phát hiện thành phần dầu bôi trơn có trong bao cao su. Nghĩa là thời điểm xâm phạm thi thể, gã có đeo bao."

"Khoang miệng, hậu môn, đùi trong, bộ ngực đều đã kiểm tra qua?" Hoa Sùng đột nhiên hỏi.

"Đã kiểm tra hết." Từ Kham nhún vai một cái, "Không thu hoạch được gì."

Hoa Sùng nheo mắt lại, đổi bật lửa sang tay khác đùa nghịch, "Tiếp tục đi."

Từ Kham gật đầu, "Mắt cá chân Từ Ngọc Kiều bị búa đập nát. Hai chân đứt lìa, một là – giống như vết thương trí mạng sau gáy – do búa gia dụng; hai là – giống như khoét mắt, đâm tai – do vật nhọn dùng để cắt gọt. Tương tự chấn thương mặt trên, phần chi không có phản ứng sống, sau khi chết mới tạo thành. Xét nghiệm lý hóa trên quần áo của Từ Ngọc Kiều thì phát hiện có vết dầu vừng cùng bã anh túc lưu lại."

"Cây anh túc?" Khúc Trị hơi nghiêng người về trước.

"2 tiếng trước khi xảy ra chuyện, Từ Ngọc Kiều từng ăn qua dạng thức ăn như lẩu và que xiên." Từ Kham nói.

Hoa Sùng nhìn về phía tổ trưởng tổ điều tra kỹ thuật – Viên Hạo, "Lập tức đi điều tra camera giám sát tại đường Đạo Kiều từ 8 giờ tối ngày 13 đến 6 giờ sáng ngày hôm sau."

Viên Hạo so với Hoa Sùng nhỏ hơn vài tuổi, ngũ đại tam thô (1), có phần giống "ông cụ non". Mà mỗi lần ông cụ non này nói chuyện thì hệt như một cô gái rụt rè, thấp giọng nói: "Đường Đạo Kiều là khu vực rối loạn nhất trong quận Phú Khang, sáng sớm tôi đã dẫn người đi qua điều tra việc quản chế, anh đoán xem kết quả thế nào?"

"Camera không có mấy cái dùng được?" Hoa Sùng tựa như đã biết trước.

"Đúng vậy." Viên Hạo trừng mắt, "Hỏng cũng không báo cáo, có chỗ còn dùng cái loại camera "cổ lỗ sĩ" – bỏ đi từ mấy năm trước rồi."

Hoa Sùng kéo một cái ghế tựa ra ngồi xuống, "Trước tiên cứ điều tra đã."

Viên Hạo bĩu bĩu môi, "Ờ."

Từ Kham lại nói: "Thời điểm phát hiện, có tấm gỗ đè lên thi thể, bên dưới đùi phải có chứng minh thư và thẻ ngân hàng. Bên pháp chứng đã điều tra, trên những vật này không có lưu lại vân tay hay DNA của hung thủ."

Hoa Sùng dừng một chút, nhìn về phía Từ Kham, "Hiện trường bị phá hoại nghiêm trọng, trên người thi thể không có để lại bất cứ vật gì có thể chỉ ra thông tin của hung thủ, vì vậy, trước mắt không có cách nào xác định đặc thù của gã đúng không?"

Từ Kham tắt bút chiếu laser, vẻ mặt nghiêm nghị, "Đúng là như vậy."

"Tổ điều tra kỹ thuật thêm nhiệm vụ, lấy tất cả các video có thể có sau 8 giờ tối ngày 13." Hoa Sùng ném chiếc bật lửa trên tay lên bàn, tạo ra tiếng vang không nhẹ không nặng, "Khúc Trị, cậu chia mọi người thành từng nhóm, một nhóm tiếp tục tra hỏi tại đường Đạo Kiều, khu vực camera quay không tới, không có nghĩa là không có người nhìn thấy; một nhóm khác điều tra quan hệ xã hội của Từ Ngọc Kiều, hung thủ giảo hoạt, không lưu lại manh mối gì, chúng ta đành phải chịu khó ra tay từ những người bên cạnh Từ Ngọc Kiều."

"Mặt khác." Anh chuyển hướng nói với Viên Hạo: "Hạo tử, cậu đích thân tới chi nhánh trên đường Thượng Khoa, điều tra thời gian tan tầm trước sau ngày 13 từ các video giám sát của ngân hàng và khu vực công cộng xung quanh."

Mọi người nhanh chóng đứng dậy, Từ Kham thu hồi máy chiếu trên sân khấu, kéo rèm che cửa sổ ra, ánh nắng của mặt trời đầu xuân lười biếng chiếu rọi cả phòng họp.

Hoa Sùng không lập tức rời khỏi, một tay chống cằm, như có như không mà chơi đùa bật lửa.

"Đang nghĩ cái gì thế?" Từ Kham chậm rãi xoay người, cả người đưa lưng dựa vào cạnh bàn.

Dưới ánh nắng mặt trời, Hoa Sùng nhắm mắt lại, giữa chân mày hiện lên nếp nhăn mờ nhạt.

"Hành vi của hung thủ rất mâu thuẫn." Anh nói.


-------------

Chú thích:

(1): 五大三粗: ngũ đại tam thô – ý chỉ những người có thân hình cao lớn, tráng kiện.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net