Chương 20: Hồng nhan (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Hồng nhan (20)

...

Sáng sớm, Hoa Sùng vừa mở mắt ra liền thấy một gương mặt gần trong gang tấc.

Liễu Chí Tần nằm nghiêng bên cạnh anh, nửa cái lưng lộ ra bên ngoài, một tay khẽ đặt bên hông của anh, dường như chỉ cần anh nhích ra ngoài một chút, sẽ khiến cả người cả chăn rớt khỏi giường.

Có lẽ, bởi vì vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Hoa Sùng không động đậy, nhìn đường nét rõ ràng trước mắt, lại một lần nữa không thể phủ nhận gương mặt với nét đẹp tinh tế này —— Tóc Liễu Chí Tần rất ngắn, tỉ lệ giữa trán và khuôn mặt vừa phải, nhiều một phần thì chân tóc trống trải, ít một phần lại mất đi sự anh tuấn vốn có; đường cằm và sống mũi vừa sắc nét vừa tự nhiên, bình thường nhìn qua từ bên cạnh có vẻ sắc bén quá mức, lúc này nhìn kỹ, thế nhưng lại có loại cảm giác mềm mại; đôi môi rất mỏng, mỗi lần mím lại thì khóe môi lại cong lên với biên độ rất nhỏ, nếu không đến gần sẽ không nhìn thấy được; tia buồn ngủ che phủ cả hàng lông mày, trên mắt là đường mí chạy dài đến đuôi mắt, có xu hướng cong lên, mang mấy phần ý tứ mê người.

Hoa Sùng nhẹ nhàng đưa tay ra, muốn sờ vào đuôi mắt của Liễu Chí Tần —— đuôi mắt anh vốn hơi rủ xuống, kiểu mắt này nếu sinh trên gương mặt của phụ nữ xinh đẹp, vậy dĩ nhiên là thêu hoa trên gấm, hơi cụp mắt – chính là điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc, nhưng anh là đàn ông, trong mắt mọi người còn là cảnh sát lạnh lùng sắt đá (1), có một đôi mắt như vậy cũng hơi buồn cười.

Cho nên, khi nhìn thấy đuôi mắt đẹp như vậy sẽ muốn sờ một cái.

Nhưng lúc vươn tay rồi, lại không sờ được đuôi mắt.

Liễu Chí Tần ngủ không sâu, mới vừa ngủ không bao lâu, tư thế thật sự không được thoải mái, cảm thấy người bên cạnh có động tĩnh, lập tức tỉnh lại.

Đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt tò mò của Hoa Sùng cùng ngón trỏ đang vươn tới.

Hoa Sùng không đến nỗi bị giật mình, nhưng theo phản xả có điều kiện mà tim đập nhanh hơn nửa nhịp, vội vã thu tay về, chống giường ngồi dậy, lắc đầu, lúc này mới tỉnh táo lại.

"Chào buổi sáng Hoa đội." Liễu Chí Tần cũng ngồi dậy, đôi chân dài xê dịch ra ngoài, khom lưng đi giày.

"Cậu không về sao?" Hoa Sùng hơi bất mãn, mà bất mãn này chủ yếu là do ảnh hưởng bởi áy náy, "Sao không nói với tôi một tiếng?"

"Hả? Ngủ lại văn phòng cũng cần phải báo cáo à?" Áo khoác của Liễu Chí Tần vắt trên ghế, hiện tại chỉ mặc áo T-shirt bằng cotton màu xám đậm, phần lưng cúi xuống tạo thành một độ cong duyên dáng và mạnh mẽ, góc áo vô tình nhấc lên, lộ ra một phần eo rắn chắc.

Y đi giày xong, quay đầu nhìn Hoa Sùng, trong mắt xẹt qua ý cười nhàn nhạt.

"Ngủ lại không cần báo cáo." Hoa Sùng xuống giường từ bên khác, "Nhưng phòng nghỉ chỉ có một cái giường, lúc thường chỉ có một mình tôi ngủ. Nếu như tôi biết được cậu không về, ít nhất tôi sẽ dịch sang bên cạnh một chút, không đến nỗi khiến cậu treo ở mép giường."

Ý cười trong mắt Liễu Chí Tần càng đậm, âm thanh ấm áp, tựa như mùa xuân dịu dàng ngoài cửa sổ, "Cái giường này vốn dĩ nhỏ, là tôi chen anh."

"Cậu ngã xuống đến nơi rồi, còn nói chen tôi?" Hoa Sùng đi giày rất nhanh, đứng dậy mặc thêm áo khoác, "Lần tới, nếu ngủ trong phòng nghỉ thì nói tôi biết sớm, để dành cho cậu một chỗ."

Liễu Chí Tần dường như hơi sửng sốt, sau mới cười nói: "Được. Cảm ơn Hoa đội."

...

Sáng sớm ngồi trong phòng họp, một bên xem hình chiếu từng chi tiết nhỏ của thi thể, một bên nghe báo cáo khám nghiệm tử thi, hiên nhiên không phải là chuyện vui vẻ gì, đặc biệt là thi thể kia phân hủy nghiêm trọng, cục bộ đã hóa xương trắng, khiến người ta có cảm giác, mùi buồn nôn của xác thối như thể đã chui ra khỏi màn hình.

Trương Mậu điều đến tổ trọng án không lâu, nhìn thấy tình huống thi thể nghiêm trọng vẫn sẽ sinh ra tâm lý không khỏe, nghe Từ Kham nói một lát, đã nôn toàn bộ bữa sáng vừa ăn ra.

So với cậu ta, Liễu Chí Tần điều tới muộn hơn lại không phản ứng gì, vừa nhìn chằm chằm màn hình vừa nâng cốc lên, nhấp một ngụm trà hoa cúc, có hơi nóng miệng.

Trà hoa cúc là của Hoa Sùng, trước kia Hoa Sùng lười, nếu như không có nước nóng thì lấy luôn nước lạnh pha. Bây giờ có Liễu Chí Tần đến nhận nhiệm vụ đun nước pha trà hoa cúc, pha một cốc cho Hoa Sùng, đồng thời cũng không bạc đãi chính mình.

Một đêm ngắn ngủi, sau khi điều tra so sánh người mất tích từ kho DNA, cũng đã xác định được thân phận thi thể. Người chết tên là Đường Tô, 31 tuổi, nữ, chưa kết hôn, khi còn sống là Phó Hiệu trưởng thường vụ của Trường Quốc tế Âu Lai.

Hai tháng trước, ba mẹ Đường Tô đến đồn báo cảnh sát, nói con gái mất tích vô cớ. Phụ nữ trẻ mất tích vẫn luôn là vấn đề được xã hội quan tâm rất lớn. Nhà họ Đường cũng có bối cảnh, được coi là phú hộ tại Lạc Thành, cho nên vụ án rất nhanh chuyển tới phân cục quận Minh Lạc, công tác tìm kiếm Đường Tô về sau vẫn luôn không dừng lại. Bây giờ, từ kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, thời gian ba mẹ Đường Tô báo cảnh sát, cô ta cũng đã bị sát hại. Bước đầu suy tính thời gian tử vong là vào khoảng ngày 4 tháng 1 đến ngày 5 tháng 1.

"Bởi vì nguyên nhân thời tiết và độ ẩm trong không khí, tốc độ thi thể Đường Tô phân hủy khá chậm, tứ chi vẫn có thể nhìn ra thương tổn. Vết thương trí mạng ở xương sọ." Vẻ mặt Từ Kham nghiêm túc, "Hoa đội. Xem từ hình dáng thương tổn của xương sọ, Đường Tô cũng giống Từ Ngọc Kiều, đều chết do búa đập đầu."

Phòng họp sôi nổi bàn luận, Hoa Sùng đã có chuẩn bị tâm lý, đối với kết quả này cũng không quá bất ngờ.

Từ hôm qua, lúc nghe nữ cánh sát của đồn cảnh sát đường Đạo Kiều, nói phụ cận hiện trường khảo cổ đào được một bộ nữ thi, phản ứng đầu tiên của anh chính là nghĩ, liệu có thể liên quan với vụ án Từ Ngọc Kiều hay không? Mặc dù chưa nhìn thấy thi thể, bỗng nhiên cho rằng hai người có liên quan thì rất miễn cưỡng, nhưng vị trí phát hiện thi thể quá đặc thù, cách hiện trường khảo cổ hay đường Đạo Kiều đều không xa, mà cậu trai đào ra thi thể lại là người đam mê lịch sử. Các loại trùng hợp cùng xảy ra, cho nên anh quyết định xin Trần Tranh đem vụ án này về từ phân cục Phú Khang.

Sau khám nghiệm tử thi và xác định thân phận người chết, xác thực khả năng hai vụ án có quan hệ!

"Nhưng so sánh với Từ Ngọc Kiều, thương tổn ở đầu Đường Tô phức tạp hơn rất nhiều." Từ Kham nói tiếp: "Hung thủ tập kích từ sau lưng Từ Ngọc Kiều, sau nhát búa đầu tiên, Từ Ngọc Kiều liền hôn mê ngã xuống đất, mất đi năng lực phản kháng, vết thương tổn đều ở phía sau. Nhưng toàn bộ đầu và mặt của Đường Tô đều bị búa đập qua, đồng thời xem từ những vết thương khác trên toàn thân, cô ta và hung thủ đã xô xát với nhau."

Hoa Sùng lập tức hỏi: "Đã xảy ra xô xát, như vậy..."

Từ Kham lắc đầu, "Hoa đội, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, nhưng thật đáng tiếc, mười móng tay của Đường Tô đều bị rút mất, vân tay cũng bị hủy hoại. Hung thủ rất cẩn thận, nhất định là bị Đường Tô cào trầy, bên trong móng tay của Đường Tô lưu lại da của mình, nên mới rút mất móng tay Đường Tô. Ngoài ra, những bộ phận khác trên cơ thể cô ta không phát hiện tế bào nào liên quan đến hung thủ."

"Hai chân Đường Tô còn nguyên vẹn." Hoa Sùng nhìn ảnh chụp thi thể, "Vậy mắt và âm hộ của cô ta thì sao?"

"Đôi mắt đã mục nát, có điều xương cốt lộ ở bên ngoài không có dấu vết thương tích do vật nhọn gây ra, cho nên tôi suy đoán, hung thủ không thực hiện hành vi dùng dao đâm mắt cô ta." Từ Kham nói: "Về phần âm hộ, âm hộ hủ bại nghiêm trọng, không phát hiện tinh dịch, cũng không phát hiện thành phần bôi trơn của bao cao su, không cách nào xác định là quan hệ trước hay sau khi chết."

Hoa Sùng nhíu mày, ngón tay vô thức xoa cằm.

"Đây là những kết quả có được ở chỗ tôi." Từ Kham nói.

"Tại hiện trường, chúng tôi thu được mấy chục dấu chân, nhưng đều là dấu chân mới, không có giá trị tham khảo. Ngoài ra, cạnh người chết không thấy điện thoại, túi xách, chứng minh thư, thẻ ngân hàng và các đồ vật khác, nghi ngờ rằng đã bị hung thủ lấy đi." Pháp chứng Lý Huấn hơi xấu hổ. Liên tiếp hai vụ án mạng, hắn và những người khác trong bộ phận pháp chứng đều không tìm được manh mối có ích nào trợ giúp phá án. Mặc dù, vì hung thủ quá cẩn thận, không phải trách nhiệm của bọn họ, nhưng dù sao cũng không thể có sắc mặt tốt được.

Khúc Trị thấp giọng nói: "Hoa đội, Đường Tô và Từ Ngọc Kiều đều bị thương ở não bộ, đều là con gái nhà giàu, công việc ổn định, thể diện cao, địa điểm bị hại khá gần nhau, điện thoại và túi xách cũng bị lấy đi mất. Vậy có thể dùng phương pháp điều tra tương tự không?"

"Trước mắt là như vậy, đi thăm dò quan hệ xã hội của Đường Tô, hai phương diện hiện thực cùng mạng ảo cũng không được bỏ qua." Hoa Sùng nói: "Tôi sẽ đi gặp ba mẹ cô ta."

...

Đường Tô mất tích hơn 2 tháng, vợ chồng Đường Hồng và Chu Anh đã chuẩn bị tâm lý, biết được con gái bị sát hại, lập tức chạy tới Cục thành phố. Đường Hồng công tác nhiều năm trong hệ thống giáo dục của tỉnh, chức vị cao; Chu Anh là giáo sư Viện Khoa học sinh học của Đại học Lạc Thành, học vị không thấp. Hai người mặc đồ đen ngồi trong phòng hỏi cung, gương mặt tiều tụy, giữa chân mày vẫn mang nét đau buồn, có thể nhìn ra được là vừa mới khóc không lâu.

Hoa Sùng từ trước đến giờ không thích gặp mặt gia quyến của nạn nhân, rồi lại không thể không gặp. Ngày trước, cùng anh đối mặt với gia quyến nạn nhân phần nhiều là Khúc Trị, lần này Khúc Trị đã mang theo một bộ phận đội viên đi tới Trường Quốc tế Âu Lai, ngồi bên cạnh anh đổi thành Liễu Chí Tần.

Đường Hồng trầm mặc cúi thấp đầu, ngay cả ánh mắt cũng không dao động, trả lời câu hỏi từ đầu đến cuối đều là Chu Anh hai mắt đỏ hoe.

Đường Tô là con gái duy nhất của hai người, tốt nghiệp trung học xong liền đi Úc du học, sau đó sang Anh sống 3 năm, đến năm 25 tuổi về nước thì nhậm chức ở Trường Quốc tế Âu Lai.

Trường này tại Lạc Thành nổi tiếng là trường học dự bị xuất ngoại, bị không ít người gọi đùa là "trung học quý tộc". Có thể vào học tuyệt đối không có con cái nhà nghèo —— cho dù thành tích vô cùng tốt cũng không vào được. Người giàu ở Lạc Thành cho con cái vào trong đó học, hàng năm giao nộp một khoản học phí kếch xù, đây không chỉ giúp con cái có được các tài nguyên giáo dục tốt nhất, mà còn vì cho chúng tiếp xúc với bạn học cùng cấp độ hoặc thậm chí là cao hơn, vì giao thiệp sau này của chúng, đặt vững nền tảng sự nghiệp.

Âu Lai không cầu danh sư, nhưng đối với tầm nhìn, kiến thức của giáo viên yêu cầu rất cao. Một nửa số giáo viên được thuê có trách nhiệm giảng dạy, một nửa chịu trách nhiệm dẫn dắt học sinh du học, làm chủ đề và mở rộng tầm nhìn.

Năm đó lúc Đường Tô vừa tới Âu Lai, đảm nhiệm chính là giáo viên hướng dẫn du học.

Sau đó, bởi vì quan hệ trong ngành giáo dục của Đường Hồng và Chu Anh, Đường Tô nhanh chóng thăng chức, 29 tuổi đã trở thành Phó Hiệu trưởng thường vụ của trường Âu Lai.

Có điều, rất nhiều người ở Âu Lai mang danh "Phó Hiệu trưởng" nhưng không phải Phó Hiệu trưởng nào cũng có thực quyền.

"Tô Tô không có chí tiến thủ trong sự nghiệp, công việc của nó là tôi và ông Đường chuẩn bị, nếu như sớm biết như vậy sẽ khiến người khác đố kị, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm thế." Mắt Chu Anh đượm buồn, vô cùng đau khổ, "Là chúng tôi hại nó!"

Hoa Sùng hỏi: "Đố kị? Ý của bà là biết ai hại Đường Tô sao?"

Vẫn luôn không nói một lời – Đường Hồng ho khan hai tiếng, nhắc nhở vợ: "Không có chứng cứ, không nên nói bậy!"

"Không phải cô ta thì còn ai vào đây?" Chu Anh nhìn về phía chồng, "Tô Tô là bị người hại chết đó! Tô Tô từ nhỏ đến lớn không đắc tội ai, không tranh không đoạt, thiện lương đơn thuần. Ngoại trừ cô ta, còn có ai sẽ hận Tô Tô như vậy!"

"Mấy câu như này bà ở nhà nói một chút chẳng sao, nhưng đây là cục cảnh sát, nói chuyện phải nói chứng cứ." Đường Hồng nói: "Tô Tô mất, tôi cũng không chịu nổi, nhưng chúng ta chứng cứ gì cũng không có, khi không mở miệng chỉ có thêm phiền!"

"Nếu như có chuyện gì, phiền hai vị đừng che giấu, hãy nói toàn bộ cho chúng tôi, có giá trị hay không chúng tôi sẽ phán đoán." Hoa Sùng nghiêm nghị nói: "Mà nếu như các vị không nói, vậy có khả năng sẽ bỏ qua manh mối quan trọng."

Chu Anh nhỏ giọng khóc sụt sùi.

Đường Hồng nhíu chặt hai hàng lông mày, "Nhưng chúng tôi không có chứng cứ."

"Không sao, chứng cứ tất nhiên chúng tôi sẽ điều tra." Trả lời ông chính là Liễu Chí Tần.

Chu Anh nhìn Đường Hồng một chút, sau khi trầm mặc mấy phút, bắt đầu kể: "Tô Tô đã từng có người bạn rất thân, cô ta bẳng tuổi nó, tên Tiêu Lộ. Chúng tôi nghe nói, cả nhà của cô ta đều dựa vào một mình cô ta làm việc nuôi sống."

----------

Chú thích:

(1): Nguyên văn 铁血铮铮/tiěxuè zhēngzhēng/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net